Anh Lại Gặp Em

Bà Thị nhìn gương mặt trắng nhợt không có chút máu của cô, chỉ biết là “bạn tốt” lại ghé thăm, nên an ủi: "Không muốn cuộc sống tháng nào cũng như sắp chết thế này thì con mau kết hôn đi, nhanh chóng sinh con. Phụ nữ một khi đã kết hôn sinh con rồi, sẽ không bao giờ đau đớn nữa."

Nơi cổ họng của Thị Y Thần như bị chì nặng chặn lại, bịt kín đến khó chịu. Trước đây khi mẹ cô nấu cháo gà hầm nấm, lúc nào cũng cướp lấy để uống, nhưng hôm nay lại giẫm phải hai chữ “kết hôn” nhạy cảm này, khó mà tiêu hóa được. Cô như không quan tâm dùng thìa khuấy bát cháo, mệt mỏi nói: "Mẹ nói kết hôn là kết hôn, cứ như chuyện kết hôn chuyện dễ làm nhất trong thiên hạ này vậy. Tìm một người đàn ông để yêu đã phiền lắm rồi."

Bà Thị là ai, kỳ thực đã sớm nhìn ra mọi chuyện. Trông cái dạng dở sống dở chết của cô hơn nửa tháng nay, còn gạt bà là Tiểu Lục ra nước ngoài trao đổi kỹ thuật, bà mà tin thì đến ma cũng có thật rồi, rõ ràng là đang cãi nhau với Tiểu Lục.

"Ôi giời, lời này có cảm giác như con đang cãi nhau với Tiểu Lục ấy nhỉ?Thảo nào mấy hôm nay bộ dạng cứ như dở sống dở chết trách móc ai, người không biết còn tưởng mẹ ruột con chết nữa."

"Con có trách móc gì đâu?" tai Thị Y Thần nóng lên, quả nhiên không thể qua mắt được hỏa nhãn kim tinh của mẹ cô. Đề tài này, nhất định không thể nói tiếp, cứ tiếp tục thế này đừng nói là có “đến tháng”, ngay cả khi không có cô cũng sẽ bị mẹ đả kích đến nỗi kinh nguyệt kéo đến máu chảy thành sông.

"Hừ, có giận dỗi hay không con cứ đi soi gương sẽ biết. Kết hôn vốn là chuyện rất dễ dàng, chỉ có điều bây giờ bọn trẻ tụi con ham công việc. Con thì cả ngày bày ra cái gương mặt khó ưa, ai mà chịu được?Tiểu Lục người ta nhẫn nhịn nỗi, mới mặc kệ con muốn làm gì thì làm. Còn nói gì mà ra nước ngoài tu nghiệp, con lừa ai đấy?Con tưởng lão nương đây là một người ngu ngốc dễ dụ sao?Là con tự đi vào ngõ cụt, lại tỏ vẻ như vậy, có thể gả đi được thì quỷ cũng xuất hiện."

"Con nào đâu phải như mẹ nói?! Anh ta không chịu nổi thì thôi, con với anh ta cũng không thể nào." Nói rồi, nước mắt của cô không kềm chế được dâng lên, nước mắt nhanh chóng lấp đầy hốc mắt. Dù cô có nén nhịn đến đâu cũng không thể ngăn được nước mắt rơi vào bát.

"Giả vờ cứng cỏi, con có chí khí như vậy! Vậy con khóc vì cái gì?"

Dù sao ngày nào cô chưa kết hôn, ngày đó đều phải chịu sự trách móc của mẹ, cô thật sự không chịu nổi. Cô ra sức khịt mũi, mặc kệ cháo nóng đến đâu, cô bưng bát cháo uống từng hớp đến sạch. Chưa được ba phút, cả chén cháo đã nằm gọn trong bụng Thị Y Thần.

"Con đi siêu thị mua đồ."

"Siêu thị bảy giờ rưỡi mới mở cửa, bây giờ còn chưa được sáu giờ rưỡi, con mua đồ ở đâu?"

"Cửa hàng tiện lợi mở cửa hai mươi bốn giờ."

"Tiện tiện tiện, tiện cái đầu con ấy! Ngoại trừ chạy trốn ra con không còn biết làm gì à?Chẳng có chút tiền đồ. " Bà Thị nói mải khiến cô không thể chống đỡ được, bất chấp mặc quần áo vào, cầm điện thoại di động, nhanh chân chạy ra khỏi nhà.

