Ánh Mặt Trời Không Bằng Em

Sau cơn mưa trời lại sáng, câu nói này thật không sai chút nào khi mà bầu trời bên ngoài đang dần tỏa ra thứ ánh sáng làm chói mắt người khác. Khí nóng oi ả gần 32 độ C như thiêu đốt không khí bên ngoài và cả bên trong. Dù cho máy lạnh trong xe có bật hết công suất thì tôi vẫn cảm nhận được từng giọt mồ hôi đang rơi trên lưng, cảm giác rin rít rất khó chịu. Nhưng trớ trêu thay, tôi lại là một đứa mắc bệnh say xe cực kỳ nặng, máy lạnh càng mở to, dạ dày tôi lại càng cuồn cuộn dịch vị, sự buồn nôn cứ chực trào làm tôi phải ôm lấy bụng suốt quảng đường. Để kìm nén lại sự khó chịu và cảm giác dạ dày đau nhức vô cùng, tôi liền tìm những việc nào đó làm để quên đi cảm giác buồn nôn. Và thế là tôi lại ngẩn người quan sát mọi thứ xung quanh.

Chiếc xe của chúng tôi sau khi ra khỏi thành phố liền rẽ vào một con đường mòn dài, đây là đường tắt nhanh nhất dẫn ra con lộ chính nhưng thường thì xe ô tô sẽ không được vào nhưng có lẽ ông tài xế đã lách luật. Xe chạy được tầm 15 phút thì đâm thẳng ra con lộ chính, bây giờ chúng tôi đã đứng ở quảng trường Shibuya nổi tiếng. Nơi đây còn được gọi là trung tâm của thành phố nên thường náo nhiệt vô cùng.


Bầu không khí bên ngoài vẫn náo nhiệt, dù cách một lớp kích cách âm thì tôi vẫn có thể dùng thị giác của mình cảm nhận được từng trận âm thanh ồn ào bên ngoài. Sự tương phản giữa không khí vui tươi và sự tĩnh lặng trong lòng tôi rất rõ. Tôi đã từng, đã từng rất muốn được bước chân ra khỏi nhà, dạo chơi khắp thành phố, muốn đi đến chỗ này chỗ kia, muốn hít thở không khí trong lành của buổi sớm mai và không khí mát mẻ của buổi đêm tối. Đã từng là vậy, nhưng bây giờ khác rồi, tôi đã không còn sự nhiệt huyết như lúc ấy nữa mà đổi lại chỉ còn là sự thờ ơ với mọi sắc thái chung quanh. Tại sao lại thế nhỉ, có lẽ là từ hôm chủ nhật bước chân ra khỏi nhà chăng? Chắc là thế rồi. Bên ngoài, người và xe cộ qua lại rất nhiều, thấp thoáng còn thấy mặt đường trơn ướt sau trận mưa. Người người qua lại tấp nập, tóc xanh tóc đỏ, người gầy người mập đủ thể loại đang đứng xếp hàn nghiêm túc chờ đèn để qua đường. Nếu như không đi qua thì một lát nữa khi đèn cho phép người đi bộ bật sáng thì sẽ bị kẹt rất nặng. Những khuôn mặt đó giống như những con rối vậy, chúng cứ đập vào mắt tôi làm tôi bỗng chốc thấy đầu đau nhức vô cùng. Tôi khép mi lại không nhìn ra bên ngoài nữa, một phần vì ánh nắng ban trưa đang làm cho đầu tôi rất đau, nó làm lóe mắt tôi. Bỗng nhiên tôi thấy có một người con trai đang nhìn tôi. Người đó đứng trong hàng chờ qua đường, bị lẩn vào đám đông đen nghìn nghịt, anh nhìn tôi ngạc nhiên và bất ngờ. Trên tay anh đang nắm là một bé trai bằng tuổi tôi, mà nhìn hai người họ cũng không lớn hơn tôi là bao, có lẽ là cùng trang lứa. Đứa bé trai đó nhìn theo ánh mắt anh, bắt gặp đôi mắt tò mò nghiên cứu của tôi, cả hai người đều ngẩn ra rồi bốn mắt nhìn nhau. Họ thì thầm gì đó tôi không rõ, họ đeo mắt kiếng, đội cái nón kết khá to che lại gần hết khuôn mặt, nhìn họ trong rất quen nhưng nhất thời tôi lại không nhớ hai người là ai. Tôi cố lục trong trí nhớ, vẫn không nhớ được. Tôi nhíu mày cắn cắn đôi môi đang bị tróc da, cố gắng nạy óc ra. Nhưng khi tôi đang suy nghĩ thì xe bắt đầu lăn bánh, tôi lại quay sang cửa sổ thì hai người đó đã đi mất tiêu. Khi tôi còn đang sững sờ nhìn ngó xung quanh thì chiếc xe đã bỏ qua quảng trường Shibuya, bất đắc dĩ tôi phải thở dài ngồi ngay ngắn lại trên ghế


(Mấy bà lão luyện nhìn hình chắc biết ai rồi


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận