Hoàng Hiểu Minh chun mũi, chống tay lên cằm, vừa lườm tôi, vừa tóm tắt:
- À à anh biết Sang Mi mà! Không ngờ Sang Mi nhặt được sợidây chuyền của em! Mà không ngờ cô ấy lại quen con nhỏ cà tưngnày, rồi đem cái sợi dây chuyền được làm thủ công đúc từ kimloại quý, mặt dây chuyền nạm bằng mấy chục viên ruby mà quý cô Ella đây đã bảo là nó “quê mùa” tặng cho cô ấy luôn. Bây giờ em xin lại, cô ấy ra điều kiện là em phải làm nô dịch cho cô tamột tháng mới chịu trả kìa!
Alex nghe xong, lại khều tay tôi:
- Em suy nghĩ kĩ chưa vậy? Em rước nó về làm nô dịch hay emsắp trở thành nô dịch của nó anh không dám chắc à nha!
Tôi gãi đầu, quả thật nghe vệ sĩ của chính cái tên khỉ này nói thì tôi bắt đầu hoang mang thực rồi nha. Mới thỏa thuận giaokèo thôi mà từ sáng giờ tôi đã vướng ngay mấy chuyện hoangtưởng. Vậy trong tháng tới đây sẽ còn có cái quái gì xảy ranữa đây? Còn chuyện gì khủng khiếp hơn nữa ư? Về con người kìlạ, Hoàng Hiểu Minh.
Ella thì nguýt một hơi dài rồi mỉa mai:
- Em chỉ nói nó hai từ “quê mùa” mà anh đã phô trương giátrị sản phẩm lên rồi ư? - Rồi cô nàng phát vai tôi. - Cô giữ kĩ nhé, mắc công tôi cướp được thì sẽ bán hạ giá cho vựa ve chai thì khổ. Cô bé, đang có cơ hội đấy, hành hạ được gì thìhành hạ đi nhé, cơ hội ngàn năm đấy. Ôi xời, sao nhỏ Sang Mikhông đưa nó cho mình chứ nhỉ? Em sẽ đì anh cho hả dạ ra!
Tôi phì cười, lén lấy mặt dây chuyền ra xem. Sợi dây chuyền này giá trị như thế sao? Nhưng một tên nhà giàu như hắn cần gì mà phải bất chấp danh dự vì một sợi dây chuyền chứ?
Hay là nó có ý nghĩa gì?
Trong khi tôi đang suy nghĩ thì thấy trên má có giọt ươn ướt.Mưa. Những hạt lất phất, bám trên áo Jacket khoác hờ trên vaitôi, chúng như những viên ngọc trai nhỏ. Lũ chim còn chao lượntrên bầu trời ban nãy đã biến đâu mất dạng.
Biển như bị bao phủ một lớp sương mỏng, phất phơ. Sóng gầm gừ, vợn lên cao thật cao. Alex mở cửa chiếc xa anh lái tới bảo bọn tôi vào trú mưa.
- Ơ, còn xe kia? – Ella léo nhéo nhìn chiếc xe đưa chúng tôi bị bỏ quên lại, ánh mắt tiếc rẻ.
- Được rồi cô, lát anh cho người lái về cho em mà! – Alexngồi vào volang bảo. Cả ba đứa tôi ngồi sau xe, lấy khăn giấylau vội vã tóc tai có đôi chút ướt mem vì mưa đột ngột.
- Ông già kia, mưa mà anh còn mở điều hòa số cao vậy hả?Biết lạnh không? – Vẫn cái giọng của Ella mà cái xe không cóchút yên ổn, cô nàng đay nghiến, hầm hứ đủ điều trong khi tênđười ươi đang lim dim mắt lại phải mở thao láo ra giật mình.
- Ơ hay, mới qua Hồng Kông mấy năm mà sợ lạnh rồi sao? – Alex vừa hạ nhiệt độ trên xe xuống, vừa cười.
- Không những em lạnh, cả Kevin sống ở Anh mà còn đang run lẩy bẩy này. – Cô này chỉ Minh đang ngồi kế bên.
Tôi dòm mắt qua nhìn, Minh đang cuộn tròn người, rúc trong góc,mặt trắng bệt ra, môi rất nhạt. Biểu cảm cậu đờ đẩn ra. Alexlái xe trong màn mưa, cần gạt nước phía trước hoạt động liêntục. Anh chạy chầm chậm, lo lắng quay xuống nhìn.
- Nhím, em sao vậy? Bình thường em đâu có sợ lạnh? Sao lại run?
Nhìn gương mặt càng lúc càng tái của cậu, tôi phát hiện cóchút bất thường. Vội vàng cởi áo khoác đắp lên người cậu, tôi nhích người ngồi sát Ella, trườn tay qua vươn tới trán Minh, thốtlên:
- Cậu ta đang sốt. Còn đổ mồ hôi lạnh và rét run.
- Em không sao chứ Kevin? – Alex lo lắng hơn.
Minh lắc đầu:
- Không, em lại bị say nắng thôi. Về nhà uống thuốc sau.
Tôi lẩm bẩm trong miệng. Trời sáng giờ chuyển mưa, nắng yếu thế này mà cũng bị trúng nắng được cũng hay.
Ella mím môi, thở dài, đưa tay khều vai Alex:
- Anh nên cấm tiệt anh ấy sử dụng Lexomil đi. Kevin lạm dụngthuốc quá đến nghiện đấy. Sẵn một ngày rảnh làm ơn vác anhấy đi kiểm tra tổng quát đi, cậu chủ nhỏ của anh dạo này yếuớt hẳn ra. Hình như là…
“Cốp” – Không ngần ngại gì, Hoàng Hiểu Minh nhăn mặt, tay tát vào trán Ella một phát mạnh.
- Ui da, sao đánh em nữa? Em nói gì sai chứ? – Ella uất ứcrưng rưng nước mắt, trong khi Minh im lặng, duy ánh mắt là đangtrừng lên gay gắt nhìn cô. Ella bắt tôi chuyển sang ngồi ở giữavì sợ bị đánh thêm lần nữa.
Tôi quan sát biểu cảm nhợt nhạt của cậu, hình như Minh đang cắn chặt quai hàm, gân trên thái dương nổi lên, mồ hôi toát lên ướtmặt.
Ella di ra ngồi một góc ngắm nhìn mưa bên ngoài. Xe cứ lao băng băng trong làn mưa trắng xóa đất trời.
Tôi lấy hộp khăn giấy sau xe, lau mồ hôi hộ cậu. Đột nhiên cócánh tay luồng ngang phía sau lưng, tôi thảng thốt nhìn. Thì ralà tay Ella đang lén lút luồn qua lưng tôi, đưa cho Minh một lọthuốc nhỏ xíu.
Minh khẽ mắt nhìn Alex qua kính chiếu hậu rồi nhanh chóng lấy mấy viên thuốc trắng tinh nuốt vội.
Rõ ràng cậu ấy đang giấu bệnh!
Chắc là Ella biết, còn Alex thì không! Lúc Ella nhắc Alex đưaMinh tới bệnh viện kiểm tra thì Hiểu Minh sợ bị lộ mới đánhElla.
Bệnh của con người này có vẻ không nhẹ. Gương mặt cậu lúc nào cũng xanh xao, người thì gầy gộc. Bệnh gì vậy nhỉ?
Tôi dựa người vào ghế, tự có thể cảm nhận thân nhiệt nóng bừng của người bên cạnh tỏa ra. Tôi thì thầm:
- Có bệnh thì chữa đi, nhìn cậu tôi thấy bệnh bắt đầu nghiêm trọngrồi đấy! Mà tại sao cậu lại lạm dụng Lexomil? Đó là thuốc an thần loạinặng mà!
Minh mím môi, cũng ráng mở môi, giọng khàn đặc:
- Cô cũng rành thuốc men nhỉ?
- Trong tủ sách nhà tôi có nhiều sách y lắm! Tôi cũng có hứng thú với y học lắm nha! Dự là tương lai tôi sẽ học bác sĩ đấy!
- Hừ, đúng là ý trời!
Đột nhiên tôi nghe cậu làu bàu như vậy.
- Cậu nói ý trời là sao?
- Không, không có gì cả!
Bên ngoài xe, cảnh vật méo mó trong làn nước mưa ướt đẫm. Mặt kính xengưng tụ hơi nước li ti. Ánh mắt Alex thỉnh thoảng lại nhìn theo kínhchiếu hậu, dán vào Hiểu Minh.
- Cô bé, nhà em chạy theo hướng nào? Anh đưa em tới nhà! – Alex đột nhiên cất tiếng vọng xuống.
Tôi lắc lắc đầu, trả lời:
- Không cần anh ạ! Thả em về trung tâm thương mại X. Chiều tối nay em có cảnh quay gần đó!
- Cảnh quay? Nè nhỏ, cô là diễn viên à? – Ella đang ngắm ngắm mấy cái móng tay bất ngờ quay sang nhìn chằm chằm vào tôi, hỏi.
Tôi chu mỏ ra, e dè:
- Không được sao chị? Bộ nhìn em không giống diễn viên hả?
- Không phải! Tại nãy giờ khen thầm: nhỏ này xinh đáo để, không làmngười mẫu hay diễn viên thì uổng lắm! Ai dè là diễn viên thật sao? Vềráng mua sữa uống thêm cho cao lên mốt đi làm người mẫu nghen nhỏ! – Cônàng nheo mắt, đồng tử hổ phách lấp lánh cười tinh ranh.
- Vậy chị chắc cũng có làm người mẫu phải không?
- Ủa sao biết hay vậy? Cơ mà làm part-time thôi. Ella đang là sinh viên. – Rồi hốt hoảng thốt. – Thôi chết đãng trí quá! Nãy giờ hổng biết têncô bé là gì cả!
Tôi bụm miệng cười. Tự nhiên thấy cái cô gái này thật dễ thương, hìnhnhư không có khoảng cách nào giữa chúng tôi. Nói chuyện với Ella thậtthoải mái, như là nói chuyện với… Chí Linh. Cảm giác giống như vậy.Nhưng tôi không dám mở lời nhiều, cũng như Chí Linh, từ nay tôi cũngthấy sợ hãi anh ấy. Tất cả những người xung quanh tôi đều kì bí!
- Gọi em là Mai.
- Ồ, không phải là Băng hả? – Ella phiếm đùa.
- Băng? Băng nào hả chị? – Tôi giương mắt hỏi.
- Không, không. – Ella xua tay. – Tự nhiên nhìn Mai hợp với cái tênđó. Gương mặt rất xinh, nhưng cách đăm chiêu ngẫm nghĩ thì lại lạnhtanh, gương mặt lạnh như băng ấy.
- Ủa vậy sao? Em mới biết đấy!
Cô gái cạnh tôi đang cười rạng rỡ thì lại bí xị khi bị Minh trừng mắtliếc. Có gì đâu mà cậu ta làm thấy ghê vậy chứ? Tội nghiệp Ella thật, bị Minh ăn hiếp mãi.
Tôi rợn da gà vì lớp không khí lạnh bắt đầu thấm dần qua da. Mùi nướchoa trong xe thoang thoảng. Alex mở một bản nhạc nhẹ, là Sad Angel củaIgor Krutoy, bản nhạc từng một thời làm tôi phát nghiện.
Ella ngáp dài, xua tay:
- Có nhạc rock không anh? Nghe bản nhạc này buồn chết mất!
- Trên xe của anh, cấm ý kiến ý cò.
Chu choa, có vẻ như ở đây có hai tên đàn ông giỏi đàn áp phe yếu nhỉ?Hết đười ươi rồi tới Alex đều chẳng tỏ ra thương hoa, tiếc ngọc, chiềuchuộng Ella tí nào. Hiểu Minh nhắm mắt, hàng mi nhấp nhứ nhẹ, rồi bấtchợt mở mắt ra, quay sang tôi:
- Cô đóng phim gì thế?
Tôi đang thiu thiu bỗng mở mắt ra, đáp:
- Là phim Người Giấy của đạo diễn Phạm Quang Huy.
Không hiểu sao con người đó thao láo mắt như ốc vít, trân mắt ra hồi lâu mới chớp nhẹ mi, gật gật đầu. Tôi thấy cậu im lặng nên cũng chẳng để ýnữa, trong lòng thầm xúi giục đôi mắt mau nhắm lại nghỉ ngơi.
Cơn mưa cứ xối xả, tiếng mưa lộp bộp hòa cùng sự mỏi mệt do hoạt động quá nhiều trong ngày khiến tôi chìm vào giấc rất nhanh.
Im lìm.
Cánh cửa chầm chậm mở ra, khoảng sân ngập ngụa nước mưa. Những hạt mưađọng trên lá cây mát lành và bầu trời đã quang mây. Những hạt bụi baytán loạn trong không khí như đã bị những hạt mưa nặng mình tẩy sạch.
Chiếc xe đen chậm mình lăn bánh vào trong căn biệt thự yên tĩnh. Alex từ tốn mở cửa xe sau ra, tay chạm vào má người thiếu niên đang nhắm nghiền mắt. Hoàng Hiểu Minh liền mở mắt ra, tay lay nhẹ đứa con gái đang tựatrên vai mình.
Ella dụi mắt, lè nhè. Cô đỡ chàng trai cạnh mình ra, ngáp dài một cái.
Minh bước ra khỏi xe trong tâm trạng mệt mỏi. Cậu đã cố nén cơn đau đớnhành hạ trong cơ thể rất lâu, bây giờ ao ước lớn nhất với cậu chính làngã dài lên chiếc giường để xóa hết sự mỏi mệt trong cơ thể. Cậu vùngtay ra khỏi cô gái xinh đẹp, muốn tự mình di chuyển.
Gương mặt Alex cau lại, bước đến đỡ Minh và đưa một tay lên sờ trán cậu, nhăn nhó:
- Sốt cao như vậy mà bảo không sao ư? Vào phòng nằm yên đấy, anh đưa bác sĩ đến.
Nói rồi anh vội vã đỡ Minh vào phòng, đi ngang qua Linh và Thi, anh vẫnkhông đoái hoài khiến hai chàng trai ngoái đầu nhìn theo.
- Ế Ella, Ella, nhím nó bị gì vậy? – Chí Linh chặn cô gái nhỏ đanglót tót đi theo hai người vừa lướt qua mặt mình, tò mò hỏi.
- Sốt. – Cô nàng đáp gọn rồi nhún vai.
- Hôm nay hai người đi đâu mà về cùng lúc vậy? – Tới lượt Thi tò mòhỏi han bà chị, cậu đang cầm theo li nước lọc và đã nhanh chóng bị cônàng Ella cỗm mất.
Ella tu sạch li nước vừa cướp được của nhóc em, thản nhiên đáp:
- Đi cứu giá.
- Sao vậy? Nói anh nghe nào?
Chí Linh cùng Hoàng Thi nhanh chóng kéo cô nàng đáng thương còn bơ phờchưa tỉnh ngủ vào phòng riêng hỏi cung, hành động đó rơi vào mắt củaSang Mi, khiến cô cũng bắt đầu băn khoăn. Minh và Ella vừa về nhà, mangtheo dáng vẻ mỏi mệt, cả hai đang có vấn đề gì đó phải không?
Sang Mi tựa lưng trước cửa phòng mình, nghĩ về mọi chuyện với ánh mắtđầy ngờ vực. Cô bắt đầu theo dõi hoạt động của Hoàng Hiểu Minh thầm lặng vì lo rằng cậu ta đang giở trò gì đấy. Rốt cuộc cậu ấy đang muốn làmcái trò quái quỷ gì? Còn cô gái lạ Ella, cư xử kì quặc được sự quan tâmđặc biệt của cả phái mạnh trong ngôi nhà này cuối cùng là người như thếnào?
Theo cảm tính, cô gái nhỏ bỏ vào phòng, tìm chiếc điện thoại.
“Đang gọi Mai Baby…”
Những hồi chuông khô khốc, vang đều kèm theo biểu cảm bồn chồn của cô.Chiếc điện thoại bị ném lên giường một cách bực dọc khi đầu máy kiakhông có tính hiệu đáp.
Càng ngày cô càng thấy rõ cô đang bị quấn chặt bởi chính những kẻ xa lạ đang dần lấn vào cuộc sống của cô.
Tất cả là vì Angel? Phải không? Hình như cô biết nó là gì…
Minh nằm rệu rã trên chiếc giường nệm lò xo phủ drap đen. Cậu nhắm mắtnhư là ngủ, thực chất là cơ thể không thể lịm vào giấc ngủ được trừ khicó thuốc an thần.
Đợi Alex ra ngoài, cậu nhanh chóng ngồi bật dậy, lao đến tủ áo, lôi racái vali của mình. Trong đó còn một số quần áo và chiếc hộp carton màuxám bạc.
Minh đưa tay nhấc nhẹ chiếc hộp lên, đặt dưới nó là một tập giấy photodày. Mang theo tập giấy trở về giường, cậu nhẩm thầm trong miệng:
“Kịch bản phim… Người Giấy.”
“Là phim Người Giấy của đạo diễn Phạm Quang Huy.” – Câu nói của cô gái rắc rối vang lên đột ngột trong trí, đánh thức tâm trạng phấn khích trong lòng trào dâng.
Minh cong môi cười, đôi mắt di đến góc kịch bản, nơi có dãy số điện thoại được viết nguệch ngoạc lên.
Có chút gì đó rất mãn nguyện, Minh kéo ngăn tủ tìm chiếc sạc điện thoại, có lẽ là do kiệt pin nên điện thoại cậu không tự động khởi động bìnhthường được.
Hiện tại, cậu rất muốn gọi điện thoại cho “ai đó”.