Ánh Mặt Trời U Ám

Vì sao những con quái vật đó luôn luôn xoay chuyển xung quanh cô vậy?
Đó là suy nghĩ duy nhất của Serena trên đường về.
Sự đáng sợ của nó đối với cô thì đã biết rồi. Nhưng còn hình ảnh của những giấc mơ không tên thì vẫn là một bí ẩn. Cô dự kiến là muốn hỏi thêm một vài điều nữa, nhưng chỉ cần nghĩ đến những viên giám ngục là đầu lại ẩn ẩn đau, sau đó không nghiên cứu sâu thêm nữa.
Cô nhát gan thế đấy.
Serena mơ hồ nghĩ, mơ thì mơ chứ, cũng chẳng ăn thịt được cô mà phải sợ.
Đầu đột nhiên bị cụng đau như va phải ai đó, cô kêu lên một tiếng, ngẩng đầu, sau đó đối mặt với mái tóc bạch kim đặc trưng nhà Malfoy.
“Malfoy học trưởng” - Cô lùi lại một bước, giữ khoảng cách an toàn.
Tâm trạng của hắn dường như không được tốt, nhìn cô bằng ánh mắt khó hiểu, sau đó lành lạnh hỏi:

“Đi đâu vậy?”
“Trở về kí túc xá” - Cô thành thật trả lời - “Muộn rồi, không làm phiền anh nữa, em đi về đây”
Sau đó gần như chạy mà bước đi. Vì vậy không nhìn thấy ánh mắt tăm tối sâu thăm thẳm của hắn.
Buổi sáng ngày hôm sau có tiết học của thầy Snape, tâm trạng của thầy không được tốt cho lắm. Trên thực tế, theo như lời của Lisa thì ngày nào thầy cũng thấy không vui qua những biểu hiện trên gương mặt thầy.
Nhưng có vẻ hôm nay đặc biệt tệ.
Thầy không dạy cách pha chế nữa mà bắt học sinh mở sách giáo khoa đến trang cuối cùng, tiết học tham khảo, phần của người sói. Bắt đầu giảng giải những dấu hiệu, sự đáng sợ, thói quen và những dược tề để khống chế nó.
Lisa đã từng kể với cô, môn ‘Phòng chống nghệ thuật hắc ám’ của họ khi dạy thay thầy cũng làm như vậy. Nhưng sách giáo khoa năm hai của bọn cô không có phần đó nên có lẽ thầy đã để dành đến tiết học Độc dược này.
Không hiểu vì sao giáo sư lại quan tâm đặc biệt đến nó như thế.
Nhớ lại ngày hôm trước Malfoy từng bắt cô chuẩn bị một số nguyên liệu để làm một loại độc dược nhưng sau khi chuẩn bị xong thì hắn lại để ở một bên mà không động đến, cô đoán là chỉ có thầy mới làm được nên không nghĩ nhiều. Bây giờ nghe đến những nguyên liệu mà thầy đang kể ra để chế tạo độc dược ức chế năng lực của Người sói, Serena liền khẳng định.
Đó là độc dược dành cho Người sói.
Cô cảm thấy có chút kì lạ.
Không hiểu vì sao lại toát ra một câu nói trong đầu: Trong Hogwarts có Người sói.
Mặc dù điểm này có chút vô lí, nhưng ai bảo không thể chứ? giám ngục, tử tù còn có thể trà trộn vào trường học thì vì sao Người sói lại không thể có được?
Hơn nữa nhiều khả năng thầy Snape biết Người sói ở đâu.

Tất nhiên, cô sẽ không tò mò và hiếu kì đến mức theo dõi thầy để đi tìm hiểu. Lỡ như bị Người sói tấn công thì cô cũng sẽ bị biến thành Người sói mất.
Thời gian cứ như vậy mà trôi qua, chớp mắt đã đến kì nghỉ lễ giáng sinh, mọi người trong phòng đang chuẩn bị quần áo đồ dùng để trở về nhà. Trong đó bao gồm cả Serena.
Hiện tại cô đã mua một căn nhà ở thế giới phù thủy, mặc dù có quản gia chăm lo hết tất cả mọi thứ nhưng có một sự phấn khích đến tột cùng khiến cô không nhịn được mà chỉ muốn nhanh chân trở về đó, đích thân trang trí thêm cho căn nhà của mình.
“Serena, cậu xong chưa?” - Luna ở giường bên cạnh gọi với lại.
Cô gật đầu: “Ừ, còn một vài quyển sách nữa thôi, mình dự định sẽ cầm nó để đọc cho đến hết kì nghỉ”
“Cậu có muốn đến nhà tớ một chút không?” - Cô bé đề nghị.
“Thật xin lỗi, mình nghĩ rằng mình sẽ không có thời gian đâu, bởi vì căn nhà của mình còn chưa hoàn chỉnh lắm. Có lẽ mình sẽ ghé thăm nhà cậu vào dịp hè”
“Cũng được” - giọng cô bé tràn ngập tiếc nuối - “Mình rất muốn giới thiệu những sinh vật thú vị cho cậu và Lisa biết. Nhưng mà hiển nhiên cậu ấy sẽ không có hứng thú với nó đâu”
Serena không biết an ủi thế nào.
Chiếc xe lửa vang lên những tiếc tút tút dữ dội, gần như cả trường đều về trong dịp giáng sinh. Cô phải vất vả lắm mới chen lấn đượcc một buồng trống rồi đi vào. Hai người còn lại ở phía sau còn chật vật hơn nhiều.

“Mình kì thực rất không muốn về nhà, hai cậu ạ” - Lisa nằm ườn ra một bên, chống cằm than thở.
“Đó là vì anh Cedric năm nay cũng không về” - Luna làm một biểu cảm thật là kì quái, cô bé có lẽ không quan tâm tới chuyện này cho lắm.
“Nhưng mà Cho Chang cũng không về” - Lisa tiếp tục than thở - “Lần đầu tiên mình thấy ghét những buổi tiệc trong lễ giáng sinh như thế này”
“Mình cũng cảm thấy qua kì nghỉ lễ hai người kia phát triển thêm một bậc là rất lớn” - Đơn giản bởi vì cô biết Cedric chỉ coi cô nàng này như một đứa em gái.
“Cậu không cần phải chọc vào nỗi đau của mình như thế đâu” - Cô nàng căm giận nói, tiếp tục than thở.
Serena cảm thấy không thú vị liền bỏ sách ra đọc.
Con tàu vẫn đều đều tiến tới hành trình về nhà.
Lễ giáng sinh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận