Đến cuối chiều cả hai cũng đã tới nơi, họ dạo quanh thị trấn nhỏ ven biển, ở đây không đông đúc như London nhưng cũng đẹp không kém, những ngôi nhà và gian hàng sặc sỡ, dường như chỉ việc đi dạo quanh đây cũng đủ để giải tỏa mọi căng thẳng.
Hai người Trịnh Hân và Quế An đi vào một quán kem có biển quảng cáo nhiều màu sắc, họ gọi hai cây ốc quế rồi đi về khách sạn, tay cầm cây kem trầm ngâm, Trịnh Hân nhớ tới buổi đi chơi cùng Đoàn Khang, cô thắc mắc giờ này không biết cậu ấy đang làm gì rồi.
Trịnh Hân mở điện thoại, cô mới bất ngờ vì một đống dòng note của Đoàn Khang đã gửi cho cô cách vài giờ trước, chủ yếu là các đồ cần thiết và lưu ý khi đi tới đây, cô hấp tấp trả lời.
“Xin lỗi cậu, chắc tớ để im lặng nhưng giờ mới kiểm tra tin nhắn, cảm ơn cậu vì những thứ hữu ích.
”
Xong, cả hai đi dạo một đoạn quanh đường bờ biển, họ chụp vài tấm ảnh rồi cùng về khách sạn vì chỗ họ đặt khá gần đây, họ cất đồ đạc rồi đến một quán ăn đêm họ tình cờ thấy ấn tượng gần đó.
Trong lúc đang ăn, Quế An luôn để ý Trịnh Hân luôn bất giác kiểm tra điện thoại bên cạnh rồi lại cất đi.
“Em đã chia tay tên khốn kia rồi mà vẫn giữ thói quen kia sao ?”
Trịnh Hân chỉ cười nhẹ, tình cờ màn hình điện thoại hiển thị thông báo tin nhắn của Đoàn Khang, cô nhanh chóng mở nó lên.
“Cậu chỉ cần đọc tin nhắn của tôi là được rồi, lo mà đi chơi đi, nhớ mặc ấm không cậu sẽ bị cảm đấy, ở đó gió biển rất mạnh.
”
Nhận được dòng tin nhắn, mặt Trịnh Hân dần lộ lên nét tươi tỉnh, cô gửi cho Đoàn Khang một tấm ảnh cô chụp lúc chiều, một bức selfie khá đơn giản, chỉ là ảnh cô cười, đầu đội một chiếc mũ bện rơm vành rộng đội đi biển.
Xong, cả cô và Quế An đều tập trung vào bữa ăn.
Sau khi ăn xong, cả hai đến một khu chợ đêm nhỏ phía trung tâm thị trấn nhỏ, họ dạo quanh đó rất lâu rồi dừng trước một hàng bán đồ lưu niệm.
“Chị muốn mua một chút về cho vài người bạn, em có muốn xem qua không ?”
“Vâng được ạ, chúng ta vào xem.
”
Trong khi Quế An đã mua được rất nhiều thì Trịnh Hân mới để ý được một chiếc áo cộc màu trắng có cổ, họa tiết đơn giản chỉ là một hình chữ nhật một đoạn con sóng in ở phần gáy phía sau áo khá nhỏ, chắc là đặc trưng của thị trấn này, cô muốn mua nó cho Đoàn Khang, một món quà khi đi du lịch về chắc cũng không phải quá khó hiểu nhỉ.
“Cô chủ, cho tôi xem thử hai cỡ to chiếc áo này được không ?”
Quế An thấy vậy mới quay lại phía Trịnh Hân.
“Em mua nó làm váy ngủ ở nhà đấy à !”
Câu nói đùa làm Trịnh Hân ngượng nghịu, nhưng cô cũng chỉ cười với Quế An, có lẽ cô cũng không muốn Quế An biết tới Đoàn Khang.
Cô phân vân hai chiếc áo, cô nghĩ lại những lúc mình và Đoàn Khang đi cạnh nhau, cậu ta cao tới đâu nhỉ.
.
?
Cuối cùng cô cũng chọn xong, cả hai cùng ra về, trên đường còn tâm sự rất nhiều chuyện, Quế An cũng nói rằng chuyến này về Trung Quốc chắc khá lâu mới quay trở lại, cô về để nghiên cứu một vài đề tài nét đẹp mỹ thuật dân tộc chuẩn bị cho kì học thạc sĩ.
Về đến nhà cô kiểm tra các tin nhắn, bức ảnh cô gửi cho Đoàn Khang chỉ nhận được một cảm xúc hình trái tim trên ảnh, côi có chút hơi mất hứng.
“Hôm nay mệt rồi, chúng ta nghỉ ngơi sớm, sáng mai sẽ ra biển.
”
Cả hai cùng hào hứng rồi cùng nhảy lên giường.
Tới sáng sớm hôm sau, khi mắt vẫn còn lờ đờ, Trịnh Hân mới sực tỉnh táo khi cô thấy vài tin nhắn liên tục của Đoàn Khang cách đây chỉ 5 tiếng trước, tức là vào 1 giờ sáng.
“Tớ bảo rồi, cậu mặc váy rất xinh.
”
“Tớ không muốn cậu đi chơi còn cắm mặt vào điện thoại nên giờ tớ mới trả lời cậu.
”
“Chúc cậu ngủ ngon nhé, tớ đang dở ván game cùng mấy thằng ngốc ^^.
”
Trịnh Hân vừa đọc tin nhắn vừa cười mỉm, cô cứ đánh một vài dòng rồi lại xóa đi, cứ tiếp như vậy vài ba lần rồi cuối cùng cô chỉ nhắn được cảm ơn rồi cho Đoàn Khang biết rằng họ sẽ đi ra biển vào sáng nay.