Anh Mong Mình Không Yêu Em Nhiều Đến Thế

Tình yêu đẹp biết mấy, cuộc đời lắm phong ba, nhiều trắc trở, những người yêu nhau dù xa cách bao lâu, cuối cùng vẫn gặp lại ở ngã ba đường, như lần gặp đầu tiên.
*******
Lúc này, Diệp Như Thìn đang dùng bữa với một nhóm khách hàng, thì nhận được điện thoại của Diêu Thanh, mặt sa sầm, mắt tối lại, giải thích vắn tắt lí do với những vị khách rồi vội vã ra về. Đi đến cửa, có người gọi: “Áo khoác” lúc đó mới phát hiện để quên áo khoác, nhận lại áo, cảm ơn, rồi bước nhanh ra ngoài.
Sao có thể như vậy? Diệp Như Thìn không biết rốt cuộc Thẩm Hy Mạt xảy ra chuyện gì, trong điện thoại Diêu Thanh chỉ nói Thẩm Hy Mạt phải vào viện, bảo anh đến, giọng bà rất lo lắng, nghe xong, tim anh đau quặn như bị bàn tay bóp nghẹt.
Đến được bệnh viện, người anh cũng dính mưa ướt sũng, nước từ tóc mai tong tong nhỏ giọt. Một người trước giờ luôn rất chú trọng hình ảnh, lúc này như lửa đốt, chẳng chú ý gì nữa, vội vàng đi tìm phòng 314.
“Ở đây!” Diêu Thanh nhìn thấy anh vội vẫy tay.
“Thế nào rồi, có bị nặng không?” Diệp Như Thìn mặt đầy lo âu, sốt ruột hỏi ngay.
“Đang kiểm tra.” Diêu Thanh nôn nóng đi đi lại lại, bước đến trước mặt Diệp Như Thìn, nói: “Bây giờ bà nội vẫn chưa biết Thẩm Hy Mạt bị tai nạn.”
“Ai báo tin ẹ?”
“Một người qua đường tốt bụng tìm được số máy của mẹ trong danh bạ điện thoại của nó.” Mắt Diêu Thanh ươn ướt, mặt thiểu não: “Bao nhiêu năm, nó chỉ gọi thẳng tên mẹ, không ngờ…nó…” Cuối cùng bà bật khóc, hai tay bưng mặt, nước mắt ròng ròng từ kẽ tay chảy xuống.
Diệp Như Thìn biết, Thẩm Hy Mạt có lúc rất kiên định, những việc đã quyết không dễ thỏa hiệp, giống như cái lần cách đây năm năm.
Họ đã cãi nhau trong căn phòng nhỏ ấm áp đó, mặt cô lạnh tanh, anh không hiểu tại sao, cô kiên quyết ra đi, anh không giữ được. Sau đó, anh gọi điện rất nhiều, nhưng cô không nghe máy, tim anh như rơi xuống vực, từ lúc nào cô bắt đầu lạnh nhạt với anh như thế?
Đúng lúc tuyệt vọng nhất, thì cô gọi điện, giọng nói không để lộ bất kì cảm xúc nào, thoảng qua tai: “Anh rõ ràng đã biết từ lâu, tại sao không nói với tôi?”
Diệp Như Thìn lập tức hiểu ra cô đang nói đến chuyện gì, hơi ngây người, đáp: “Sợ em không chịu nổi.”
Một tháng trước, cô đã mất người cha qua đời vì bệnh nặng, bây giờ lại phải đón nhận sự thật mẹ sẽ tái giá, quả không dễ dàng với một cô gái mới bước vào đời. Anh định muộn một chút mới cho cô biết, để cô có thời gian nguôi ngoai nỗi buồn mất cha. Không ngờ, cô vẫn biết. Bởi vì, hai người đó kết hôn, cô nhận được thiếp mời.
“Tôi yếu đuối thế sao?” Giọng Thẩm Hy Mạt rất bình tĩnh.
“Là lỗi của anh.” Diệp Như Thìn trầm giọng, đầu bên kia im lặng rất lâu, anh vội vã “a lô”, nhưng cô vẫn không nói gì, lát sau có tiếng “tút tút” tín hiệu cúp máy vọng lại.
Từ đó về sau, bất cứ cuộc điện thoại nào anh gọi, cô đều không nghe.
Họ từ quen thuộc trở thành xa lạ, dường như chỉ trong giây phút.
Những ngày không có cô, lòng anh trống hoác, như một cái vỏ rỗng, vật vờ trong thế giới muôn màu.
Không gì đau khổ bằng hai người yêu nhau mà phải chia tay.
Cảm giác đó lúc này lại trào như sóng xâm chiếm lòng anh.
Nếu cô tỉnh lại, nhất định sẽ nói với cô, anh sợ mất cô, rất muốn cùng cô sống trọn đời trọn kiếp, vĩnh viễn không xa nhau.
Lời Diêu Thanh cắt ngang mạch suy nghĩ của anh: “Lúc Hy Mạt xảy ra tai nạn, bên cạnh còn có một người đàn ông bị thương rất nặng, bây giờ đang được cấp cứu.”
Mắt Diệp Như Thìn tối sầm, như không nghe thấy lời Diêu Thanh, lẩm bẩm tự an ủi: “Không có chuyện gì đâu.”
Chưa bao giờ Diệp Như Thìn cảm thấy thời gian trôi chậm như thế, đêm cũng trở nên dài đằng đẵng. Anh đi đến trước cửa sổ, ngơ ngẩn nhìn những giọt nước mưa còn đọng chảy vòng vo trên cửa kính, mắt u ám như màn mưa ngoài kia.
Diêu Thanh đi đến bên, nhỏ nhẹ nói: “Con đã vất vả một ngày rồi, về nhà trước đi, mẹ ở đây là được.”
“Con phải đợi cô ấy tỉnh lại, còn rất nhiều chuyện con muốn nói với cô ấy.” Giọng anh khàn đặc, “Con sợ bây giờ không nói, sẽ không kịp nữa.”
Nếu cô tỉnh lại, anh không muốn rời chỗ này dù chỉ một bước. Anh phải ở đây, ở bên cô, anh không muốn để cô một mình đối diện với bệnh viện lạnh lẽo, không muốn để cô một mình chịu đựng đau khổ này.
“Nói gì vậy, sao có thể?” Diêu Thanh trách anh, “Con bé nhất định sẽ không có chuyện gì. Năm xưa cha nó đã qua đời, nó vẫn gắng gỏi chịu đựng.”
Lúc đó, bác sĩ đi ra, nói to: “Ai là người nhà của bệnh nhân số 20?”
“Tôi!” Diệp Như Thìn và Diêu Thanh đồng thanh trả lời.
“Bác sĩ, tình hình bệnh nhân thế nào?” Diệp Như Thìn căng thẳng hỏi.
Bác sĩ trái lại rất bình tĩnh: “Có một chấn thương nhỏ trong não, gãy xương cánh tay phải.”
Diệp Như Thìn nghe xong như trút được gánh nặng, lồng ngực nặng trĩu từ từ giãn ra.
Khi Thẩm Hy Mạt tỉnh lại đã là sáng ngày hôm sau, cảm thấy đầu ong ong nặng trịch, từ từ mở mắt ra, ga giường và chăn trắng lóa, trước mặt là chiếc ti vi treo trên tường, tất cả đều xa lạ. Lại còn một người gục đầu ngủ ở mép giường, khỏi cần nhìn mặt, cũng biết đó là ai.
Mình đang ở đâu? Sao anh ấy lại ở đây? Cô băn khoăn, thử giơ tay phải, nhưng phát hiện nó đã bị bó cứng bằng thạch cao trắng. Lúc này, mới bừng tỉnh, trong đầu lập tức vụt hiện cảnh buổi tối hôm qua, chiếc xe lao thẳng về phía cô, đèn pha sáng chói, không thể nào mở mắt, sau đó đột nhiên có người hất ra ngoài, cô ngã nhào sang bên.
Người đẩy mình là ai? Thẩm Hy Mạt thử nghĩ, người đó có bị thương không? Bây giờ ra sao? Cô dùng tay trái khẽ lay Diệp Như Thìn.
Diệp Như Thìn lập tức bừng tỉnh, sắc mặt mệt mỏi, nhìn thấy Thẩm Hy Mạt không kìm được, sung sướng giang hai tay ghì chặt cô, thì thầm: “Anh tưởng em phải ngủ mấy ngày nữa.”
“Anh đang rất mong em không tỉnh lại phải không?” Thẩm Hy Mạt tì cằm lên vai anh, mùi hương quen thuộc tỏa ra từ cơ thể đó, làm cô lập tức thấy yên lòng, cảm giác này chỉ anh mới có thể mang đến cho cô.
Khi ở bên Trịnh Gia Vũ, cô đã nghĩ rất nhiều, cũng từng nhiều lần tự hỏi, rốt cuộc cô có yêu anh ấy không, mãi đến khi ngã xuống đất tối đó, cô mới biết, cô ở bên Trịnh Gia Vũ chỉ là tạm thời, người khiến tim cô day dứt không nỡ rời xa vẫn là Diệp Như Thìn.
Có lẽ tình yêu chính là như thế, không trải qua sinh ly tử biệt, sẽ không nghe thấy tiếng con tim chân thành.
Nếu không trải qua kiếp nạn này, cô sẽ không hiểu được một điều, yêu là không thể tạm bợ, yêu là ở bên người mình yêu.
Anh vỗ nhẹ lưng cô, giọng rất dịu dàng: “Nếu em không tỉnh lại thì cuộc sống của anh còn có ý nghĩa gì?” Lần này, anh sẽ không để cô ra đi nữa.
Mắt Thẩm Hy Mạt dần dần cay đỏ, lâu lắm rồi không nghe thấy anh nói với mình dịu dàng như thế, lời nói êm như nước nguồn, lặng lẽ chảy trong lòng cô, cảm giác trở về bến đỗ đã mất từ lâu lại ùa về, khiến cô bối rối. Bàn tay chơi vơi của cô cuối cùng đặt trên vai anh, áp lên áo sơ mi vải bông của anh, lòng dào dạt cảm giác bình yên, ấm áp.
“Sao anh luôn bụng nghĩ một đằng, miệng nói một nẻo thế?” Giọng cô hờn trách.
“Nếu em đã sớm nhận ra, sao không nói với anh suy nghĩ thật của mình?” Anh đặt hai tay lên vai cô.
“Đợi anh nói.” Thẩm Hy Mạt mỉm cười.
“Vậy bây giờ anh nói, có còn kịp không?” Diệp Như Thìn giơ tay vuốt ve mặt cô.
“Tại em chậm hiểu, tại em…”
Thẩm Hy Mạt muốn nói tiếp nhưng Diệp Như Thìn đã gắn môi vào môi cô, trao một nụ hôn.
Hơi thở của anh lan tỏa xung quanh, cô từ từ chìm sâu trong đó. Môi anh rất lạnh, như ngâm trong nước, còn môi cô lại nóng bỏng, từ từ sưởi ấm đôi môi lạnh giá đó. Trong sự giao hòa ấy, anh quá tham lam, liên tục muốn khám phá sâu hơn nữa, tìm cảm giác ấm hơn nữa. Anh ôm rất nhẹ, chỉ sợ cô đau.
“Từ nay không bao giờ để em rời xa anh nữa.” Diệp Như Thìn nắm tay cô, giọng chân thành, ánh mắt chan chứa dịu dàng.
Thẩm Hy Mạt ló đầu khỏi lòng anh, nháy mắt tinh nghịch: “Đã nghĩ ra cách để giữ em mãi mãi chưa?”
“Bây giờ, em chỉ có thể là của anh.” Diệp Như Thìn cúi đầu xuống, hôn nhẹ vào trán cô, cử chỉ quá dịu dàng.
“Có chê em không?” Thẩm Hy Mạt giơ cánh tay phải, bĩu môi, nũng nịu như trẻ nhỏ.
“Nếu tay em có vấn đề gì, lúc nào em cũng có thể sử dụng cánh tay anh.” Diệp Như Thìn an ủi cô: “Bác sĩ nói rồi, xương bị gẫy nhẹ thôi.”
“Tốt quá!” Thẩm Hy Mạt ôm chầm lấy anh, lòng vui không thể tả.
“Còn đau không?” Diệp Như Thìn vuốt tóc cô.
“Đầu vẫn nặng.” Thẩm Hy Mạt trả lời.
“Sọ não bị chấn thương nhẹ, vì vậy phải nghỉ ngơi thật nhiều.” Diệp Như Thìn xoa đầu cô, cười cười nói trêu: “Nếu không sẽ thành ra ngốc nghếch, chẳng ai cần nữa.“
“Tuân lệnh!” Thẩm Hy Mạt theo quán tính vội giơ tay phải, làm động tác chào.
