Cô vặn vẹo dữ dội, thắt lưng co rút, nặng nề ngã vào bồn tắm.Cô ôm lấy anh, nhỏ giọng thì thầm: “Hữu Nhật, sao anh giỏi vậy…”Thiệu Hữu Nhật dùng gò má của mình dụi dụi vào má cô, má chạm má, anh khiêm tốn nói: “Không phải, là do em quá nhạy cảm, vừa chạm vào đã chảy nước.”Giang Lệ càng thêm ngượng ngùng, ỏn ẻn nói: “Làm gì có…”Bọn họ dường như không biết chán, làm đi làm lại nhiều lần đến rạng sáng.
Đúng là người có tình, bao nhiêu đêm cũng không đủ dùng.Thiệu Hữu Nhật và Giang Lệ đều phải dậy sớm, anh Thiệu tràn đầy năng lượng, còn Giang Lệ đáng thương ngáp một cái, ngủ bù trên đường đến trường quay.Mã Nhỏ nhìn thấy thì không chịu nổi, cảm thấy chủ tịch nhà mình sợ là ăn quá nhiều rau hẹ rồi.Cô mơ mơ màng màng xuống xe, nghe Mã Nhỏ nói: “Cô Giang, trời nóng nực, cô có thể cho Thiệu tổng uống thêm canh đậu xanh."Cô nghe không hiểu, chỉ cảm thấy Mã Nhỏ thật sự rất cẩn thận, bèn gật đầy: “Vâng, tôi biết rồi, cảm ơn anh.”Giang Lệ muốn anh Thiệu nhìn thấy năng lực của cô, không muốn phụ lòng anh Thiệu khổ tâm, đương nhiên cô sẽ không cẩu thả, trên phim trường cô yêu rất khắc nghiệt, cũng chỉ vì muốn chất lượng cao.
Bởi vì bên này cô muốn tốt hơn, dĩ nhiên tiến độ sẽ chậm lại, cho nên cô thường xuyên về nhà muộn.
Thiệu Hữu Nhật chưa từng phản đối, nhưng anh sẽ lấy cớ đó “trừng phạt” cô, say mê nhục dục suốt đêm.Trăng mát như gột rửa, lại thêm một đêm mà anh Thiệu đợi lâu.Giang Lệ cảm thấy đối với anh như vậy là không được, với lại cô cũng đang muốn lấy lòng anh.
Cô tắm xong, đứng trước mặt anh, chủ động cởi sạch không còn một mảnh, Thiệu Hữu Nhật đè cô xuống giường, bàn tay to lớn tàn nhẫn giày vò thịt nhũ, xoa nắn làm cho làn da non nớt ửng đỏ lên.Cô nũng nịu: “Đau…”Anh Thiệu cười khinh thường: “Đau hay sướng?”Cô giống như yêu thích vẻ phong lưu kiềm chế của anh, nghe những lời thô tục của anh không khác gì lời nói yêu đương.
Cô cam tâm tình nguyện, vui vẻ, có lẽ anh là người duy nhất như thế này, đổi lại là người khác cô sẽ cảm thấy ghê tởm.Đôi chân dài của cô bị anh mở ra, ép thành hình chữ M, cấm địa không cho người ngoài xâm nhập đang phơi bày trực diện dưới ánh nhìn dò xét của anh.“Đồi núi bên trên thì to lớn trập trùng, cái miệng nhỏ bên dưới thì lại mút tốt như vậy, em nói xem có dâm hay không?”Anh tách hai mảnh thịt trai, miêu tả khe hở ở giữa nơi tư mật, mở ra từng nếp gấp, thực sự rất muốn cầm lấy tay cô ấn vào.Cuối cùng, mắt anh dán chặt vào viên thịt còn chưa phồng lên.Anh lấy dụng cụ để hút viên thịt nhỏ, so với cái lần trước hút hai khỏa anh đào thì nhỏ hơn, tinh xảo hơn.Theo không khí dần dần bị hút đi, viên thịt nhỏ cũng từng chút từng chút bị hút ra ngoài, từ da thịt mềm mại xung quanh bật ra, giống như một đóa hoa hồng đang nở rộ.
Anh càng hút, hoa càng nở to.Cô bị làm đến nỗi phải cầu xin anh thương xót: “Hữu Nhật…đừng hút nữa, em chịu không nổi…”Anh chê cô phiền, ngẩng đầu nhìn cô một cái, coi như lời cảnh cáo thầm lặng.
Cô bắt gặp ánh mắt của anh, lập tức im bặt, căng thẳng muốn chết.Bởi vì hồi hộp, phía dưới đột nhiên co rút hai cái, làm cho dụng cụ hút thịt viên cũng run lên vài lần.Anh hừ một tiếng, cười nói: “Sướng run người còn giả vờ ngây thơ.”Từ góc độ của Giang Lệ, không thể nhìn thấy bộ dạng “nở hoa” của bản thân, Thiệu Hữu Nhật đẩy không khí trở về, lấy điện thoại ra quay lại, làm cho cô một lần nữa lảm nhảm không ngừng.
Anh đưa điện thoại đến cho cô xem, cô trợn mắt, nhìn thấy viên thịt bên dưới bị hút thành một đóa hoa, chính mình cũng kinh ngạc: “Gì chứ, làm sao có thể?”.