Gào thét xong, Thị Y Thần muốn bỏ đi, cánh tay lại bị người nào đó nắm thật chặt. Cô quay lại trừng mắt liếc Cao Minh Dương, lạnh lùng nói: "Buông tay!"
"Em có thể cùng anh nói chuyện đàng hoàng được không?"
"Tôi và anh kể từ lúc đó đã không còn gì để nói rồi. Buông tay!"
"Không buông." Cao Minh Dương đưa tay ôm lấy Thị Y Thần, nhưng không ngờ bị cô dùng hết sức lực toàn thân đẩy ra, cả người lảo đảo lui về phía sau, chút nữa thì ngã xuống đất.
Lục Thần Hòa thấy vậy ném điếu thuốc lá trong tay đi, cúi đầu nói với cô gái xinh đẹp kia mấy câu, cô gái xinh đẹp liền vui vẻ xoay người chặn trước người Cao Minh Dương. Lục Thần Hòa cong khóe môi, dễ dàng nắm lấy tay Thị Y Thần, đi về phía chiếc xe màu bạc để rời khỏi đó.
Thân thể Cao Minh Dương vừa mới đứng vững, vừa có ý định đuổi theo chiếc xe đó. Bỗng nhiên, một cô gái xinh đẹp xuất hiện đưa hai tay ôm chặt lấy anh ta, nói to: "Thất lễ rồi, thất lễ rồi!"
Cao Minh Dương ngạc nhiên, đột nhiên có người cản đường lại không thể làm gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn người đàn ông xa lạ đó dắt Thị Y Thần rời khỏi.
"Cô còn không chịu buông tay, bọn họ đều đi cả rồi." Cao Minh Dương nắm lấy cánh tay của cô gái xinh đẹp đó, rút ra một cách khó khăn.
Cô gái xinh đẹp đứng phía sau rất vững, phát hiện Lục Thần Hòa và Thị Y Thần đã chui vào trong xe, hốt hoảng kêu lên: "Anh Thần Hòa, chờ em một chút!"
Lục Thần Hòa nhanh chóng khởi động xe, chạy đi chỉ để lại phía sau một làn khói dài. Xe rất nhanh rời khỏi bãi đậu xe ở tầng hầm, chạy lên quốc lộ.
Điện thoại di động của Thị Y Thần vang lên liên tục, trên màn hình điện thoại hiện lên một dãy số quen thuộc. Thị Y Thần không chút do dự, liền tắt máy.
Cho đến lúc gặp phải đèn đỏ, Lục Thần Hòa mới mở miệng hỏi Thị Y Thần đang ngồi ở ghế lái phụ, "Muốn đi đâu?"
"Không có chỗ để đi." Thị Y Thần ngây ngốc trả lời.
Lục Thần Hòa dừng một chút, qua khỏi đèn đỏ anh liền quay đầu xe chạy về hướng ngược lại.
Thị Y Thần quay đầu nhìn qua cửa kiếng xe, từng hàng đèn đường vàng mờ mờ lướt qua trước mắt, đèn đường dần dần mất hẳn, hai bên đường trở nên tối tăm, thay vào đó chỉ là ánh sáng lập lòe lên từ đuôi xe chạy phía trước. Nhưng mà tất cả những thứ này, đối với Thị Y Thần mà nói, đều không quan trọng. Giờ phút này, trong đầu của cô từ lâu đã trống rỗng, căn bản không thể suy nghĩ được chuyện gì nữa.
Chẳng biết xe chạy bao lâu, cuối cùng cũng ngừng lại.
Thị Y Thần trầm lặng một lúc mới từ từ lấy lại tinh thần, Lục Thần Hòa đã xuống xe. Cô mở cửa xe, đến lúc nhìn rõ mọi thứ xung quanh, cô không khỏi ngẩn ra.
Lục Thần Hòa cầm chìa khóa mở cửa, phát hiện phía sau không có động tĩnh gì, xoay người lại, một tay Thị Y Thần chống lên cửa xe, vẫn đứng đó không hề động đậy. Anh nhíu mày, nói: "Làm sao vậy?"
"Không có gì." Thị Y Thần thở phào nhẹ nhõm, chậm rãi tiến về phía trước, đi vào nhà Lục Thần Hòa. Thị Y Thần không thể nào ngờ Lục Thần Hòa lại đưa cô về nhà anh ta, tuy rằng trước đó cô đã tới một lần.
Lục Thần Hòa thay giày, rẽ ở chỗ ngoặt, người liền biến mất.
Thị Y Thần đứng ở cửa ra vào, do dự một chút, mới thay giày, đi vào phòng khách. Cô tiến về phía ghê sô pha chậm rãi ngồi xuống, hai mắt nhìn thẳng vào bức tranh to treo trên tường, trở nên ngây ngô, không biết từ lúc nào nước mắt đã theo khóe mắt chảy ra.
"Muốn uống gì?" Âm thanh của Lục Thần Hòa đột nhiên truyền đến cắt ngang dòng thương cảm của cô.Thị Y Thần vội vàng lau khóe mắt, nhìn về hướng âm thanh phát ra, Lục Thần Hòa đứng bên trái cánh cửa xung quanh được trang trí bằng đá cẩm thạch, hai tay đút trong túi quần, nhíu mày nhìn cô.