Gió mang hơi lạnh thổi đến, cô không khỏi rùng mình. Nước mắt trên mặt còn chưa khô ghim vào da lạnh buốt, cô dùng tay xoa xoa gương mặt, hít mấy hơi thật sâu, cố gắng điều chỉnh nỗi buồn phiền đang đè nén nơi lồng ngực.

Đã là cuối thu, khí trời càng ngày càng lạnh, gió thổi qua, lá vàng trên những nhánh cây, tung bay xào xạc, lần lượt lụi tàn. Bốn mùa trong năm, cô ghét nhất là mùa đông, mỗi lần vào cuối thu, lá cây tàn lụi rơi rụng lả tả, đáy lòng lại có cảm giác buồn bã thê lương, bởi vì khung cảnh này báo trước rằng mùa đông sắp đến, cả người cô đều như đóng băng.


Hai tay Thị Y Thần khoanh lại không ngừng xoa bóp, muốn cơ thể ấm lên một chút.

Đi mãi đi mãi, tầm mắt bị chặn lại, bóng dáng thon dài quen thuộc đang đứng cạnh chiếc xe cách đó không xa, cô kinh ngạc dừng lại, bao nhiêu xót xa chất chứa trong lồng ngực bỗng chốc biến mất chẳng còn chút tăm hơi, bụng cũng không đau nữa, đổi lại là sự kích động khó có thể nói thành lời.

Lục Thần Hòa mang theo vẻ mặt cực kỳ mệt mỏi, trong tay kẹp một điếu thuốc, ngón tay thon dài thỉnh thoảng búng vào điếu thuốc để làm bay lớp tro tàn, khói thuốc lượn lờ xung quanh chậm rãi lan tỏa.

Con ngươi đen khẽ nhướng, anh trông thấy cô.

Thị Y Thần cố gắng dùng ngón tay bấm vào cánh tay, cảm giác đau đớn nhanh chóng truyền đến báo cho cô biết rằng đây không phải do cô còn chửa tỉnh ngủ, cũng không phải đang nằm mơ. Trong phút chốc, tâm tư của cô rối loạn giống như mấy sợi tóc lộn xộn mỗi buổi sáng khi mới rời giường.

Cô chầm chậm bước đến trước chiếc xe, ngước mắt nhìn anh, gương mặt anh tuấn vốn sạch sẽ lúc này có phần tiều tụy, cằm lúng phúng mấy sợi râu mới mọc, tinh thần mệt mỏi nhưng lại không mất đi sự gợi cảm.

"Anh..." Cô kinh ngạc nhìn anh, chớp mắt sững sờ như không tin được, "Mới sáng sớm anh đứng trước cửa nhà tôi làm gì thế?"

"Từ tối hôm qua." Giọng nói của anh khàn khàn khô khốc.

Cô lập tức ngẩn ra. Hóa ra bộ dáng khổ sở chán chường hiện giờ của anh là do không ngủ? Đáy lòng như là bị vật gì hung hăng đánh vào, cực kỳ khó chịu. Cô cất cao giọng, giận dỗi nói: "Không phải anh đã đi hơn nửa tháng rồi sao?Nếu đã đi rồi, hôm nay còn tới làm gì?"

Anh cúi đầu nhìn xuống đất, không trả lời, ngón tay thon dài búng vào tàn thuốc. Bỗng dưng, người không ngừng ho khan hai tiếng.

Thấy bộ dạng này của anh, cô đau lòng cắn môi, oán trách: "Anh không ngồi trong xe đợi được sao?Đứng bên ngoài cả buổi sáng, không bệnh cũng thảnh có bệnh."

Đôi mắt sâu thẫm bỗng chốc lóe sáng, anh khẽ cong khóe môi nói: "Em đang quan tâm anh sao?"

Rõ ràng cô chỉ sợ anh lại lăn ra ngất xỉu như sáng hôm đó, sau đó cô lại phải theo vào bệnh viện làm lao động khổ sai.

"Ai rảnh rỗi đi quan tâm anh?Mặc kệ anh! " Cô liếc anh một cái,muốn bỏ đi.


"Anh cho rằng em sẽ rất nhớ anh, hơn nửa tháng này vì nhớ anh mà mất ngủ." Anh che miệng, lại bắt đầu ho khan.

