Tôi quay sang, lườm cậu như sắp cháy xém cả quần áo. Cậu đưa ngón tay khe khẽ siết nhẹ ngón tay tôi. Ella nhướn mày.
- Cuối cùng là sao?
Minh giành đáp ngon ơ:
- Yêu lâu rồi. – Mặt vẫn thanh tịnh, không tỏ ra vui buồn hay sợ sệt.
Tôi cúi đầu, bĩu môi, chả thèm giành đáp nữa. Tự nhiên đang lo sợ, cô nàng ấy hỏimấy câu, không khí căng thẳng đã dịu bớt phần nào, ít ra những khẩu súng đã hạ xuống hết cả rồi. Hình như cô ta có một vị trí rất đặc biệt ởđây. Nhóm sát thủ có vẻ nể sợ Ella. Còn Minh, cậu ta đối với cô gái xinh đẹp này là một biểu cảm thờ ơ, không mảy may lo lắng hay khiếp sợ.
Tại sao lúc nãy cậu cầu cứu Ella? Vì sao Ella lại trở mặt với Minh? Rốt cục mối quan hệ giữa họ là gì?
Tôi vò đầusuy nghĩ, thắc mắc lại không được giải đáp, đúng là khó chịu thật. Tôivẫn đứng sát bên Hiểu Minh, lặng lẽ đánh giá những người xung quanhmình.
Gió ngừng thổi, bầu trời kéo mây xám đục.
Mái tóc đuôi gà màu nâu vàng ngoe nguẩy, đôi mắt nâu đỏ của cô ta trong veo như bi ve. Ella tiếp lời:
- Vậy thì tình yêu của hai người tới mức độ nào rồi? Mới nắm tay? Ôm? Hôn? Hay đã…
Nhìn con nhỏ quái gỡ đó thư thả ngắm nghía bộ móng đen thui của mình, tôi muốn chạyngay đến phân bua. Tôi và Minh… tự bao giờ chứ? Nhảm nhí! Không cóchuyện đó mà!
Tôi tính mở mồm thì tên đười ươi mắc dịch đã bịt miệng tôi, cười thanh nhã, đáp:
- Tình yêu của chúng tôi… rất trong sáng!
- Well, vậy cả hai sắp chết rồi. Có ước nguyện nào chưa hoàn thành không?
Minh và tôi nhìn nhau, đồng loạt lắc đầu. Tôi bực mình giựt cái bàn tay đang bịt miệng mình ra. Đôi mắt cô nàng lại nhìn một cách rất khiếm nhã về hướng thôi, như sắp bóc trần tôi ra mà xem xét.
- Tiêu chuẩn chọn bạn gái của cậu cũng hơi kì quặc nhỉ? Thích “Hương đồng gió nội” à?
Minh nhún vai, tư lự không đáp. Móng tay tôi cắm sâu trong lòng bàn tay, nỗi ấm ức đang cố gắng kiềm chế hết mức. Bỗng nhiên trời lại nổi gió, tôi cảm thấy nhồn nhột vì những sợi tócdài ve vờn sau gáy. Minh luồn tay ra sau, vắt súng sau lưng quần, chiếcxe màu bạc đang ngăn cách chúng tôi tách khỏi những gã hề, nhưng Ellalại đang đứng trước mặt, Minh cất súng vào trong khi tất cả bọn họ đềucó súng trên tay, như vậy chẳng lẽ muốn tự chui vào đường chết?
Lòng tôi rối bời.
Nắng nhạt nhòa, sắc cam vàng yếu ớt. Mùi cỏ ngai ngái. Tiếng lá cỏ rì rào, va vào nhau làm không gian trở nên bạt ngàn hơn.
Chốc chốc, tôi ngẩng đầu, đập vào mắt vẫn là những chiếc mặt nạ thằng hề kì dị, tự nhiên vô thức tôi lại nuốt một ngụm nước bọt.
- Ella, cô có thôi đi không? Mau mà hoàn thành nhiệm vụ! – Gã hề đầu sỏ cất tiếng, dường như là đã rất bực mình.
Ella tinh quái nheo mắt, chả màng người phía sau đã nói gì, cô nàng khoanh tay lại, đắn đo:
- Haizz, bây giờ đã rơi vào đường cùng rồi, tôi thách cả hai trốn khỏi tay chúng tôi được đấy! Tôi khuyên hai người có gì trăn trối với nhau thì nói mau đi, kẻo hối hận.
Hừ, nói gìbây giờ? Nói là tôi rất “biết ơn” hắn đã lôi tôi vào cái thứ nguy hiểmnày sao? Tự nhiên mình bị dính vào mấy chuyện mệt óc, đau tim này. Rồigiờ, người ta cho tôi cả quyền được nói mấy câu vĩnh biệt. Tôi muốn gàolên: Tôi không muốn chết!!!
Hoàng Hiểu Minh chăm chú nhìn tôi, rồi nghiêng nghiêng đầu:
- Nói không nên lời.
- Được, tôi cho cậu diễn tả bằng hành động.
Minh tỉnh bơ hỏi:
- Làm gì bây giờ?
Ella đưa tay miết lên nồng súng, lại giương thẳng lên, cười nhạt:
- Hôn cô ấy.
