Thiệu Hữu Nhật không nhịn được cười, ném quả bóng đi, “Ha ha ha, tôi đùa em vậy mà em còn tưởng thật.
Ha ha.”Cô thở phào, “Anh Thiệu!”Anh bình tĩnh nói, “Không phải em cũng biết đánh sao?”Anh vẫy vẫy tay trước mặt cô, giống như chưa hề có chuyện gì xảy ra.“Nào.”Đây là trêu đùa mèo mà.Giang Lệ bĩu môi, nhưng vẫn đi tới.Thiệu Hữu Nhật hỏi cô: “Bây giờ đánh như thế nào?”Giang Lệ lạnh lùng nói: “Như bình thường, bi a Carom.”Cô cầm gậy lên: “Thật ngại quá, ngày xưa em chính cao thủ nhỏ lối chơi chín bóng ở đường Xuân Hi đấy.”Thiệu Hữu Nhật nhớ lại thời học sinh bất lương của cô, thì trong lòng suy nghĩ, có lẽ cô nói thật.Cô cầm gậy nhắm vào ngực trái của anh như đang ngắm một phát súng: “Bằng!” rồi cười kiêu ngạo “Chơi nào.”Giang Lệ cầm gậy chọc, các quả bóng lần lượt rơi vào lỗ cho đến khi trên mặt bàn còn một quả bóng mẹ, một quả màu đen và một quả màu vàng.Cô quan sát mặt bàn một lượt, đẩy nhẹ khiến quả bóng màu đen rơi vào lỗ như dự kiến, còn quả bóng trắng thì rơi ra ngoài.Cô cầm quả bóng trắng, kiêu ngạo tiến tới chỗ Thiệu Hữu Nhật, đặt nó vào tay anh, “Anh Thiệu, anh thắng rồi.”Lối chơi khi nãy của cô là kỹ thuật chuyển giao bóng để trêu chọc anh.
Cô vô cùng đắc ý, ý cười hiện rõ trên khuôn mặt đẹp như tranh vẽ.Anh bất đắc dĩ vứt quả bóng mẹ lên bàn, “Thắng thì nên có chút tiền thưởng phải không?”Không đợi cô đáp lại, anh đã bế cô ngồi lên mặt bàn.Hôm nay, Giang Lệ rất vui, vì thế lá gan cũng lớn hơn, không biết sống chết mà khiêu khích Thiệu Hữu Nhật: “Đến đây.”Anh xé chiếc áo sơ mi trắng trên người cô, đôi gò bồng đảo tròn trịa xuất hiện, hai hạt đậu nhỏ như ẩn như hiện dưới lớp áo ren màu đen.
Anh lười đưa tay cởi khóa áo lót phía sau mà trực tiếp kéo lớp ren yếu ớt kia xuống.Anh cúi đầu cắn một bên ngực của cô.“Á, đau...”Cô không nghĩ anh sẽ cắn cô.Cô oán giận nói: “Anh Thiệu, anh đừng cắn em nha...”Thiệu Hữu Nhật nghe thế cũng thật sự nới lỏng răng.
Thay vào đó, anh dùng đầu lưỡi của mình để xoa dịu vết răng trên ngực cô.
Còn cô thì cười sung sướng, Thiệu Hữu Nhật đúng là thương mình.Nhưng đột nhiên cô cảm thấy đau đớn, chính là anh thay đổi vị trí, tiếp tục cắn.Bình thường, anh luôn thương yêu cô, màn dạo đầu lúc nào cũng dịu dàng, sau đó mới giày vò, hành hạ cô.
Nhưng hôm nay anh nhiều lần bị cô khiêu khích, không muốn tha cho cô nữa mà trực tiếp giải phóng thú tính trong người.Anh cắn ngực trái của cô đến khi toàn bộ đều in hình vết răng thì mới chuyển sang bên cạnh.
Cô cúi xuống nhìn ngực của mình, dấu răng nông sâu rất hỗn độn.
Hạt đậu vốn dĩ đã nhỏ, hôm nay cũng bị anh cắn không thương tiếc, đang sưng đỏ đứng thẳng trong không khí rất đáng thương.Thấy anh ngậm lấy hạt đậu bên phải, cô sợ anh tiếp tục làm như vậy thì liên tục làm nũng: “Anh Thiệu, á...!Em bị đau, anh, anh nhẹ nhàng một chút đi mà.”Cô đưa tay cầm lấy hai quả bóng trên bàn, đặt lên lưng anh rồi nhẹ nhàng đẩy, cố ý đẩy xung quanh phần thắt lưng của anh.Thiệu Hữu Nhật chỉ cảm thấy phía sau nơi thắt lưng ngứa ngáy nên cũng buông tha cho hạt đậu của cô.
Anh giữ hai tay của cô rồi cướp hai quả bóng, hung hăn nói bên tai cô: “Nếu không thành thật, tôi sẽ đem hai quả này nhét vào cái miệng nhỏ bên dưới của em.”Giang Lệ cảm thấy tủi thân nói: “Anh Thiệu, anh bắt nạt em...”Thiệu Hữu Nhật cũng cười xấu xa đáp: “Đúng vậy, tôi đang bắt nạt em.”.