Bị nói trúng tâm sự, cô khẽ nguyền rủa một tiếng: "Ôi ngại quá, không có người thần kinh như anh làm phiền mỗi ngày, nửa tháng nay chị đây ngày nào cũng ngủ rất ngon! Ngủ-rất-ngon! Anh thật quái lạ..." Cô cường điệu nói, vừa nói xong, một cơn chua xót từ đáy lòng lại dâng lên. Chết tiệt! Sao hôm nay cô cứ muốn khóc hoài thế này?

Anh thấy nước mắt của cô bỗng nhiên lăn dài, không khỏi nhếch môi khẽ cười thành tiếng: "Hóa ra là nhìn thấy anh nên mừng đến chảy nước mắt sao?"

Anh vươn tay, dịu dàng lau đi nước mắt của cô.

Cô xấu hổ đẩy ra, dùng sức lau nước mắt.

"Hm, mới hơn nửa tháng không gặp, hai cái đốm gấu trúc trên mặt vừa đen vừa lớn ra, còn nói ngủ ngon?"

Cô vừa nghe xong, vội vã đến gần chiếc xe, cúi người xuống nhìn vào kính xe, quả nhiên, hai con mắt đen sì cứ như gấu trúc. Phụ nữ chỉ cần mất ngủ là mọi hậu quả đều hiện ra trên mặt chẳng thiếu thứ gì.

"Nếu như cả đêm qua anh đứng ở đây chỉ vì muốn chăm chọc tôi làm vui vậy thì tạm biệt! "

Anh đưa tay ra nắm lấy cổ tay cô: "Anh đến là để đòi nợ, trách nhiệm và nghĩa vụ phải thực hiện, em vẫn chưa thực hiện mà."

Cô nhìn anh chằm chằm: "Tôi nợ anh cái gì?Chuyện muốn nói lúc trước tôi đã nói rõ rồi, hơn nữa anh đã quay đầu bỏ đi, thời gian không chờ đợi."

"Ngại quá, anh làm việc chưa bao giờ bỏ dở nửa chừng, trong từ điển không có bốn chữ “lâm trận bỏ trốn”." Nói xong, anh lại ho khan mấy tiếng.

"Trong từ điển của tôi có."

"Vậy bây giờ em tự mình lật lại xem." Anh nhanh chóng ném điếu thuốc trên tay xuống, sau đó kéo cô lại trước người mình, tay nắm lấy cằm của cô, buộc cô phải nhìn anh, đôi mắt trong trẻo u tối hiện lên vẻ uy hiếp.

Anh ta lại nữa rồi...


Cả người cô bị anh vây kín không thể động đậy, chống cự một lúc, cuối cùng đành phải buông vũ khí đầu hàng: "Anh muốn làm gì?"

Anh nhẹ nhàng in lên trán cô một nụ hôn, giọng nói khàn khàn, trong nháy mắt chuyển trọng tâm vấn đề: "Anh đói bụng."

"Tôi mới ăn xong."

"Vậy nhìn anh ăn."

Im lặng, không phản kháng, không cự tuyệt.

"Bây giờ mới ngoan, cãi cố không phải là sở trường của em." Anh buông tay, buông cô ra, thân mật vỗ đầu cô, giống như đang nuông chiều một con thú cưng.

Anh kéo tay cô, nhét vào trong xe, sau đó ngồi vào, trong xe đóng kín, không khí ấm áp lập tức thế chỗ cho cái giá rét bên ngoài, có lẽ do vừa nóng lại vừa lạnh kích thích, khiến anh không ngừng ho. Cô cau mày, lo lắng hỏi: "Anh...có ổn không?"

Anh khẽ gật đầu, chậm rãi khởi động xe, sau đó lái xe đến quán mì trứng tôm Ma Cau lần đầu tiên hai người hẹn nhau đi ăn. Anh vẫn gọi món mì trứng tôm Ma Cau quen thuộc, cô làm theo lời anh nói ngồi nhìn anh ăn mì một cách ngon lành.

Giao dịch giữa hai người bắt đầu từ cửa hàng này, hơn nữa tháng trước cãi nhau, cô vốn tưởng rằng mối quan hệ giữa họ cứ thế mà chấm dứt, anh lại đột nhiên xuất hiện, đứng dưới nhà cô cả đêm không kêu than một tiếng, tuyên cáo là đến đòi nợ. Bây giờ cô im lặng cùng anh ngồi ở đây, có nên chấp nhận tiếp tục giao dịch không?