What? Hôn?Tại sao lại phải hôn? Muốn bắn giết thì cứ làm đi! Cớ sao mà còn bắtchúng tôi hôn nhau? Thần kinh của con nhỏ này có vấn đề phải không? Tôikhông phục! Tôi không muốn bị tên đáng ghét đó hôn mình!
Thà chết cũng không!
- Tôi phản đối! – Tôi gằn giọng, mặt nhăn lại, không chịu khuất phục.
-Ơ, hai người không phải đang yêu nhau sao? Hôn từ tạ nhau không có vấnđề gì mà! Tôi đã cho cô và cậu ấy được quyến luyến nhau, thế mà khôngbiết hưởng, đúng thật là!
Không chịu nổi nữa, tôi bước lên, khảng khái nói:
- Chúng tôi không phải…
- Á ừ, tại sao không nhỉ? – Bất ngờ, tay tôi bị người ta nắm ghịt lại,Hoàng Hiểu Minh vội vàng kéo tôi áp vào lòng, nhanh nhảu. – Hôn thì hôn, sợ gì!
Tôi trợn mắt to như thòi lòi, đồng tử chắc đang nở to như đeo lens. Theo quán tính,khi bị kéo ngược lại, tôi ngã ào vào ngực Hiểu Minh. Trong tích tắc, tôi cảm nhận cằm mình bị siết chặt, nâng lên, cả cơ thể không tự chủ được.
Có hương hoa hồng rất nhẹ thoảng qua mũi.
Tôi nhắm chặt mắt, có một hơi thở rất ấm lướt ngang qua mặt mình.
Rất nhẹ nhàng, vụt qua như một làn gió, môi tôi chạm vào cái gì đó rất mềm, mịn tựa lông vũ.
Nín thở. Mắt tôi không dám mở ra. Nhịp tim loạn xạ. Đầu óc hỗn loạn. Vụt qua rấtnhanh, cằm tôi nhanh chóng được đẩy ra, có chút đau buốt sót lại. Nhưngcảm giác ngòn ngọt ở đầu môi vẫn còn rõ ràng.
Chúa ơi! Tôi vừa bị cưỡng hôn!
Tôi bị mất nụ hôn (đầu đời) trong một hoàn cảnh vô cùng trớ trêu như vậy! Tôi không cam tâm!
Mắt ti hí mở ra, chạm trước mắt là chiếc cổ cao ngạo của tên đáng chết đó. Lẫn trong không khí có những hạt bụi bé tí ti đang xoay xoay.
Tên HiểuMinh chết tiệt ngẩng cao mặt, dương dương tự đắc, quay sang nhìn cô gáisát thủ (thần kinh) với nụ cười khẩy thách thức.
Đổi lại, ngay lúc này, tôi là kẻ có ham muốn giết người mãnh liệt nhất. Hoàng Hiểu Minh!
Tâm trạng chưa kịp phục hồi, rối loạn như mớ bòng bong, thính giác tôi lại bất ngờ bắt được âm thanh nguy hiểm ập tới.
“Ka-click”
Tiếng súngvội vã lên nòng, báo cho một điềm cực xấu sắp diễn ra. Tôi quay mặt,nhìn Ella, gương mặt đó lạnh như một cái xác được đóng băng, trong đôimắt sâu thẳm mịt mờ nhưng vằn máu đỏ chết chóc.
Minh đứngsau lưng tôi, nhẹ nhàng lấy khẩu súng đen ra, tôi lại nghe tiếng đạnđang rục rịch rít lên trong khẩu súng. Cậu cười mà trông những đường nét trên mặt buốt thấu xương.
Cả cơ thể bị ép lùi về phía sau cậu nhanh như điện xẹt, tôi không thể nắm bắt kịpnhững diễn biến hiện tại nữa, cả cơ thể cứng đờ, trơ mắt ra quan sát.
Khoảnh khắc đó…
Minh vươn người về phía trước...
Khẩu súng đã lên đạn sẵn sàng trong tay, cậu giống một mãnh thú đang lao về phía con mồi.
Đối diện.
Ella thẳngtay giương súng lên, người quay về phía sau chớp nhoáng tựa một cơn lốc. Tóc cô bay bay giữa khoảng không, mọi thứ dường như ngưng đọng, như tôi đang thấy rõ từng sợi tóc nhỏ nâu vàng của cô gái đang nhè nhẹ tungbay.
Lướt qua mắt tôi, biểu cảm của hai con người giống nhau như đúc: vô cảm – biểu hiện của những kẻ sát nhân không gớm tay.
Đám sát thủ phía sau ào tới, mặt nạ thằng hề cứng đơ không lộ ra chút cảm xúc.
Dồn dập tựa thính giác bị xé nát, tôi bịt chặt tai, cố bình tĩnh trong chuỗi âm thanh kinh hoàng kia…
Ấn tượng còn lại khắc sâu trong giác mạc là:
Minh ôm tôi, đẩy về sau lưng mình, cậu nhoài người lên với khẩu súng lục trong tay…
Đám sát thủ xông tới, súng trường to dài chĩa thẳng đến…
Ella quay người tốc độ…
Và….
“Pằng! Pằng! Pằng!.................”