Edit: Myou
"Ồ!" Đào Ngôn kinh ngạc nói to: "Quý Thụy, cậu thế mà đã có ưm ưm..." Quý Thụy nhanh tay lẹ mắt bịt miệng hắn lại.
Mục Kinh chọn câu lạc bộ tới choáng váng đầu óc, quay đầu lại nhìn bọn họ với ánh mắt kỳ quái, cậu nhấp một ngụm sữa chua rồi quay lại nhìn quang não tiếp.
"Suỵt!" Quý Thụy đặt ngón trỏ lên môi, ý bảo Đào Ngôn im miệng lại.
Đào Ngôn chớp chớp mắt gật đầu, lúc Quý Thụy vừa buông tay khỏi miệng hắn đã gấp không chờ nổi, ghé sát vào mặt Quý Thụy nhỏ giọng hỏi: "Tớ có thể tới nhà cậu ấy lấy lại được không..."
"Đương nhiên là không được." Quý Thụy không chút khách sáo nào cắt ngang lời hắn, thấy dáng vẻ vẫn chưa chịu từ bỏ của Đào Ngôn, cậu ta liền bổ sung thêm một câu: "Cậu có nghĩ cũng đừng nghĩ."
"Ò, biết rồi." Đào Ngôn thở dài, thất vọng cúi đầu xuống.
Một lát sau lại trở nên vui vẻ, mong chờ hỏi: "Vậy cái cúp của cuộc thi vào tháng ba năm nay thì sao? Cái đó cũng được."
Quý Thụy nhớ lại, lắc đầu từ chối: "Cái đó cũng tặng rồi."
"Cùng một người hả?" Đào Ngôn nhướn mày hỏi.
"Ừ."
"Được rồi. Lấy lòng vợ sắp cưới quan trọng hơn là tìm danh dự cho tớ." Đào Ngôn nhỏ giọng lẩm bẩm, giống như là tự an ủi bản thân, bắt đầu nghĩ xem còn cái cúp nào đáng giá để khoe hay không.
"Hmm~ Vậy cái huy chương của trận chung kết ở thành phố B thì sao?"
"Tặng rồi."
"Cái cúp ở cuộc thi cá nhân vào tháng tư vẫn còn đúng không?"
"Cũng tặng rồi."
"Vậy còn cái của tháng hai..."
"Đều tặng hết cả rồi. Đổi cái khác đi." Quý Thụy không chút cảm xúc cắt ngang giấc mộng đẹp của Đào Ngôn một lần nữa.
Đào Ngôn nghe vậy, ánh mắt bỗng trở nên phức tạp, há miệng muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn im lặng.
Hắn thực sự không ngờ rằng trong bốn người bọn họ, Quý Thụy lại là kẻ khốn nạn nhất. Mới chỉ học năm nhất thôi mà đã có vợ sắp cưới, lại còn đem hết tài sản của mình cho người ta để đổi lấy nụ cười của mỹ nhân, tsk tsk. Đường đường là người đứng đầu tương lai của nhà họ Quý, vậy mà lại là một tên yêu đương tới mù quáng, nỗ lực phấn đấu quên mình vì tình yêu. Đúng là biển cả không thể đo lường được, không nên đánh giá con người ta qua vẻ bề ngoài mà.
Quý Thụy nhìn bộ dạng hồn đi chu du người ở lại của Đào Ngôn, cậu ta nheo mắt lại hỏi: "Thằng nhóc Tiểu Ngôn nhà cậu đang nghĩ vớ vẩn cái gì đó hả?"
Đào Ngôn lập tức hoàn hồn, lắc lắc đầu.
Hắn không hỏi dò từng cái một nữa mà hỏi thẳng luôn: "Vậy cậu xem nhà cậu còn những chiếc cúp nào đi, cậu nói rồi tớ chọn."
Quý Thụy nhớ lại dáng vẻ lấp lánh ánh vàng lúc Omega kia rời đi, chống cằm nói một cách mơ hồ: "Hmm, giải nhất cuộc thi Violin?"
Đào Ngôn hết nói nổi: "Tớ cần cái đó để làm gì chứ? Lúc bọn họ chế nhạo tớ thì tớ đàn cho bọn họ nghe hả?"
"Vậy thì, giải nhất cuộc thi xếp gỗ?" Quý Thụy cau mày suy nghĩ.
"....Cái đó tớ có từ năm tớ bốn tuổi rồi."
"A. Có rồi." Quý Thụy ngẩng đầu lên búng ngón tay, vừa phấn khởi vừa kiêu ngạo nói: "Giải nhất của cuộc thi làm đồ ngọt ở thành phố A, cái này cũng rất đáng để tự hào đó, tớ phải luyện tập tận nửa năm đấy nhé."
Mục Kinh đang nằm liệt trên ghế nhìn chằm chằm trần nhà vì mệt mỏi, đột nhiên bật dậy giống như xác chết sống lại, cậu quay về phía hai người bọn họ nói to: "A đúng rồi, câu lạc bộ đồ ngọt. Ý hay!"
Nói xong cậu mặc kệ phản ứng của mọi người, cả người đầy năng lượng bắt đầu tìm các câu lạc bộ liên quan tới đồ ngọt trên trang chủ. Việt Trạch vốn đang để ý nhất cử nhất động của Mục Kinh, nghe thấy vậy liền ngồi thẳng dậy tìm theo cậu.
"Haha." Khóe miệng Đào Ngôn giật giật thu hút sự chú ý của Quý Thụy. Hắn nghiến răng nghiến lợi, vừa vỗ tay vừa nói: "Cậu muốn tớ thông qua mạng internet bôi kem lên mặt bọn họ hay sao? Ý kiến hay đấy cậu chủ Quý ạ."
Quý Thụy chợt xấu hổ.
Giây tiếp theo cậu ta vỗ mạnh lên lưng Đào Ngôn, nghiêm túc nói: "Cần gì chiến lợi phẩm để chứng minh, tớ dẫn cậu đi PK với đám người đó một lúc là bọn họ đều biết mà đúng không."
"Đúng vậy!" Đào Ngôn ngồi thẳng lên, hắn vội vàng vẫy tay kêu Quý Thụy mau chóng đăng nhập, tranh thủ thời gian vẫn còn để đánh.
Năm phút sau.
Đào Ngôn nhíu mày nhìn cái acc phụ vừa mới tạo được một phút, còn đang xin gia nhập vào đội của hắn.
"Quý Thụy, cậu làm cái gì đấy? Acc chính của cậu đâu rồi?"
"À, cũng tặng người ta rồi."
"..."
"Rầm" một tiếng, Đào Ngôn tức tới mức quăng mạnh bàn phím. Đùng đùng nổi giận đóng màn hình sập quang não của mình lại.
Ở bên phía Mục Kinh, cậu tìm được một câu lạc bộ liên quan tới đồ ngọt tên "Câu lạc bộ Mật ngọt hoa hồng". Cậu bấm mở phần giới thiệu để xem điều kiện tham gia, cậu chợt nhận ra điều kiện của câu lạc bộ này rất thoải mái. Không giới hạn giới tính, ABO đều có thể tham gia, cũng không hạn chế học năm mấy và ngoại hình người đăng ký tham gia, chỉ cần là sinh viên thích làm đồ ngọt là có thể đăng ký.
Chỉ có duy nhất một điều kiện là: Vì câu lạc bộ có ít thành viên, vậy nên mong mọi người khi đăng ký tham gia hãy dẫn một người bạn có kinh nghiệm. Hai người đăng ký tham gia cùng một lúc, và hãy ghi rõ tên cộng sự của bạn trên biểu mẫu.
Mục Kinh cảm thấy mình không có vấn đề gì với điều kiện này, vừa hay Quý Thụy có giải thưởng về làm bánh. Giờ cậu tìm cậu ta để lập nhóm tham gia là đủ điều kiện rồi không phải sao, dù gì thì cậu ta cũng đang lo lắng không biết nên tham gia câu lạc bộ nào mà.
