Lúc trở về, Esme khoác trên người tôi một chiếc áo gió màu đỏ, hình như trước đó Edward đã nói gì đó bên tai mẹ anh ta.
À, tên biết đọc suy nghĩ kia lại nghe tới lời than phiền trong đầu tôi, chỉ có một chiếc áo dài tay trắng sữa đắt tiền được đặt chế riêng làm tôi lạnh đến phát run, cho nên bọn họ tốt bụng cho tôi mượn một chiếc áo gió. Người đưa tôi về nhà là Carlisle, tôi đem chiếc xe ông ấy lấy ra từ ga ra trở thành chiếc Toyota cũ kỹ second - hand.
Tránh cho chính mình bị kinh ngạc bởi chiếc siêu xe sang quý, chết tiệt đến mức tôi muốn cướp đi. Cô gái bình dân sở hữu chiếc Ford thật sự là ngã không dậy nổi trước một đống siêu xe xa hoa của cả nhà Cullen nha. Xe chạy im lặng mà vững vàng trên đường nhỏ trong khu rừng hoang tàn vắng vẻ, hai bên ven đường không có hàng xóm nào, chỉ có vài căn nhà hoang.
Nước Mỹ rộng lớn, hàng xóm của bạn có thể ở cách bạn một dặm Anh.
Nếu bạn muốn làm ẩn sĩ có thể học theo phong cách gia đình này, tự mình xây nhà ở tại chốn thâm sơn rừng già.
Tôi có thể xác định nơi đây cách trung tâm Forks rất xa, thật là khó cho bọn họ khi mỗi ngày đều phải lái xe xa như vậy đến trường đi học. Tôi có thể đoán được bọn họ vì không gây chú ý quá đáng, mà cố gắng không đến trễ giờ học.
Cho dù xe có hỏng hóc gì, bọn họ chạy còn nhanh hơn xe nhiều. "Nơi đây rất đẹp, đúng không nào?" Carlisle ngồi ở vị trí tài xế, tâm tình của ông ấy khá tốt, nụ cười nhẹ nhàng như một đầm nước trong suốt.
Bạn sẽ rất khó tưởng tượng bộ dáng tức giận của người có tính cách tốt như vậy. Ba chữ ma cà rồng này luôn có ý nghĩa rất xấu, tôi nếu còn muốn tiếp tục đến trường, không làm Charles lo lắng, như vậy hiện tại phải bắt đầu cố gắng bỏ đi phản xạ nhớ đến ba chữ này. Bọn họ chỉ là một đám không giống người thường, có được đặc thù thân phận, không phải con người. Như vậy Edward sẽ không còn nhe răng trợn mắt với tôi đâu nhỉ. Tôi ngẩn người một lát, mới biết được ông ấy đang nói điều gì.
Bởi vì tôi đã đập đầu mình trên cửa kính thủy tinh, nhìn phong cảnh ven đường nãy giờ. Cái trán ẩn ẩn đau, hẳn là Carlisle cũng đã thấy được vết bầm ở đấy, nhưng là đối với việc tôi vài lần phản cảm đụng chạm của bọn họ trước đây, ông ấy cố gắng không phát biểu ý kiến đối với vết thương nhỏ không gây trở ngại này. "Đẹp đến lạ thường." Tôi thì thào nói, mưa liên miên không dứt, im lặng trút xuống.
Tất cả sắc thái rộng lớn mạnh mẽ ban ngày đều lắng đọng xuống, rừng rậm Forks chìm trong đâm tối an ổn như đứa trẻ ngủ say trong bụng mẹ.
Chúng tôi đi trên quốc lộ phía nam, ngoài cửa sổ xe, cây linh sam và đồng cỏ núi cao mất đi dáng hình tinh tế, không còn màu xanh biếc áp lực, chỉ còn ám màu xám mông lung. Mọi âm thanh lặng im, bóng mờ như mộng. Đây là cảnh sắc tôi quen thuộc, cũng là địa phương tôi không bao giờ ghét bỏ.
So với tiếng người ồn ào huyên náo, không có chỗ ẩn náu trên đường cái Trung Quốc đông người, chuồng bồ câu vĩnh viễn khóa chặt.
Tôi thừa nhận vào lần đầu tiên đặt chân đến đất Forks, nhìn thấy được cánh rừng Olympic cổ, rêu và dương xỉ tốt tươi phủ khắp mặt đất, cây cỏ nở đầy hoa vàng dại, căn nhà ở độc lập đối mặt rừng rậm, tôi lập tức yêu mến nơi này rồi. Mưa dầm liên miên vào ban đêm làm cho tôi có cảm giác an toàn lại mềm mại, tôi không sợ ban ngày không có ánh mặt trời, nhưng là không làm sao tưởng tượng được phải làm gì vì mất ngủ khi đêm đến mưa không còn rơi. Hết thảy nơi đây đầu thần kỳ, so với cả nhà Cullen còn thần kỳ hơn. Thanh âm của Carlisle như nỉ non, ông ấy sợ làm tôi bừng tỉnh khỏi sự mơ màng: "Claire à, cháu có thể thả lỏng lại, an ổn ngủ một giấc.
Bác sẽ mang cháu về nhà an toàn." Tôi không tự giác hạ thấp giọng nói, nói ra lo lắng của mình, "Xe Mercedes rất làm người khác chú ý, sẽ có tên liều mạng nào đó chạy tới cướp bóc bác đấy." Forks cực kì ít nhà giàu, ngược lại có rất nhiều tên côn đồ hoàng hành trên đường, bọn họ sẽ huýt sáo đuổi theo chiếc siêu xe khó gặp này.
Tuy rằng, bề ngoài chiếc xe này thoạt nhìn như những chiếc xe bình thường khác, nhưng là nơi đây cũng không thiếu thiếu niên đang tuổi trưởng thành xao động sẵn sàng bán nhà mua tạp chí ô tô, bọn họ có thể dễ dàng nhận ra chiếc siêu xe hàng hiệu nào trên thế giới này. "Bây giờ trời tối muộn rồi, không có ai sẽ nhìn ra chúng ta đi xe gì đâu." Carlisle lại còn thật sự an ủi tôi, ông ấy là một bác sĩ đặc biệt tốt, vĩnh viễn sẽ không bao giờ xem nhẹ lời nói của bệnh nhân dù chỉ là bông đùa. Lần đầu tiên sau khi tôi lên xe, quay đầu nhìn về phía Carlisle.
Ông ấy thành thạo nắm tay lái bằng một tay, tay còn lại thì đang bật radio, ca khúc Scotland linh hoạt kỳ ảo vang lên.
Ông ấy một mực muốn cho tôi thả lỏng lại, hơn nữa làm tự nhiên hơn bất kỳ người nhà Cullen còn lại nào. Tôi nhớ tới lời đồn trong trường, một người bác sĩ rất nổi tiếng, ngày ông tới liền biến thành ngày vui của Forks.
Không có ai biết thân phận thật sự của ông không phải con người, tôi đoán là bởi vì ông ấy lịch sự tốt bụng cho nên cũng không trộm máu từ bệnh viện. "Các bác vẫn mãi như thế sao?" Tôi cảm thấy đầu có chút hỏng rồi, thế nhưng tò mò vấn đề này. Carlisle hơi nghiêng cái cổ sạch sẽ về phía tôi, ánh mắt cùng vùng giữa lông mày của ông hình thành một loại bình thản mềm mại.
Ánh mắt bình thản tốt bụng sâu hơn cả rừng rậm đêm đen, làn da tinh mịn không chân thật, dường như sáng lên dưới ánh đèn.
Ông ấy không giống người, như là tấm hình được đặc thù chỉnh sửa của phim ảnh. Tôi nhịn không được bổ sung vấn đề của mình: "Vẫn, không thay đổi gì, sẽ không chết già, sống mãi sao?" Carlisle như là đang nhìn một đứa trẻ không hiểu chuyện, có lẽ không có ai nói với ông rằng, rất nhiều thời điểm ánh mắt ông hiền lành đến độ không như số tuổi ông biểu lộ ra ngoài.
Ông ấy trầm tư một lúc, mới gật đầu mà thận trọng nói: " Nếu không có ngoài ý muốn, bọn bác sẽ vĩnh viễn như thế, không thay đổi gì.
Cho nên bọn bạn phải thường xuyên chuyển nhà, bởi vì không có bác sĩ nào có được bản lĩnh lưu lại tuổi trẻ như bác, vì tránh làm y tá tại bệnh viện thét chói tai, bọn bác phải chạy trối chết trước." Được rồi, tôi nên cổ vũ khiếu hài hước của ông ấy phải không? Tôi làm bộ như vô tình nhún vai: "Vĩnh viễn sao, điều này cũng thật nhàm chán." Cuộc sống trăm năm đều trải qua vất vả vô cùng, dài lâu vụn vặt, đừng nói chi đến sống mãi như vậy, thật sự là lâu dài làm cho người ta sợ hãi. "Rất ít có người nào đánh giá sinh mệnh bọn bác như vậy, phần lớn bọn họ đều ước ao." Carlisle không để ý đánh giá của tôi, ông ấy có thể tiếp thu bất kỳ ý kiến trái chiều nào.
Cuối cùng ông mới nhẹ giọng nói: "Nhưng cuộc sống bất tử không phải lúc nào cũng như mình mong muốn, cuộc sống luôn luôn có ngoài ý muốn xảy ra, nhưng với bọn bác rất ít khi xuất hiện ngoài ý muốn." "Cháu sẽ không đồng tình bác, vĩnh viễn đừng chờ mong một cô gái lái chiếc xe Ford cũ kỹ, lý giải hoàng tử điện hạ ngồi ở chiếc xe thể thao xa hoa, có lương cao mà còn không cần ăn cơm." Tôi cảm thấy đầu mình bị xe đụng hỏng rồi, tôi nói chuyện trên trời dưới đất cùng một sinh vật không phải con người, còn cảm thấy rất vui vẻ nữa chứ. Tôi đúng là kiêu căng tự đại, tôi nên đập đập đầu mình vài lần nữa thì hơn. Carlisle buồn cười: "Hoàng tử điện hạ, đây đúng là một xưng hô trong cổ tích.
Edward nói cháu ở một thân một mình tại bên cạnh rừng rậm Forks, bác nghĩ bác biết đó là chỗ nào.
Nơi đó khá tốt, bình thường không có gấu chó nguy hiểm nào chạy đến phá hư hàng rào của cháu cả." Sao lại nói tôi ở cạnh rừng chứ, ít nhất cách rừng còn có mười phút đi xe.
Hơn nữa cách tôi không xa là ngã tư náo nhiệt nhất của Forks, nói như tôi ở tại nơi đất hoang không người vậy.
Đáng ghét, chẳng lẽ năng lực đọc tâm kia của Edward nghe được cả tổ tông mười tám đời của tôi, ngay cả tôi đặt quần lót ở đâu đều biết đi. Thật muốn treo cổ tên chết tiệt kia, anh ta không nên tồn tại, ai đó tới làm việc thiện đánh chết anh ta đi. Carlisle chở tôi về đến nhà, tôi nghiêng ngả lung lay, còn không mở được cả cửa xe, nó rất đắt, cho nên tôi không biết cách mở.
Qúy ngài bác sĩ lo lắng nhìn tôi, một chút tôi cũng không có ý mời ông ấy vào uống cà phê. "Bác nên trực ca đêm, phải không?" Đúng là một lý do tốt, tôi thiếu chút nữa ngã lăn xuống từ trong xe, chân hơi yếu đuối vô lực. "Bác nghĩ cháu có thể tự chăm sóc mình, hơn nữa cháu đừng quên dùng đá chườm trán.
Nếu cháu không để ý, ngày mai hãy đến bệnh viện một chuyến, bác kê đơn thuốc giúp cháu." Bác sĩ Carlisle tha thiết dặn dò, ông ấy một chút cũng không giống như không phải con người, càng giống như thánh nhân buông xuống nhân gian.
Ông nói: "Claire, chúc cháu may mắn." Cánh tay tôi vô lực vẫy chào: "Cũng chúc bác may mắn." Tôi sẽ không đi bệnh viện đâu, không khí nơi đó như tra tấn người ta.
Tôi cũng không thích bác sĩ, bởi vì tất cả bác sĩ tôi gặp đều lấy phong bì tiền của tôi. Tôi mới vừa đi đến trước cửa nhà, xe của Carlisle liền quay trở lại.
Tôi mới từ dưới mái hiên lấy ra chìa khóa đã há mồm trợn mắt nhìn thấy gương mặt anh tuấn của bác ấy xuất hiện sau cửa kính xe.
Bác ấy không nghĩ tôi trợn tròn mắt nhìn ông như vậy, hơi nhướng mày, mới nhớ tới mình nên nói: "Xe của cháu đã được lái về nhà rồi, bác rất xin lỗi vì sự xúc động của Edward bọn họ." "Không sao cả, hẳn là hẳn là." Các người không có hủy thi diệt tích đã thiện lương đến mức tôi rơi lệ đầy mặt, tôi cảm thấy các người không cần phải xin lỗi tôi. "Vậy, gặp cháu sau." "Gặp sau, bác đi thuận buồm xuôi gió." Tôi nhìn phần đuôi xe đi xa dần của bác ấy, buồn bực phẩy tay, chúng ta vẫn là ít gặp nhau thôi. Đi đến ga ra sau nhà, tôi nhìn thấy xe đang an toàn đậu ở đấy.
Ngày hôm nay tôi đi trên hai chiếc xe thể thao có ghế ngồi bọc da thật, đột nhiên thấy chiếc xe bình dân của mình cũ nát đến mức có thể đưa về bãi phế phẩm, một loại cảm giác an tâm quen thuộc nảy lên trong lòng.
Qủa nhiên là mệnh của người nghèo, phải không? Ngồi trên chiếc ghế xe sang quý ấy làm tôi cảm thấy không được tự nhiên. Tôi mở cửa xe, lấy ra áo mưa và túi sách của mình, sau đó phát hiện ra rằng cửa xe bị phá hư đã được gắn lại hoàn hảo, nhìn kĩ một chút hình như xe được rửa qua. Bọn họ quả nhiên quan tâm chăm sóc, quan tâm đến mức hoàn hảo. .