Anh Mở Đường Em Yểm Trợ


Ngày tiếp theo, trời trong sáng.
Hội trưởng đại nhân lại dậy, tự mình làm bữa sáng, theo đúng thói quen của Bánh Bao: mỗi người một hộp sữa, bột chiên (chả biết cái gì), hai quả trứng rán. Tài nấu nướng của anh đương nhiên kém Bánh Bao, nhưng Bánh Bao vẫn ăn rất vui vẻ: “Sao tự nhiên lại làm bữa sáng thế này?”
Hội trưởng đại nhân trả lời không vào chủ đề: “Hôm nay đừng đi làm”
Bánh Bao ngạc nhiên: “Sao thế?”
Hội trưởng đại nhân giờ lòi đuôi cáo ra: “Hộ khẩu của em không ở nhà à?”
Bánh Bao ăn sáng, nói hàm hồ: “Mẹ và…bố đều dọn đi rồi, căn nhà này đứng tên em”
“Cơm nước xong anh tìm xem sao”
Bánh Bao đứng dậy đi tìm, lục tung lên mới tìm thấy, hội trưởng đại nhân sau một hồi làm loạn thì mặc đồ, ra vẻ thoải mái: “Hôm nay trời đẹp, em cũng thay đồ đi, chúng ta lấy giấy chứng nhận”
Bánh Bao thay đồ, hội trưởng đại nhân đưa cô hết đông sang tây, tìm ủy ban nhân dân (cư ủy hội), cục dân chính các kiểu, chụp ảnh, điền đơn, mọi thứ theo hướng dẫn rồi công chứng, anh chuẩn bị hết rồi. Rõ ràng là sói xám đại nhân có chuẩn bị mà đến: trên xe có một đống bánh kẹo cưới, bao thuốc lá, vừa gặp ai là phát, mọi người đều vui vẻ. Các nhân viên công chức lười biếng thường ngày nhanh chóng bắt tay vào hoàn thành hồ sơ. Bánh Bao cứ thế mà mơ màng thành người nhà họ Sở.
Lúc về nhà đã gần 16h. Hội trưởng đại nhân cất tờ giấy đỏ cẩn thận, nắm tay Bánh Bao: “Mai mình đi Thanh Đảo thăm mẹ nhé?”

Bánh Bao cảm thấy có gì đó vấn đề nhưng lại không nghĩ ra được: “Cũng được”
Hội trưởng đại nhân lại đưa cô đi mua quà cáp, hai người đi dạo đến tận 20h mới về nhà. Hội trưởng đại nhân đi tắm, Bánh Bao mở máy vào game, khi gặp sư phụ cô kể chuyện mình hôm nay cho sư phụ. Sư phụ Đông Phong kêu ầm lên:
[Đội trưởng] Diêu Tá Đông Phong: [nhíu mày] gì? Em đi đăng ký với anh ta?
[Đội ngũ] Thù Tiểu Mộc: [chột dạ] anh ấy đưa em đi
Sư phụ Đông Phong nhà cô chỉ tiếc rèn sắt không thành thép:
[Đội trưởng] Diêu Tá Đông Phong: [lật bàn] anh đưa em đi thì em đi? Nhẫn đâu? Nghi thức cầu hôn đâu? Hôn lễ? Sính lễ? Em không biết đường từ chối à?
Sau đó, Bánh Bao chợt nhớ ra chỗ không hợp lý: à, anh ấy chưa cầu hôn :-w
Vì thế, Bánh Bao chỉ biết ăn nổi giận!!! *bão rồi*
Bánh Bao giông bão phi về phía phòng tắm. Cánh cửa phòng tắm nhà cô là cửa push-pull, cô kéo suýt bị đập vào mặt, bên trong ánh đèn vàng mờ, hội trưởng đại nhân cường tráng đang lau rửa mình, ba điểm lộ liễu, toàn thân phơi bày vô cùng rõ nét. (mình đoán tam điểm thì có ngực, mông và JJ :P)
Bánh Bao choáng váng. Cẩn thận đếm lại, cô đã nhìn cơ thể của hội trưởng đại nhân hai lần. Có điều đêm đầu tiên mất điện, chỉ thắp cây nến hai mao tiền, hiệu quả sáng kém, cô lại căng thẳng nên không thấy rõ. Lần tiếp chính là khi hội trưởng đại nhân Bá Vương ngạnh thượng cung trước đó không lâu, cô bức xúc, chẳng nhìn rõ. Bây giờ vừa mở ra đã thấy hết rồi.
Bánh Bao siêu cấp choáng váng.
Hội trưởng đại nhân thấy người đứng ngoài hoàn toàn không định đi ra, cũng mở hẳn cửa ra nhìn. Dù sao hai người tương kính như tân cũng đã lâu, anh thấy mình sắp thành Ninja Rùa đến nơi rồi. Ham muốn trong lòng dâng trào, anh tiến thẳng đến chỗ cô.
Anh kéo cô, đặt tay cô lên ngực mình, từ từ di chuyển xuống. Mặt Bánh Bao đỏ ửng như quả cà chua, cô không dám nhìn mặt anh, hơi tò mò mò mẫm lồng ngực anh. Lòng hội trưởng đại nhân bốc lên ngọn lửa hừng hực cháy. Anh cố nén khao khát vận động piston, ra vẻ không có chuyện gì mà kéo tay cô xuống dưới thấp hơn.
Hơi nước bềnh bồng trong căn phòng nhỏ, tầm nhìn không rõ ràng, cô không rút tay ra được, mặt lẫn cổ đều đỏ rực. Khi đầu ngón tay chạm vào vật nở to, Bánh Bao thấy mình sắp bị thiêu cháy, cô định rút tay về nhưng anh không cho.
Hội trưởng đại nhân đang lo không biết nên mở miệng thế nào, bản thân lại cảm thấy mình lo lắng dở hơi, cô là vợ mình cơ mà! Nhưng anh lại thấy đáy lòng có phần thương tiếc, bản thân thơ ngây thế này đã bao lâu rồi không còn?
Mười năm? Mười lăm năm?
Tay Bánh Bao đặt ở nơi nở to, cô cúi đầu đánh giá. Sự thật chứng mình rằng xem AV, GV gì gì đều chỉ là lý thuyết suông, quảng cáo không đáng tin, muốn xem phải xem người thật việc thật. Cô nghịch ngợm vụng về, không cẩn thận làm đau nó, hội trưởng đại nhân cắn răng: Ta nhịn!!! *khổ thân haha*
“Sư phụ…” – Cô cúi đầu gọi.

Hội trưởng đại nhân ủ rũ đáp: “Ơi?”
“Tiểu bị nhà sư phụ Đông Phong nói…”
“Cậu ta nói gì?”
“Anh ấy nói đàn ông tuổi này phải có rượu vào mới cứng được một chút”
╰_╯
Hội trưởng đại nhân quyết định phải thịt ngay không tha. Anh bắt đầu âm thầm rờ rẫm đồ trên người Tiểu Mộc, nghiến răng cười trừ: “Anh cho em thử xem anh không uống rượu thì cứng được đến lúc nào nhé?”
Anh lột áo khoác cô ném ra, thuận tay cầm vòi hoa sen phun nước ấm lên người cô từ đầu đến chân, một lúc sau cả người cô ướt sạch.
Vải vóc mỏng manh dính sát vào người, da thịt ấm mềm có chút bọt nước li ti, tươi mới như ngọn cỏ non đầu xuân. Ngón trỏ hội trưởng đại nhân động mạnh, Bánh Bao bị áp sát vào tường phòng tắm, vật nở to bên dưới đã muốn hát vang: “Ta muốn xuất chinh, ta muốn xuất chinh” *ôi buồn cười quá*
Đêm đó, cuối cùng Bánh Bao cũng hiểu như thế nào là “bảy lần một đêm”
Hôm sau phải đi làm, Bánh Bao bị đồng hồ báo thức đánh thức lúc 5h40. Khi tỉnh lại, cô cuộn mình trong chăn, nửa ngày không ra. Hội trưởng đại nhân vòng tay ôm cục chăn to đùng: “Bây giờ em đang làm gì?”
“Thông quan” *mình cũng không biết là gì đâu, đang nghiện nghe cổ phong nên đầu óc không được bình thường như mọi khi, xin lỗi -_-*. Bánh Bao ỉu xíu yếu ớt trả lời, cô thúc hội trưởng đại nhân: “Đưa di động cho em đi, em gọi điện xin nghỉ thêm một ngày”
Hội trưởng đại nhân nằm im: “Xin nghỉ làm gì, không đi làm nữa”

Bánh Bao buồn ngủ lắm rồi nhưng vẫn líu ríu: “Anh nuôi em chắc”
Hội trưởng đại nhân đã dự liệu chuyện này: “Sao anh lại không nuôi em, chẳng qua em không thể ở mãi trong nhà. Anh làm phòng máy, hiện giờ có hơn hai mươi chỗ. Em phụ trách phần tiêu thụ đi, lên mạng chơi game thoải mái. Thời gian đi làm tùy em”
Bánh Bao lẩm nhẩm trong lòng anh: “Em không đi”
Hội trưởng đại nhân không hiểu: “Vì sao?”
Bánh Bao buồn ngủ rũ ra rồi: “Em đói, em mệt, em ngủ đây”
… ==
Trong Thiên Hạ, mỗ sư phụ còn đang chờ đồ đệ yêu đi chinh phạt về báo cáo kết quả. Cô đợi ở Thạch Lâm đến tận 12h trưa, kết quả hôm sau, nghe chuyện xong cô thấy phát khóc luôn. Tin dữ, quả là tin dữ… GM ơi, ta bị gì mà lại phái một cái bánh bao thịt đi đả cẩu chứ…
Lời editor: Còn 3 chương nữa. Sắp hết rồi :)) Chương này ngắn ghê. Đọc buồn cười kinh dị. Mình đang suy nghĩ về chuyện làm ebook. Có vẻ cũng k đc hợp lý lắm vì hơn 1/2 là nhà Lạc Hoa Cung làm, mình muốn làm ebook thì cũng muốn thống nhất tên tuổi xưng hô, nhưng phần đó lại chẳng phải mình làm =.= Bảo mình liên hệ thì quả thực tính mình không giao tiếp mấy :)) Nghĩ thêm mấy bữa nữa rồi chắc liên hệ =)))
Gửi thanks


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui