Sau khi Tần Chiêu Dương lên lầu thì ôm cậu nhóc về thẳng phòng mình.
Thân là bạn chơi từ nhỏ tới lớn của Tô Hiểu Thần, trong phòng anh có không ít đồ chơi của cô... từ nhỏ tới lớn, còn có thể sắp xếp theo độ tuổi và sở thích tương ứng với độ tuổi đó.
Trong phòng được dọn dẹp cực kỳ sạch sẽ, Tần Chiêu Dương đặt Hứa Chính Tân xuống, lục tìm trên kệ một chút, ai ngờ còn để anh lục ra được một con búp bê.
Hứa Chính Tân ôm chiếc ba lô nhỏ của mình, nghiêng chiếc đầu nhỏ nhìn Tần Chiêu Dương đang trợn mắt nhìn con búp bê trong tay mình, hỏi với giọng yếu xìu, "...bộ anh thích chơi mấy thứ này à?"
Tần Chiêu Dương đưa tay day day trán, nhét con búp bê vào góc cao nhất trên kệ, "Nói thực cho em biết, anh không thích, đây là đồ chơi của chị dữ dữ lúc nãy để lại đấy."
Hứa Chính Tân như hiểu lại như không hiểu, ngơ ngác gật đầu, nhìn thấy bàn trà trước mặt bày mấy tờ phác họa thì hào hứng hỏi, "Anh, em có thể xem những cái này không?"
Tần Chiêu Dương quay đầu lại nhìn qua, thấy là mấy bức phác họa mà Tô Hiểu Thần vẽ trong lúc tùy hứng thì gật đầu, "Được, sách ở trong phòng, chỉ cần em có thể đọc hiểu thì đều có thể lấy xuống xem."
Nghe vậy, mắt Hứa Chính Tân vụt sáng lên, loại ánh mắt ấy trong trí nhớ của Tần Chiêu Dương, anh chỉ từng ở chỗ Tô Hiểu Thần nhìn thấy qua khi cô nhìn thấy món ăn khoái khẩu của mình mà thôi.
Sắc mặt anh trong khoảnh khắc ấy tự dưng nhu hòa đi mấy phần, ngồi xuống với cậu nhóc một lúc sau đó đoán chừng người ở dưới lầu chắc cũng đã tụ tập tương đối rồi, vì vậy ung dung đứng lên, vào thư phòng gọi Tần Mặc xuống.
Lúc anh đến, Tần Mặc đang đứng trước giá sách, trong tay là một quyển sách đang mở. Nghe tiếng bước chân, ông ngước mắt lên nhìn, ánh mắt bình tĩnh, không hề có một gợn sóng.
Tần Chiêu Dương cũng không vội, đi đến chiếc ghế trước bàn làm việc của ba mình ngồi xuống, "Đường Trạch Thần đến rồi."
"Ừ." Tần Mặc lúc này mới có chút không vui thoáng chau mày, đặt quyển sách trong tay trở lại kệ sách, đi đến sau bàn làm việc ngồi xuống, chậm rãi nhấp một ngụm trà rồi hỏi con trai, "Con thấy thế nào?"
Bên ngoài mưa bay lất phất khiến cho cửa sổ kiếng sau lưng Tần Mặc mơ hồ không rõ, Tần Chiêu Dương nhìn ra khoảng vườn xanh um bên ngoài qua khung cửa sổ ấy, trầm ngâm một lúc mới hỏi, "Ba muốn hỏi phương diện nào."
Đáy mắt Tần Mặc lướt qua một ý cười, ông không trả lời thẳng mà đổi một cách hỏi khác, "Ba nhớ mấy tháng trước Giải trí Tinh Quang và công ty của nó có hợp tác, phải không?"
"Năng lực kiếm tiền của anh ta không phải ba cũng không thể phủ nhận sao?" Ngừng lại một chút, Tần Chiêu Dương lại nói, "Lúc Noãn Dương ở bên ngoài quay phim, thi thoảng anh ta lại đến tìm con uống trà chiều, thông thường là chỉ điểm cho con chút gì đó."
"À?" Tần Mặc nhướn mày, ý vị sâu xa nhìn con trai, "Vậy hai đứa tiếp xúc thế nào?"
"Nói thực lòng là không tệ chút nào, bất kể là phương diện gì." Tần Chiêu Dương day day trán, bổ sung thêm, "Ngoại trừ điều không vui là anh ta sắp cướp Noãn Dương ra, những thứ khác không có gì có thể soi mói."
Tần Mặc nhẹ câu môi, trong nụ cười mang theo chút thờ ơ, "Vậy cũng phải được ba gật đầu mới tính." Nói rồi, ông chợt dời đi đề tài, trực tiếp hỏi con trai, "Vậy con chuẩn bị lúc nào thì tiếp nhận cả Tần thị?"
Ý ở trong lời chính là, con định bao giờ thì mở họp báo công khai tiếp nhận vị trí tổng tài của tập đoàn Tần thị.
Tần Chiêu Dương trầm ngâm một lúc mới đáp, "Chuyện này cứ dời về sau thêm chút nữa đi."
Trong lòng Tần Mặc hiểu rất rõ lý do vì sao con trai muốn làm như vậy, cũng không nhiều lời thêm. Hai cha con bàn thêm một lát về tình hình gần đây của công ty sau đó Tần Mặc mới chuẩn bị xuống lầu xem tình hình.
Lúc ông đi xuống, Trình An An đang uống một ly trà hoa do má Trương pha mang đến, không biết Tô Hiểu Thần đang nói gì đó mà bà cười rất vui vẻ, thần sắc rạng rỡ cực kỳ.
Thấy hai người đàn ông đang từ trên lầu đi xuống, lúc này đôi mày thanh tú mới thoáng cau lại, nhẹ nhàng trách, "Chiêu Dương không hiểu chuyện thì cũng thôi đi, thế nào mà ngay cả ông cũng không biết nặng nhẹ vậy? Trong nhà có khách đến chơi, hai cha con mau xuống đây đi."
Đường Trạch Thần trong lòng hiểu rất rõ, câu nói này của Trình An An chẳng qua là nói cho anh nghe mà thôi, nào có ý thực sự trách hai người kia đâu, vì vậy uyển chuyển tiếp lời, "Dì à, là cháu không đúng, đến thăm gia đình quá gấp rút."
Chân mày của Trình An An lúc này mới giãn ra, ý vị sâu xa nhìn sang chồng mình.
Tần Mặc không nhanh không chậm từ cầu thang đi xuống, đến bên cạnh vợ mình, ngồi xuống.
Tần Noãn Dương rót cho ba mình một ly trà, sau đó mới bắt đầu giới thiệu, "Ba, đây là Đường Trạch Thần."
Tần Mặc lúc này mới nhướng mắt nhìn người đối diện, môi nhẹ câu lên, trên mặt tuy là ý cười nhưng ý cười đó nhạt đến mức căn bản không vào đến đáy mắt, nói chính xác chỉ là một nụ cười khách sáo mà thôi.
"Cháu với Noãn Dương nhà chúng ta đang quen nhau?"
Đường Trạch Thần hơi thu lại ánh mắt, cung kính đáp, "Dạ phải."
Tần Mặc gật đầu, chỉ là một chữ cũng không nói thêm.
Tình huống thế này, ngay cả Trình An An cũng có chút không nắm bắt được, tuy rằng trong đầu đầy nghi vẫn nhưng bây giờ không phải lúc bà lên tiếng hỏi, chỉ đành lặng lẽ đưa tay lên véo lên tay chồng một cái, nhẹ nhàng lên tiếng dời đi đề tài, lúc này mọi người mới bắt đầu tiếp tục cuộc trò chuyện.
Đường Trạch Thần đối với chuyến viếng thăm này thực sự rất để tâm, những lễ vật mang đến tặng đều là những thứ không tầm thường.
Lễ vật mà anh tặng cho Trình An An là một hộp hương, chiếc hộp được làm từ bạch ngọc, sờ vào tay mát lạnh, chất ngọc bóng loáng, bên trên còn được điêu khắc với những hình rất tinh mỹ, lễ vật tuy nhỏ nhưng khiến bà yêu thích cực kỳ.
Tặng cho Tần Mặc là một hộp cờ cùng những quân cờ đen trắng.
Hộp cờ được làm từ gỗ đàn hương, phía trên thân hộp cũng được điêu khắc cực kỳ tinh xảo, thiết kế hết sức độc đáo. Còn về những quân cờ đen trắng, tất cả đều được mài từ ngọc thật, độ lớn nhỏ đều nhau như một, màu sắc trắng đen rõ ràng, chỉ nhìn lướt qua thôi cũng biết là ngọc tốt.
Lúc Tần Mặc nhận lấy hộp cờ này, ông bảo Tần Chiêu Dương đặt nó lên một chiếc bàn khác trong phòng khách, lúc đứng dậy mới thong thả nói, "Nếu như đã mang cờ đến đây, vậy thì đánh một ván với tôi."
Đường Trạch Thần nhận lời, đứng lên theo ông qua đó.
Tần Mặc đang đi ở đằng trước, đột nhiên như nhớ ra cái gì, quay đầu lại bảo, "Noãn Dương, con cũng theo qua đó đi."
Tần Noãn Dương thoáng sửng sốt, theo bản năng nhìn về phía Tần Chiêu Dương cầu cứu, khi thấy vẻ mặt bình thản cùng cái nhướn mày của anh trai, lại thấy anh dùng khẩu hình im lặng nói với cô mấy chữ: « Thuận theo tự nhiên » thì trái tim đang thắc thỏm thả lỏng hơn, chậm rãi đi theo phía sau.
Tần Mặc tuy rằng từng nhỏ đối với cô sủng ái có hơn nhưng về phương diện kết giao bạn trai này, trước giờ ông luôn rất nghiêm khắc. Tuy rằng không đến mức kiểm tra gia cảnh của từng người bạn khác phái của cô nhưng có một tay trong như Tần Chiêu Dương, chuyện tìm hiểu này dễ dàng hơn nhiều...
Muốn giấu diếm ba cô cái gì, thực sự không dễ dàng.
Cờ của Tần Mặc là cờ đen, Đường Trạch Thần cầm cờ trắng, Tần Noãn Dương thì ở bên cạnh châm trà pha nước.
Cô rót vào ly của ba mình một ly trà vừa mới pha xong, sau đó mới ngồi xuống chỗ của mình, chăm chú nhìn xem hai người chơi cờ.
Từ lúc còn nhỏ bởi sức khỏe không tốt nên cô không thường xuyên ở nhà, trái lại phần lớn thời gian là ở đại viện của nhà họ Tần, ở đó là nơi Tần lão gia tử, tức là ông nội cô, còn có bà nội sống, thi thoảng có chú ba Tần đến chơi.
Tần lão gia tử ngoại trừ sở thích trồng cây tưới hoa ra thì còn lại chỉ là cùng Tần Mặc và con trai thứ Tần Sương chơi cờ, lúc ông còn sống, câu nói thường nói nhất chính là: « Trên bàn cờ cũng như trên chiến trường, quân cờ là lòng người, từ kỹ năng đánh cờ người ta có thể nhìn ra được tính cách của một người. »
Cho nên Tần Noãn Dương đối với chuyện đánh cờ này có thể nói là quá quen, không phải rất tinh thông nhưng khả năng đánh cờ cũng không đến nỗi nào, dù sao cũng là do Tần lão gia tử đích thân chỉ điểm cho cô.
Cờ đánh được một nửa, Tần Mặc đột nhiên hỏi, "Noãn Dương, con cảm thấy cờ đen hay cờ trắng có khả năng thắng cao hơn?"
Tần Noãn Dương nhìn bàn cờ, lắc đầu, "Tạm thời con không nhìn ra."
Tần Mặc nhếch môi, ý cười như có như không, trầm mặc một lát ông lại nói, "Lúc tôi với mẹ Noãn Dương chuẩn bị tiến đến hôn nhân thì đã quen nhau sáu năm rồi. Cậu mới chỉ quen nó ngắn ngủi có mấy tháng, lấy gì để chứng minh cậu đối với con gái tôi là thật lòng?"
"Hiện giờ cháu ở trước mặt chú đây chỉ với tư cách là người theo đuổi Noãn Dương." Đường Trạch Thần vừa đặt một quân cờ xuống vừa đáp, "Cháu chẳng qua chỉ muốn nhìn thẳng vào đoạn tình cảm này cho nên mới đến nhà họ Tần thăm hỏi."
Tần Mặc ngước mắt nhìn người đối diện một cái, đáy mắt lóe lên một tia sáng lạnh, một hồi lâu mới nói, "Tôi không hy vọng con gái tôi chịu bất cứ thương tổn nào, nó từ nhỏ đã được cả nhà nâng niu trong lòng bàn tay, chưa từng chịu một chút khổ nào, cậu có năng lực gì có thể đảm bảo cho nó cả đời vô ưu vô lo?"
"Một đời quá dài, Tần tiên sinh." Đường Trạch Thần cười cười, quay đầu nhìn cô gái đang rũ mắt nhìn xuống bàn cờ, không biết đang nghĩ gì kia, nói, "Cháu không thể đảm bảo Noãn Dương trong cuộc sống từ đây về sau không hề có một chút ưu sầu nào nhưng cháu có thể tận hết sức mình che chở cô ấy chu toàn, thứ mà Tần tiên sinh có thể cho cô ấy, cháu nhất định cũng có thể."
Tần Mặc cầm ly trà lên nhấp một ngụm, giọng nói đã lạnh hơn mấy phần, "Lúc An An gả cho tôi, toàn bộ tài sản của tôi đều chuyển cho cô ấy."
Đây không phải là một câu hỏi, đây là một vấn đề hết sức nghiêm túc.
Đường Trạch Thần lại đặt xuống một quân cờ trắng, thoáng có vẻ trầm ngâm nhưng đôi mắt lại đặc biệt sáng rọi, sâu thẳm không thấy đáy, "Cháu đồng ý ký kết một hiệp nghị trước hôn nhân, nếu như có bất kỳ điều gì ngoài ý muốn xảy ra, cháu tình nguyện... tay trắng rời đi."
Lời vừa nói dứt, không chỉ là Tần Mặc, ngay cả Tần Noãn Dương cũng giật mình.
Cách ba người không xa vọng đến tiếng cười giòn tan của Tô Hiểu Thần nhưng bầu không khí ở đây thì lại trầm lặng đến tưởng chừng một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy.
Ánh mắt Tần Mặc chừng như đang đánh giá người đối diện, trong tay đang cầm một quân cờ đen, đáy mắt thâm trầm, một hồi lâu mới chậm rãi hòa hoãn lại, tay đặt quân cờ xuống, cười nhẹ nói, "Cậu thua rồi."
Lúc Đường Trạch Thần bị Tần Mặc nhìn như vậy, chỉ cảm thấy có một loại áp lực thầm lặng ập đến, mãi đến khi ông thu hồi tầm mắt, loại áp lực đó mới đột ngột biến mất, nhanh như khi nó xuất hiện.
Lòng anh thắt lại nhưng trên mặt lại không hề có chút xao động nào, nhìn xuống bàn cờ, cười một cách bất đắc dĩ, "Xin nhận thua."
Tần Mặc không trả lời, chỉ nhìn sang Tần Noãn Dương, trong giọng nói đầy sự uy nghiêm: "Nghe rõ cả chứ?"
Tần Noãn Dương gật đầu, "Nghe rõ rồi."
Tần Mặc từ trong tay cô đón lấy ấm trà, tự rót cho mình một tách, hời hợt đuổi con gái đi, "Đi xem chị Trương làm cơm xong chưa, ba còn có vài lời muốn nói riêng với cậu ấy."
Tần Noãn Dương theo bản năng nhìn sang Đường Trạch Thần một cái rồi ngoan ngoãn đáp lời ba mình, đứng dậy đi ra ngoài.
Đợi con gái đi rồi, Tần Mặc mới ung dung nhìn sang người đối diện, tay chậm rãi nâng tách lên ngửi ngửi mùi thơm dìu dịu của nước trà, giọng điệu quả đoán không cho đối phương phản bác, "Truyền thống của nhà họ Tần, trên Noãn Dương còn có một anh trai, Tần Chiêu Dương một ngày không chính thức tiếp nhận sự nghiệp của nhà họ Tần thì một ngày không được cưới Hiểu Thần vào cửa, chuyện của hai người tạm thời tính sau đi." Dừng một chút, ông lại ý vị sâu xa bồi thêm, "Hơn nữa không chấp nhận bất kỳ chuyện gì ngoài ý muốn."
"Còn về cậu, người thì hôm nay tôi đã gặp rồi nhưng nếu muốn được cái gật đầu của tôi thì còn phải xem biểu hiện sau này của cậu nữa. Tôi chỉ có một đứa con gái này, tuổi của nó còn nhỏ, chưa trải đời nhiều, cũng không biết nhìn người, rất dễ bị người ta lừa gạt. Cũng hy vọng cậu có thể hiểu cho tâm tư của người làm cha như tôi, dù sao thì người bầu bạn với nó nửa đời sau cũng không phải là tôi, chuyện tôi có thể làm chính là trong lúc còn có thể lo cho nó, giúp nó trải một con đường tương lai bằng phẳng, miễn cho nó nửa đời sau phải lưu linh cơ khổ."
Ông biết Đường Trạch Thần là người thông minh, lời chỉ nói đến điểm mấu chốt là dừng, không cần nói quá nhiều.
Tình huống này thực ra mà nói, so với Đường Trạch Thần dự đoán đã tốt hơn quá nhiều, vốn dĩ anh nghĩ kết quả tệ nhất chính là Tần Mặc không hài lòng với anh nhưng từ việc ông dời Noãn Dương đi để nói riêng với anh những điều này, có thể đoán được ấn tượng của ông đối với anh chắc cũng không đến nỗi tệ.
"Cháu biết." Anh trịnh trọng đáp.
"Còn có nhà họ Đường của cậu nữa, nói một câu không dễ nghe nhé, nếu như con gái tôi gả vào đó, nhất định không phải là để chen vào những màn tranh đấu trong gia tộc mà là để hưởng phúc. Gia tộc của cậu quá phức tạp, nếu như cậu không nắm chắc có thể che chở cho nó chu toàn, vẫn nên sớm cắt đứt thì hơn, tương lai tốt đẹp của Noãn Dương cũng không cần phải lãng phí trên người cậu."
Những lời này có hơi nặng, sắc mặt Đường Trạch Thần nghiêm nghị hơn sau đó trịnh trọng gật đầu, "Cháu biết."
"Noãn Dương từ nhỏ sức khỏe đã không tốt, sau này này cậu quan tâm đến nó chỉ nhiều hơn chứ không được ít."
Đường Trạch Thần trầm ngâm một thoáng sau đó mới nói, "Tần tiên sinh, cháu đã đợi cô ấy mấy năm rồi. Tất cả những chuyện về cô ấy cháu đều biết bao gồm những điều cô ấy thích và không thích, tất cả những chi tiết nhỏ nhặt nhất cháu đều rất rõ ràng. Cô ấy không chỉ là người cháu thích một ngày một buổi mà sẽ là người cùng cháu đi hết nửa quãng đường đời còn lại."
Tần Mặc đột nhiên quắc mắt nhìn người đối diện, vẻ mặt cậu ta vẫn luôn bình thản nhưng nghiêm túc, rõ ràng câu nói vừa rồi không phải một câu tùy ý buột miệng ra.
Bên ngoài tiếng mưa càng lúc càng rõ ràng, đều đặn giống như một khúc nhạc, êm ái, dễ nghe.
Chỉ trong thời gian một buổi chiều, Tô Hiểu Thần và Hứa Chính Tân đã cực kỳ thân thiết với nhau, cách xưng hô cũng từ bé Chính Tân đổi thành bé Tân Tân, còn cứ luôn tìm cách hỏi thăm tin tức về anh trai Hứa Chính Dương của cậu nhóc.
Tần Mặc và Trình An An có việc nên đã ra ngoài, thím Trương cũng tế nhị dành ra không gian cho đôi trẻ, mượn cớ ra ngoài mua thức ăn nên cũng không có ở nhà, lúc này đây, Tô Hiểu Thần càng thêm không có chút cố kỵ gì, đuổi theo cậu nhóc Chính Tân nô đùa khắp nhà, chơi trốn tìm đến quên cả trời đất.
Chẳng qua vì ngại sức khỏe của Hứa Chính Tân không tốt nên Tô Hiểu Thần cực kỳ chu đáo không chạy quá nhanh, chỉ gần như là đi bộ rượt đuổi nhau nhưng điều đó cũng không cản nổi bầu không khí cực kỳ hưng phấn giữa « cặp chị em » này.
Tần Chiêu Dương ngồi lật sách đọc một hồi, rốt cuộc không thể tĩnh tâm được, đợi khi Tô Hiểu Thần đi đến gần bên mình, anh đưa tay tóm lấy cô, ấn cả người cô vào trong sofa.
Tô Hiểu Thần vẻ mặt vô tội nhìn bạn trai, "Anh tóm em làm gì chứ? Đâu phải anh chơi trốn tìm với em đâu? Phạm quy!"
"Anh không chơi trốn tìm với em, vậy anh tóm em lại thì phạm quy gì hở?" Tần Chiêu Dương hỏi ngược lại.
"Anh làm rối loạn đội hình, rối loạn nhân tâm!"
Tần Chiêu Dương, "Tối nay em đừng về nhà, chúng ta nói chuyện một chút, anh đảm bảo sẽ không đánh em."
Tô Hiểu Thần nhất thời vẻ mặt đầy khiếp sợ, "Noãn Dương, anh trai em lại nổi cơn thú tính rồi."
Tần Noãn Dương đang ngồi ở phía bên kia phòng khách chơi cờ với Đường Trạch Thần, nghe vậy quay đầu nhìn qua, thấy Tô Hiểu Thần đang lộ vẻ mặt đáng thương, miệng thì dùng khẩu hình nhờ cứu viện.
Ánh mắt cô chợt lóe lên, nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng, cáo trạng, "Anh, Hiểu Thần xấu lắm đó, bán đứng em."
Đường Trạch Thần ngước mắt lên nhìn cô, nhướn mày, nói với vẻ khó tin, "Nói như vậy, anh là người mua em sao?"
Tần Noãn Dương: "...cho dù buôn bán không thành cũng còn tình nghĩa mà."
"Không còn đâu." Đường Trạch Thần ung dung đặt xuống một con cờ đen, híp mắt cười nhìn cô, "Em thua rồi, chuẩn bị gán mình trả nợ thôi."
Trên bàn cờ quân trắng không chỉ bị ép đến tận mép bàn cờ mà lúc này đã bị những quân cờ đen vây thật chặt chẽ, Tần Noãn Dương nhìn bàn cờ mà ngơ ngác, "Haizz... sao lại...không được, chơi thêm ván nữa."
Đường Trạch Thần lặng lẽ cười, dọn sạch bàn cờ, nhường cô hạ cờ trước, "Lần này thua là thật đấy nhé, không cho phép quỵt nợ."
Tần Noãn Dương ngẫm nghĩ một chút, gật đầu đồng ý.
Đợi khi cô phát hiện mình không phải là đối thủ của Đường Trạch Thần đó là khi cô ăn vạ ba lần, ăn gian ba lần nữa, đến cuối cùng không còn chiêu nào chống đỡ, thất bại thảm hại mà bỏ cuộc.
Tần Noãn Dương nhìn bàn cờ với những quân cờ trắng của mình lớp bị vây công, lớp bị chia cách lẻ tẻ đến thảm hại, khóc không ra nước mắt.
Đúng là đồ bụng dạ đen tối mà, lẳng lặng thiết kế bẫy rập đợi cô chui vào mà!
Trước khi đánh ván cờ này, Tần Noãn Dương và Đường Trạch Thần đã đánh với nhau năm ván rồi, thắng ba thua hai, cô là người thắng, anh là người thua.
Mà chuyện đánh cờ này vốn dĩ do Tần Noãn Dương khởi xướng, vừa nãy lúc cô ngồi quan sát ba và Đường Trạch Thần đánh cờ, cảm thấy tài nghệ đánh cờ của Đường Trạch Thần vẫn còn có vài phần giữ lại, không dám dốc toàn lực đánh với ba mình, vì vậy muốn xem thử thật ra thực lực của anh mạnh đến đâu.
Đánh xong năm ván cờ cô thấy trình độ của anh vẫn luôn ở mức bình bình nhưng bây giờ, cô đã không còn cảm thấy như vậy nữa rồi. Trình độ của Đường Trạch Thần vượt xa dự liệu của cô nhưng vẫn cứ giấu kín không để cô phát hiện, đến cuối cùng mới một phát ăn sạch!
Còn đang suy nghĩ đến xuất thần xem bản thân mắc sai lầm ở đâu thì đã thấy Đường Trạch Thần lấy điện thoại di động ra hướng về phía bàn cờ chụp một tấm hình.
Một phút sau, Weibo của Đường Trạch Thần xuất hiện một dòng status mới.
Đường Trạch Thần V: « Tần Noãn Dương đang chơi cờ, người nào đó giở trò ăn gian, ăn vạ nhưng cuối cùng vẫn thua. Người thua phải lấy thân trả nợ. Vì tránh cho người nào đó hối hận hay quỵt nợ, lấy status này làm chứng.»
Giữa một đám những bình luận nào là « Đáng yêu quá! » « Ngọt ngào quá! » « Nhiều thức ăn cho chó quá! » thì Weibo của Tô Hiểu Thần lần nữa là đặc sắc nhất.
Tiểu Tô Tô bị Dương Dương bắt nạt: « Nếu như đã muốn làm bằng chứng, những người công chính liêm minh như chúng tôi dĩ nhiên muốn từ đầu đến cuối « làm chứng » suốt quá trình Noãn Dương lấy thân trả nợ rồi. Cấp bách cầu chứng! »