"Aiz, Thị Y Thần, anh gọi điện thoại cho em, nhưng điện thoại của em cứ báo ngoài vùng phủ sóng suốt, có phải em cho anh vào danh sách đen rồi không?"

Hơn nửa tháng này anh có gọi điện thoại cho cô?Cô mở điện thoại ra xem, trong nhật ký liên lạc hoàn toàn không có hiển thị, quả nhiên, số điện thoại bị cho vào danh sách chặn. Chợt nhớ lại hôm cãi nhau đó, cô ngồi xổm dưới gốc tường khóc thật lâu, sau khi đứng dậy việc đầu tiên cô làm đó chính là cho số điện thoại của anh vào danh sách chặn. Chả trách hơn nửa tháng nay, cô vẫn hay nhìn chằm chằm vào điện thoại nhưng vẫn không thấy tin nhắn hay cuộc gọi nào. Cô lại quên mất chuyện này...

"Anh gọi đến nhà em, cũng không ai bắt máy. "

"Anh gọi khi nào?"

"Mấy ngày trước, khoảng bảy tám giờ sáng."

Cô nhớ lại: "Bảy tám giờ sáng mấy ngày trước... Hình như có tiếng điện thoại vang lên, nhưng mẹ tôi nói là một dãy số lạ, mẹ tôi nói có thể là điện thoại để lừa gạt, không lẽ người đó là anh?"

"Dãy số lạ là bởi vì khi đó anh ở nước ngoài."


"Anh ở nước ngoài?! Anh biến mất nhiều ngày như vậy đều ở nước ngoài?"

"Ừ." Chỉ để sửa một đôi giày, hôm qua mới từ Italy về, vừa xuống máy bay anh liền lái xe đến tìm cô, cho đến bây giờ không ai khiến anh quan tâm lo lắng giống như cô. Anh nghĩ, bản thân mình giống như cô đã nói vậy, một người điên thích cô.

Thị Y Thần ngơ ngác nhìn anh. Cô như một nhà tiên tri, lừa gạt mẹ nói anh đang tu nghiệp ở nước ngoài, kết quả Lục Thần Hòa thật sự ở nước ngoài. Chẳng trách không đến tìm cô.

"Nếu lần sau em còn dám cho số điện thoại của anh vào sổ đen, anh sẽ mang em...khụ...khụ..." Nói được một nửa, anh lại không ngừng ho khan.

"Anh cứ từ từ không được sao?" Cô dùng tay vỗ nhẹ lưng anh.

Anh chỉ vào đĩa mì trứng tôm trước mặt, nói: "Ăn sạch không chừa lại dấu vết."

"Lưu manh."

"Tư tưởng của anh đúng là càng ngày càng xấu xa."

Gò má của cô bỗng dưng đỏ lên.

"Sáng sớm em đã ra ngoài, muốn đi đâu?" Cuối cùng anh cũng ăn xong ưu nhã lau miệng.

"À, muốn đi mua ít đồ." Rốt cuộc cô cũng nhớ ra sáng sớm cô ra ngoài là muốn làm chuyện chính đáng "Đi thôi, anh đi mua đồ với em."

"Hôm nay anh không cần đi làm à?"

"Hôm nay nghỉ." Nói xong, anh lại ho khan dữ dội.

"Tôi nói mà, cái này là do sáng sớm đã đứng ngoài xe, không có bệnh thì cũng bị lạnh mà ngã bệnh. Có phải đàn ông bọn anh nghĩ rằng ngã bệnh là một chuyện rất vinh quang?Cố gắng gánh bệnh để chứng tỏ mị lực đàn ông?" Cô nhíu chặt mày, tức giận vì anh không biết thương bản thân mình, "Nếu anh mà ngất như lần trước, đừng hy vọng tôi sẽ chăm sóc anh."

Anh mím môi, khẽ cười, đi về phía xe.

Lục Thần Hòa mở cửa xe giúp cô, Thị Y Thần nhìn thân thể bệnh hoạn của anh, so với “dì cả” của mình ghé thăm chỉ hơn chứ không kém, nói: "Để tôi lái cho, anh ngồi ghế lái phụ đi."

Anh chớp mắt nhìn cô rồi gật đầu, hai người đổi vị trí


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận