Chạng vạng ngày mùng một tháng bảy năm 2008, Thịnh Thư Ý đeo ba lô đi ngang qua bảng thông báo của trường học, lúc này cô còn không biết, qua mấy giờ nữa, cô sẽ gặp phải tên sát nhân hàng loạt biến thái trên bảng thông báo, cũng gặp được người đàn ông dây dưa với cô cả đời —— Tiết Trạch.
——
Vancouver là thành phố của Canada, tháng 7 vốn thuộc mùa khô, nhưng vừa mới tiến vào đầu tháng, mưa to lại buông xuống.
Thịnh Thư Ý quên mang theo ô, nhìn về phía mây đen nghịt, ở cổng trường học đón một chiếc taxi, dùng tiếng Anh nói địa điểm, cô đặt ba lô ở trên đùi.
Cô gái nhỏ vừa tròn 18 tuổi, từ nhỏ đã được gia đình chiều chuộng, đôi mắt trong suốt kia tràn ngập vẻ non nớt, ngây thơ; nếu cô biết tài xế bề ngoài lịch sự trước mắt này thực chất là tên sát nhân hàng loạt biến thái dán trên bảng thông báo trường học, cô nhất định sẽ không ngồi vào chiếc xe này.
Mưa to tầm tã trút xuống, sấm chớp vang trời, tia chớp xé toạc màn đêm.
Từ nhỏ đến lớn Thịnh Thư Ý rất sợ sấm chớp, ôm chặt ba lô trong ngực, trong lòng thầm cầu mong mau đến phòng mình sớm một chút.
Tài xế là người lai, nhìn ra cô đang khẩn trương, dùng tiếng Trung khó nghe hỏi: "Người Trung Quốc?"
Cô gật đầu.
Tài xế bắt đầu bắt chuyện với cô, xen lẫn tiếng Anh bập bẹ, cùng cô nói về chủ đề Thế vận hội tổ chức ở Bắc Kinh vào tháng sau.
Nơi đất khách quê người, được trò chuyện về quê hương, giải tỏa không ít nỗi sợ hãi của cô đối với sấm chớp, cũng khiến cô tạm thời thả lỏng, không còn sự đề phòng nên có.
Quên mất đang trò chuyện gì đó, thậm chí Thịnh Thư Ý còn không biết tài xế đã làm gì với mình mà khiến cô ngất đi, đến khi tỉnh lại, tay chân cô bị trói lại, miệng cũng bị bịt kín bằng băng dính, ngửi thấy một mùi máu tanh nồng nặc.
Đêm đen kịt, tiếng sấm mưa rơi không ngừng, cô chưa bao giờ trải qua loại chuyện này bắt đầu kinh hoảng rơi lệ; bản năng cầu sinh chống đỡ cô đứng lên, dựa vào tường chậm rãi đi về phía cửa sổ.
Đột nhiên, đèn sáng lên, tài xế tươi cười đi vào, dùng đầu lưỡi liếm con dao dính máu trong tay.
Nhìn thấy trên mặt đất có mấy chiếc váy liền đẫm máu, Thịnh Thư Ý rốt cuộc mới ý thức được tiếp theo mình sẽ phải đối mặt với điều gì.
"Bé yêu, chúng ta chơi một trò chơi nhé.
" Tài xế dùng dao cắt sợi dây trên chân cô, dùng tiếng Anh nói: "Cho cô thời gian một phút, có thể chạy nhanh bao nhiêu thì chạy bấy nhiêu, nếu như bị tôi bắt được, cô phải trở thành thức ăn của tôi.
"
Mưa to, đất trơn, lại không biết mình đang ở đâu, hai tay bị trói lại, trên miệng còn có băng dính, cô chỉ có một đôi chân tự do, vì sống sót, nhất định phải liều mạng chạy.
Sau này nhớ lại một phút kia, Thịnh Thư Ý cảm thấy mình chạy với tốc độ nhanh nhất trong đời, bởi vì chạy đua với Tử Thần nên cô không còn lựa chọn nào khác.
Không có giày, chạy chân trần; cô trượt ngã nhiều lần rồi lại đứng lên, lòng bàn chân không biết bị thứ gì đâm vào, không cảm thấy bất kỳ đau đớn nào, so với cái chết, chút đau đớn ấy chẳng là gì.
Xung quanh đều là cây cao chọc trời, tiếng sấm đánh vào trên cây phía xa, tia chớp lóe sáng trong bầu trời đêm, cô nhìn thấy tên biến thái cầm dao đã đuổi theo, liền thay đổi phương hướng tiếp tục chạy trốn, chạy đến khi sức cùng lực kiệt trong đêm dài vô tận, giống như cho dù cô chạy thế nào, cũng không thể thoát ra khỏi khu rừng rậm này.
Lúc tuyệt vọng, Thịnh Thư Ý nhìn thấy một ánh lửa.
Ánh lửa kỳ thực rất yếu ớt, vì đêm quá tối, mới lộ ra ánh sáng.
Tia sáng kia, là ánh sáng đứt quãng liên tục lóe lên, cô nhớ tới que diêm hay chơi lúc nhỏ, quẹt, đốt cháy, lại rút ra một que vạch ra ánh lửa.
Không có thời gian suy nghĩ đó là lửa gì, đối với cô mà nói, bất kể là lửa gì, đều là ngọn lửa hy vọng.
Chạy tới, nhìn thấy một chiếc xe hơi, bên trong có một người đàn ông, cô lập tức dùng trán đập vào cửa sổ xe cầu cứu.
—— Rất nhiều năm sau, Thịnh Thư Ý vẫn nhớ đến ánh mắt đầu tiên Tiết Trạch nhìn cô, không trách anh ngây người trong chốc lát, hơn nửa đêm, mưa to, lại trong hoàn cảnh như vậy, ngoài cửa sổ xe đột nhiên xuất hiện một cô gái dùng đầu đập vào kính, miệng bịt băng dính, quần áo xộc xệch, tóc tai bù xù, ai nhìn cũng phải coi cô là ma nữ.