“Vậy chỉ có thể để anh Thiệu chịu ấm ức về nhà trước rồi, xin lỗi nha.
”“Ừm.
”Truyện được đăng trên d.
t.
r.
u.
y.
e.
n và tr uy.
en.
hd.
x của nhà Bobotaotao mọi web khác đều là ăn cắpThiệu Hữu Nhật nhìn đồng hồ, lái xe thẳng đến trường quay.
Một đại gia lắm tiền luân lạc thành tài xế đưa đón, lại có thể chỉ vì được trò chuyện với một người phụ nữ.
Từ tòa nhà Thiệu Minh đến trường quay mất khoảng nửa giờ, Thiệu Hữu Nhật đỗ xe ở cửa, cũng không mất nhiều thời gian để các diễn viên đi ra, tiếp theo là đội kỹ thuật và cuối cùng là Giang Lệ.
Cô ra khỏi trường quay, nhìn thấy chiếc siêu xe quen thuộc ở ven đường, lon ton chạy tới, gõ gõ cửa sổ.
Thiệu Hữu Nhật hạ cửa kính xe, nhướng mi: “Sao không lên xe?”Cô nằm trên bệ cửa sổ vui vẻ nói: “Anh Thiệu, sao anh lại ở đây?”Anh Thiệu tự nhiên trả lời: “Nhớ em, nên chạy qua đây.
”Cô sững người một lúc, rồi lại mỉm cười.
Anh Thiệu không cần lấy lòng cô, cho nên anh nói nhớ cô, điều đó có lẽ là sự thật.
Cô cúi đầu, thầm vui vẻ, cô đã ở bên cạnh anh lâu như vậy, dù sao cũng có được chút tình cảm từ anh, khoảng thời gian không nói nên lời này cũng không phải là vô ích.
Họ không phải là những cặp tình nhân quang minh chính đại, nhưng thỉnh thoảng Thiệu Hữu Nhật nói vài lời yêu thương với cô, cô đã rất hài lòng.
Giang Lệ nói liên miên với anh rằng diễn viên nào đó trên phim trường không có ngộ tính, ngược lại một ngôi sao nhí thì lại có khí chất ngời ngời, ngoại hình dễ thương, kỹ năng diễn xuất tốt, lúc giờ nghỉ thì hiếu động chạy tới chạy lui khắp nơi, đặc biệt làm người ta yêu mến.
Thiệu Hữu Nhật lắng nghe, anh thật là có ý nghĩ muốn đến trường quay nhìn qua một chút, anh muốn xem những người cô nói đến cùng là ra sao, cũng muốn xem cô như thế nào trên phim trường.
Muốn biết cô đang dùng giọng điệu thì thầm nhẹ nhàng hay ồn ào; muốn biết cô mặt mày tươi tỉnh hay là cau mày“Anh Thiệu, ngoài công việc thì anh còn làm gì ở Châu u nữa dzạ?”Anh nói với cô ở Paris anh gặp được người đẹp, chọc cho cô lo lắng: “Anh vẫn chưa mất trinh, phải không?”Thiệu Hữu Nhật cười xấu xa: "Nếu có thì sao?"Cô cắn môi dưới: “Vậy thì em không muốn anh nữa.
”Anh hừ một tiếng, cười: “Em không làm được đâu.
”Cô không có gì để nói, bởi vì cô thực sự không thể làm được.
Anh Thiệu liếc nhìn cô, thấy cô khẽ mím môi, vẻ mặt nhăn nhó.
Nhất thời tâm trạng anh thật tốt: “Haizz…”Giang Lệ nhìn anh, chỉ thấy trong mắt anh có một luồng ánh sáng, phản chiếu dòng xe cộ tấp nập ngoài cửa sổ.
Người đàn ông cười khẽ, nói: “Đừng nản lòng, cô Giang của tôi.
”“Thân thể của tôi đều đã bị em chiếm đoạt, em còn lo cái gì nữa.
”Giọng điệu của người đàn ông rất nghiêm túc, nhưng làm cô không thể không cười lên.
Tiểu biệt thắng tân hôn.
Anh Thiệu không có ở đây, Giang Lệ luôn cảm thấy chăn bông không đủ ấm, giường quá lớn, lăn lộn từ bên này sang bên kia cũng đã thấy rất lâu.
Thỉnh thoảng cô về nhà sớm, còn cảm thấy buồn chán, bèn nhớ lại những gì họ đã làm khi anh ở đây, ừm, hình như hầu hết đều là nhục dục.
Không nên nghĩ tới những thứ tục tĩu này, vừa nghĩ đến càng thấy tiếc nuối lúc anh ở đây, vẫn là nhiệt độ nóng hổi của thân thể sexy tốt hơn thứ đồ giả trong tay nhiều.
Đến ngày thứ bảy Thiệu Hữu Nhật không có ở đây, rốt cuộc cô không chịu đựng được sự cô đơn, lần nữa chọn một trong số các loại dụng cụ ở tủ đầu giường, lấy ra.
Cô nói thầm: Anh Thiệu đã đồng ý, không phải sa ngã, không phải sa ngã! Cô chọn một cây gậy nhỏ trông đơn giản nhất - không quá to, bề mặt sáng bóng nhẵn nhụi, không có chỗ kỳ lạ nhô ra.
Chương này quá ngắn nên tui sẽ xin vài phút pr truyện nhóm tui làm ha, ai k thích lướt qua nhaHiện tại nhóm đang làm Anh mãi mãi yêu emTần Nguyệt Quang của tôi[Nữ tôn] Độc sủng tôn hậuDành quãng đời còn lại để yêu emHi vọng được mng đón nhận ạCảm ơn đã đọc đến đâyyyyy, iuuuuu.