Sau khi quyết định xong, Mục Kinh quay đầu lại nhìn Quý Thụy thì phát hiện cậu ta đang đứng sau lưng Đào Ngôn vỗ vai hắn. Mà Đào Ngôn lại quay người không để ý tới cậu ta, giống như là đang tức giận vậy.
Mục Kinh đi qua đó với vẻ mặt khó hiểu, không chú ý tới Việt Trạch đang tối sầm mặt mũi lại sau khi thấy màn hình quang não của cậu.
"Đừng giận mà, tớ hứa tớ sẽ dẫn cậu đi đánh bọn họ một trận tơi bời hoa lá." Lần đầu tiên Quý Thụy bị Đào Ngôn đối xử lạnh nhạt như này, ngay cả cái danh cao thủ của cậu ta cũng trở nên vô dụng.
Đào Ngôn lại không muốn nói chuyện với cậu ta.
"Cậu không tin vào kỹ năng của tớ sao? Có nhắm mắt đánh thì tớ cũng thắng được." Quý Thụy không chút xấu hổ mà nói quá lên.
Rốt cuộc Đào Ngôn cũng phản ứng lại, hắn xoay sang gào lên: "Không cần dùng acc cao thủ J để đánh ấy hả, rồi có quỷ mới biết được cậu là ai hả hay sao? Cậu đúng là trọng sắc khinh bạn, chết vì yêu!"
Quý Thụy bị mắng tới nỗi không phản bác được. Cậu ta không thể nói cho Đào Ngôn biết rằng cậu ta bị một Omega lần đầu gặp giở trò được, lại còn bị người ta túm chặt nữa chứ. Nếu không phải người ta dừng lại kịp thời, có khi giờ này cậu ta đã rưng rưng nước mắt tạm biệt cuộc sống độc thân, chính thức bước chân vào hàng ngũ đã kết hôn. Như vậy chẳng phải càng mất mặt hơn hay sao.
Cũng may là Mục Kinh tới giải cứu cậu ta kịp thời.
"Sao thế? Các cậu cãi nhau chuyện gì thế?" Mục Kinh tò mò hỏi.
Đào Ngôn dù có tức giận tới mức nào thì vẫn nhớ tới lời hứa giữ bí mật chuyện Quý Thụy có vợ sắp cưới. Hắn đè cơn giận xuống, giải thích một cách mơ hồ: "Acc chính của Quý Thụy mất rồi, chúng tớ đang bàn xem làm thế nào để đối phương tin là Quý Thụy đang chơi chung với tớ."
"À, chuyện này đơn giản." Nghe vậy Mục Kinh liền giúp bọn họ giải quyết vấn đề: "Quý Thụy giữ im lặng lên theo sau, rồi đầu tiên là làm một loạt các thao tác có độ khó cao làm đối phương có cái để tò mò. Sau đó thì Đào Ngôn đợi lúc đối phương hỏi rồi khoe ra là được, không cần phải nói ra tên của Quý Thụy. Mà Quý Thụy cũng không cần phải che giấu thói quen của mình, ở thời điểm quan trọng thì dùng vài chiêu riêng biệt của cậu, đợi có người nhận ra rồi công khai thừa nhận là được."
Đào Ngôn nghe vậy thì liên tục gật đầu, hắn kích động bật dậy ôm chặt Mục Kinh, cảm kích đến rơi nước mắt: "Mục Kinh, cậu thông minh quá! Rốt cuộc tớ cũng có thể rửa sạch nỗi nhục năm xưa rồi! Từ hôm nay trở đi, cậu chính là anh em tốt của Đào Ngôn tớ!"
- ------------------------------
Bảo cái gánh hề mini đâu có sai đâu:)))) Spoil một chút là chương sau bạn Việt bị dí vào clb mà bạn ghét nhất và bạn Quý mờ mắt vì condi tình iu.
Tui cứ đinh ninh tui set lịch đăng chương mới rồi, tới lúc kiểm tra mới phát hiện chỉ bấm lưu chứ k hẹn lịch đăng chời ơi.