Thị Y Thần hít sâu một hơi, nói: "Gì cũng được."
"Nhà của tôi không có nhiều thứ, chỉ có rượu và nước lọc." Lục Thần Hòa nhướng mày, xoay người hướng về phía sau cầu thang, cầu thang thông với một tầng hầm. Lục Thần Hòa đi vào tầng hầm, rất nhanh mang theo một cái giỏ xách.
Anh ta lấy từ trong giỏ ra thứ gì đó.
Thị Y Thần nhìn một hàng chai thủy tinh trên bàn trà, bên trong có chứa mấy loại chất lỏng đủ màu, có màu trắng, có màu vàng, có màu đỏ đậm, có màu nâu, còn có màu trắng sữa nữa.
Thị Y Thần kinh ngạc nhìn về phía Lục Thần Hòa, nói: "Cái này chẳng lẽ... Toàn bộ đều là rượu sao?"
"Ừ."
"Mới nhìn rất giống nước trái cây."
"Hoàng tửu, bia, rượu nếp, rượu sơn tra cùng với rượu nho, cô cũng có thể coi mấy loại rượu này là nước trái cây lên men cũng được." Lục Thần Hòa chỉ vào bình chứa rượu sơn tra và bình rượu nho, sau đó chỉ tay vào mấy cái bình còn lại, nói, "Những thứ này đều do tôi tự cất. Ở dưới còn có rượu thuốc, nếu như cô nói muốn uống, tôi có thể đi lấy."
Thị Y Thần cong khóe môi, lắc đầu ý bảo không cần phiền phức như vậy.
"Muốn uống gì thì tự mình rót." Lục Thần Hòa rót cho mình một ly rượu đỏ, lắc nhẹ ly rượu, ngồi nhìn chất lỏng màu đỏ thi nhau sóng sánh trên thành ly.
Thị Y Thần mím chặt môi, không nói lời nào, cũng không chọn một loại rượu nào, chỉ khẽ nâng mắt nhìn Lục Thần Hòa, chân mày lập tức lại rũ xuống.
Đôi môi mỏng của Lục Thần Hòa khẽ cong lên, nói: "Cô rất hiểu bản thân, biết tửu lượng của mình không tốt, nên mới không dám uống."
"Tửu lượng của tôi rất tốt, lần trước uống nhiều rồi gặp được anh, đó là..." "Chỉ là ngoài ý muốn" bốn chữ này đột nhiên nghẹn lại trong miệng Thị Y Thần. Chỉ cần vừa nhắc tới chuyện đó, Thị Y Thần lập tức muốn cắn lưỡi, mà khóe miệng hiện lên nét cười cợt của Lục Thần Hòa làm cho cô cảm thấy buồn bực. Cô đã có quá nhiều chuyện để mệt rồi, lại còn cộng thêm chuyện này nữa. Nhưng mà người như anh ta căn bản không thể hiểu được con người của cô, nhất định sẽ cho rằng cô là một người phụ nữa vô cùng phóng túng, hở một chút là mang chuyện đó ra treo ở cửa miệng, vì chuyện đêm đó mà cảm thấy tự hào.
Thị Y Thần cầm lấy chai thủy tinh chứa đầy chất lỏng trong suốt trước mặt, rót cho mình một ly, cầm ly lên một hơi uống sạch. Vị cay xè lập tức lan tỏa khắp khoang miệng, cô không chịu được ho khan dữ dội. Chất lỏng trong suốt đó, ngoại trừ nước, còn có cả rượu trắng. Lúc nãy mấy loại rượu Lục Thần Hòa kể tên, hoàn toàn không có rượu trắng, cho nên cô mới cho rằng chai thủy tinh chứa chất lỏng trong suốt này là nước, lại không ngờ rằng nó là rượu trắng.
Vẻ mặt Thị Y Thần đau khổ nhìn Lục Thần Hòa, muốn mở miệng hỏi tìm nước, nhưng nhìn bộ dạng như cười như không trêu chọc của anh ta, trong lòng dâng lên cảm giác tủi thân, cố đè nén, nhịn xuống.
Lục Thần Hòa che miệng, nhìn gương mặt khổ sở của Thị Y Thần, biết cô đang kiên cường chịu đựng. Lúc này, đưa cho cô một ly nước trái cây hoặc một ly nước lọc mà nói, giống như ‘quỳnh tương ngọc dịch’, nhưng anh lại không đưa cho cô một ly nước, mà là cầm một chai rượu màu đỏ thẫm đưa cho cô.
"Cái này chắc là cô sẽ thích, là rượu sơn tra, không khác nước trái cây là mấy, uống cũng không say."
Không biết tại sao, Lục Thần Hòa lại thích nhìn thấy dáng vẻ khổ sở, chật vật của Thị Y Thần.
Thị Y Thần nhìn chai chất lỏng trong suốt màu đỏ đậm giống màu rượu nho trước mặt, không muốn cầm lên.
Lục Thần Hòa cười nhạo một tiếng, nói: "Tôi biết cô đang nghĩ gì. Một người phụ nữ cùng một người đàn ông ở cùng nhau, người đàn ông bảo người phụ nữ uống rượu, phụ nữ nên cảnh giác cũng là chuyện nên làm thôi. Nhưng bây giờ cô mới cảnh giác có phải là quá muộn rồi không?"