Ngược lại cười cười với Giản Cẩm trong ngực: "Có phải không con trai ngoan? Con uống một nửa sữa bột, cha uống một nửa, nhìn dáng vẻ hẹp hòi của cha con, không khiến cho người ta thích, không đáng yêu như tiểu Cẩm của mẹ."
"..." Giản Dung hơi rối loạn, anh không thích uống sữa bột, cô nhóc này càng ngày càng nhanh trí rồi, không nói thêm gì nữa, Giản Dung quay đầu tiếp tục giặt quần áo, Ôn Uyển ôm bé cưng, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ vào, cảnh tượng ấm áp tuyệt vời.
Thời gian trôi qua rất nhanh, Giản Cẩm bé nhỏ đã ngày một lớn, chuyện có thể khiến cho Ôn Uyển buồn bực không thôi chính là tính tình đứa nhỏ này càng lúc càng giống Giản Dung, nghiêm túc cứng nhắc, hơn nữa còn cố chấp.
Giản Dung đi họp ở sư bộ, ước chừng tầm vài ngày, Giản Cẩm năm tuổi ở nhà chăm sóc tốt cho mẹ mình.
Nhìn cả bàn cơm, tay nghề dì nhỏ rất tốt, người cũng rất chịu khó, hôm nay trong nhà còn có khách quý, chính là con gái nhà chính ủy, cô nhóc Dung Nhân, Dung Nhân rất thích chơi với Giản Cẩm, lại là một cô nhóc vô cùng khéo léo, có lúc Ôn Uyển cũng sẽ đón về nhà.
"Giản Cẩm, chị muốn ăn tôm kia, em bóc giúp chị được không?" Dung Nhân lớn hơn Giản Cẩm một tuổi, trợn tròn mắt nhìn Giản Cẩm.
Giản Cẩm liếc mắt nhìn Dung Nhân, nghiêm túc mở miệng: "Đứa bé ở trong doanh trại phải biết tự mình làm, cơm no áo ấm."
Nói lời già trước tuổi như thế, nhưng vẫn đưa tay lột tôm cho Dung Nhân, Dung Nhân cười vui vẻ với Giản Cẩm, ăn một miếng tôm trong chén.
"Giản Cẩm, em thật tốt, về sau chị trưởng thành gả cho em có được không?" Dung Nhân lắc đầu, hai bím tóc cũng đung đưa, vẻ mặt kiên quyết.
Giản Cẩm vô cùng nghiêm túc nhìn Dung Nhân, vẻ mặt nghiêm trang mở miệng: "Hồ đồ, chị mới bao nhiêu mà nói lung tung, cẩn thận anh trai đánh chị."
Nghe lời hai đứa bé nói, Ôn Uyển cười thiếu chút nữa ngồi không vững, nếu không kêu lão chính ủy nhận định cô dâu nhỏ, nhưng Giản Dung không đồng ý, luôn nói đứa bé nhỏ như vậy thì biết gì?
Nhận định cô dâu nhỏ không thích hợp, chính ủy vì chuyện này còn mất hứng, nhưng bây giờ xem ra hai đứa bé này, không chừng về sau thật sự có thể ở chung một chỗ.
Cuộc sống chính là trôi qua đơn giản như vậy, thời gian trôi đi, Ôn Uyển cảm thấy cô không gả cho Dương, không vượt qua quãng thời gian sôi nổi, nhưng mà sống cùng Giản Dung như vậy; cuộc sống bình thản hạnh phúc, vẫn khiến cho cô cảm thấy rất sung sướng như cũ.
Dương và Kim Lân Nhi kết hôn, bây giờ đứa bé cũng ba tuổi, có lúc cảm thấy cuộc sống chính là kỳ diệu như vậy.
Bạn cứ tưởng rằng không buông ra chính là yêu thích nhất trong lòng, sau mới phát hiện ra bạn không buông chính là phần cố chấp, trong hôn nhân, tình yêu vốn dùng để điều chỉnh, nhưng cuối cùng lại hóa thành tình thân.
Đã từng, quá khứ, hiện tại, các kiểu cuộc sống đều như thế.
Giản Dung vẫn tính cách kia, chỉ có điều dịu dàng hơn trước kia nhiều, Ôn Uyển cũng thỏa mãn, đây chính là tình yêu.