Trong thời khắc này, vậy mà Hoàng Hiểu Minh cợt nhã:
- Giết có hai người, cần chi mà hoành tráng thế? Chẳng lẽ chúng bây… sợ?
- Tao muốn giết hai tụi bây thật đẹp mắt, mày là một cái gai chướng mắt, nhổ cũng phải có nghệ thuật.
Tôi bắt đầu cóng xương trước mấy câu đối đáp của họ. Cái ngày gì vậychứ? Tôi chỉ muốn đi xả stress một chút, bây giờ tự dưng lại biến thànhmột mục tiêu của lũ sát thủ ma quỷ này. Cuối cùng tôi dính dán gì đến họ chứ?
Black Jack là ai mà cứ thích gây mấy cái trò dở hơi thế này? Hắn cũngchính là cái nick Darkness sao? Minh có quan hệ gì với họ? Lí do truysát chúng tôi là gì?
Bấn loạn!
Thực sự là bấn loạn!
Hoàng Hiểu Minh nhấc tay ra từ thắt lưng, khẩu súng lục màu đen lóe lên trước mắt tôi. Cậu ta có súng thật sao? Loạn hết cả rồi!
Đất nước này đâu phải là nơi có súng đạn tràn lan thế này? Đây khôngphải miền Viễn Tây, càng không phải một vùng không có trị an. Thật quáquắt!
Những đám người phía sau tên đi đầu bước dần lên, như muốn ép chúng tôi vào đường cùng.
Những khẩu súng trường nhắm thẳng vào hai con người trẻ. Trong chực chờ, những ngón tay lạnh lùng sẽ cướp cần.
Và…
Chúng tôi sẽ chết!
Minh cười nhạt, biểu cảm lãnh đạm đó là một Hoàng Hiểu Minh xa lạ nhưngày đầu tôi gặp cậu. Trong mắt tôi, tên huấn luyện viên khó ưa luôn cốtình bắt nạt trong lớp võ, con người lạ lùng luôn kiếm cớ đi theo phábĩnh tôi, tên con trai vừa ăn kem thi với mình,… Tất cả hoàn toàn tanbiến!
Sát thủ mang mặt nạ thằng hề, còn cậu mang bao nhiêu mặt nạ khác đây?Nhưng rồi tôi phát hiện, ngay tại lúc này đây, đó mới chính là HoàngHiểu Minh thật sự!
Một kẻ có trái tim băng giá.
Con người đó quả thật có vấn đề, một vấn đề hết sức nghiêm trọng.
Minh giương thẳng tay, khẩu súng lục chĩa thẳng vào bọn họ. Còn nhữngngười kia, họ đang ngắm chuyên chú mục tiêu của mình – còn ai ngoài haichúng tôi.
Thời gian chết lặng.
Nhịp thở của tôi cũng muốn đóng băng. Cái chết dưới luồng đạn sẽ như thế nào? Có đau lắm không?
- Mai, không được chạy ra khỏi tấm lưng tôi, không được mở mắt. Sẽ không sao đâu!
Minh đang nói sao? Tiếng thủ thỉ nhẹ nhàng, cậu trấn an tôi bằng chấtgiọng dịu dàng nhất, khác hẳn gương mặt lạnh băng kia. Mai? Là cậu ấyđang gọi tên tôi?
Tôi mím môi, gật đầu:
- Hiểu Minh, tôi sẽ không sợ!
- Ừm. – Minh trầm giọng, đạn đã rục rịch lên.
Thần kinh lại căng ra. Tôi thấy tim mình quặn đau từng hồi.
Sợ hãi…
Hồi hộp…
“Thình thịch…
Thình thịch…”
Nhắm mắt lại, mồ hôi tuôn ướt mặt mình, tôi bấu tay vào áo Minh, rấtchặt. Hình như… như khẩu súng trường bên kia cũng đang lên đạn.
Và rồi sẽ có người chết!
Là Minh?
Là tôi?
Hay là họ?
Tiếng bước chân cứ tới gần, tới gần, âm thanh của gió heo may đang vờnquanh tai. Tiếng Minh thở dài nhè nhẹ. Mọi âm thanh đều được những nơron não nắm bắt thật nhanh nhạy.
“Vù vù… Roọn… Kétttttttttttttttttttttttttttttttttt”
Âm thanh chói tai làm tôi bừng tỉnh. Mắt mở thao láo, tôi giật mình ômlấy lồng ngực. Trước mắt, một chiếc xe màu xám bạc với vận tốc kinh hồnđang mất phương hướng do thắng gấp xoay mòng mòng mấy vòng, tiếng xechúa chát cuốn theo gió mạnh bạo như sắp kéo tôi trượt nhào theo nó.Minh đẩy tôi lùi vào sát đường, tránh bị nó chẹt phải. Đến khi đã khốngchế được tốc độ của con quái vật màu bạc đó thì người trong xe mới vộivàng thắng gấp phanh, nhanh chóng bước ra khỏi xe.
Tôi nheo mắt nhìn.
Từ trong xe, là một cô gái đeo kính to bản bước ra, tóc cột đuôi gà caocao. Cô ta khoác áo Jacket da màu đen, cả người toát lên phong cáchGothic đặc trưng. Nhưng điều đặc biệt làm tôi chăm chú nhìn chính là lúc cô ta tháo kính ra, khuôn mặt đó hoàn toàn hiện rõ, làm tôi phải ngỡngàng.
Cô ta đẹp quá! Như một cô búp bê Barbie trong lồng kính. Nhưng cô ấy là ai?
Bọn sát thủ chợt lùi, như thấy người quen.
Minh thở hắt rõ ràng, môi mỉm nhẹ:
- Đến rồi!
Ý cậu ấy là sao? Phải chăng đây là người cậu ấy đã gọi tới khi chạy trốn?
- Cô ấy là Ella? – Tôi ngước mặt hỏi cậu, tôi nhớ hình như là cái tên đó.
Hiểu Minh gật đầu. Cô gái quay sau giương đôi mắt hững hờ với chúng tôi, trong giây lát tôi lại ngờ ngợ.
Giống quá! Ánh nhìn lãnh đạm, ma mị mà làm người ta như bị lún vào hốsâu trong hai đáy mắt kia. Đôi mắt màu nâu đó với vài vệt sáng do mặttrời hắt vào trở nên tinh anh nhưng cũng mang theo sắc thái lạnh nhạt.
Cô ấy có đôi mắt giống hệt Hiểu Minh.
Nhưng đây không phải là lúc tôi có thể tập trung phân tích điều này, trong khi nguy hiểm vẫn còn rành rành trước mắt.
Tên dẫn đầu hạ súng, hắn khoanh tay mà cất giọng:
- Cô đến đây làm gì?
- Giết người. – Không chần chừ lâu, cô gái xinh đẹp trả lời với chấtgiọng cũng lạnh tanh không cảm xúc. Sau đó, từ thắt lưng cô ta, một khẩu súng lục cũng giương ra, có điều… nó đang chĩa thẳng về chúng tôi.
Cô ấy đến đây là để… giết chúng tôi?
Cô gái nhìn chúng tôi bằng ánh mắt sắc lạnh như lưỡi dao, cánh tay khăngkhăng giương thẳng súng. Đồng tử màu nâu đỏ kia như một vực xoáy hunhút, kéo tôi trượt dài trong những suy nghĩ về cô ta. Không lối thoát.
Minh hạsúng, đứng thẩn như trời trồng. Tôi hít hơi lấy dũng khí, mạnh dạn bướclên phía trước. Trong thấp thoáng, tôi thấy cô gái nhếch nhẹ môi.
Phía sau cô, những gã hề vô hồn vẫn trơ trơ với nòng súng chết chóc.
Sâu thẳmtrong lồng ngực, cơn bức bối choán ngợp lấy từng tế bào của tôi. Cô gáivừa đến lại là một mối đe dọa khác sao? Cô ta cũng phe với lũ người kia?
Bất chợt,trên môi cô nàng cong lên một nét tươi tắn, khác hẳn với biểu hiệngiương súng đằng đằng sát khí trước mặt tôi. Tôi chưa kịp tiêu hóa hếtđiều kì quặc đó thì người đó đã cất lời:
- Này, cô gái.
- Cô gọi tôi? – Tôi chỉ tay vào mình.
- Phải. – Tay vẫn chĩa súng vào tôi và Minh. – Cô có quan hệ gì với cậu ấy?
Tôi chần chừ, rồi đáp:
- Là bạn.
- Là người yêu.
Tôi trợntròn mắt, quay mặt nhìn qua con đười ươi cạnh mình, Minh cầm súng trêntay như một món đồ chơi, nhún vai đáp thật tự nhiên. Cái gì chứ? Làngười yêu? Bao giờ? Xảo ngôn!!!
Không đợitôi phản ứng, Hoàng Hiểu Minh nghiêng nhẹ đầu, mắt nháy nhẹ với tôi.Trông mặt cậu giãn ra một cách bình thản tuyệt đối.
Sau lưng cô nàng tên Ella, bọn sát thủ như là đang sốt ruột lắm. Họ hạ súng, tên đầu sỏ gắt lên:
- Ella, nếu đã chen ngang chuyện này thì sao không xử chúng lẹ đi!
- Từ từ. –Cô gái ngúng nguẩy đáp. – Sớm muộn họ cũng phải chết, cần gì vội. Tiếclà cả hai người đó còn trẻ, trước khi ra đi cũng nên cho người ta thựchiện được ước nguyện của họ chứ.
Rồi cô quay sang ngắm một lượt hai đứa tôi, súng trên tay hạ xuống:
- Nè, yêu nhau bao giờ?
- Mới đây.
- Từ bé.
Tôi và Minh cùng đáp, trật quẻ một cách ngớ ngẩn.