Diệp Như Thìn thấy cô chào bằng cánh tay bó bột, cũng bắt chước chào lại, động tác cực buồn cười, Thẩm Hy Mạt không nhịn được bật cười.
“Lưng anh thế nào?”
“Không có em bôi thuốc, thay băng, làm sao khỏi được?” Diệp Như Thìn nói vẻ hờn dỗi.
“Diệp tổng, còn vấn đề đội thi công thì sao?” Thẩm Hy Mạt cười cười hỏi.
“Nếu em giám sát tốt, có thể vẫn dùng được.” Bị thương như thế vẫn còn lo công việc, không biết vì yêu nghề hay không quý trọng thời gian được ở bên nhau? Giờ đây tất cả những cái đó đều không còn quan trọng, quan trọng là Thẩm Hy Mạt đã ở bên anh. Như vậy, đã mãn nguyện lắm rồi.
“Như Thìn, vậy thì tốt quá.” Thẩm Hy Mạt vui vẻ nói như reo, bỗng nhớ đến câu “trong họa có phúc”, vụ tai nạn xe hơi lần này tuy khiến cô đau đớn thể xác, nhưng lại được cái ngoài mong đợi.
“Hy Mạt…” Diệp Như Thìn thì thầm vào tai cô, miệng cười tươi. Lát sau không cười nữa, hỏi: “Sao lại bị xe tông?”
“Tất cả đều tại em.” Mặt Thẩm Hy Mạt đau khổ, sực nhớ đến người đã cứu mình, vội hỏi: “Anh có biết người đã cứu em là ai không?”
Ánh mắt Diệp Như Thìn chợt tối, khẽ nói: “Trịnh Gia Vũ.”
Bà nội biết tin Thẩm Hy Mạt bị tai nạn, tức tốc đến bệnh viện, sau khi vất vả mãi mới tìm được phòng của cô, liền bước thẳng vào phòng, chẳng buồn gõ cửa, cảnh tượng đập vào mắt, khiến bà vô cùng sửng sốt.
“Hai người làm gì thế này?” Thấy hai người đang ôm nhau, bà tức giận nói to.
“Bà!” Thẩm Hy Mạt vội ngồi thẳng lên.
Diệp Như Thìn vẫn bình tĩnh, đứng dậy, nhìn bà, vui vẻ chào: “Bà!”
“Hy Mạt, còn đau không?” Sau khi nghe Diêu Thanh kể tình hình, bà rất lo, sọ não bị chấn thương nhẹ, tuy không nghiêm trọng, nhưng nếu không chú ý nghỉ ngơi, tĩnh dưỡng chu đáo sẽ để lại di chứng về sau.
Thẩm Hy Mạt rất lúng túng khi thấy bà không nhìn Diệp Như Thìn, gượng cười, nói: “Không đau bà ạ, chỉ hơi choáng một chút.” Sau đó nắm tay bà, nói tiếp, “Bà, Diệp Như Thìn đã ở đây trông cháu suốt đêm.” Cô hi vọng nói vậy, có thể khiến bà đỡ ghét anh.
Không ngờ, bà bực bội: “Xảy ra chuyện lớn như thế cũng không nói với bà một tiếng, lại đi nói với bọn họ, bà thân thiết với cháu hay là bọn họ?”
“Bà, tim bà hơi yếu mà, cháu sợ bà không chịu nổi, nên bảo Diêu Thanh đừng vội báo cho bà biết.” Thẩm Hy Mạt nhỏ nhẹ giải thích.
“Bà tuy già, nhưng chăm sóc cháu vẫn làm được.” Bà nội có vẻ không hài lòng.
“Thôi, bà đừng chấp cháu, được không? Từ nay có chuyện gì, cháu sẽ thông báo với bà trước tiên.” Tuy nói vậy, nhưng Thẩm Hy Mạt biết, bà nội là người cố chấp.
“Cháu bướng thật! Lại còn lần sau nữa? Từ nay sao có thể xảy ra chuyện gì? Phải bình an chứ! Dưỡng bệnh là quan trọng, đừng nghĩ nhiều!” Bà đắp chăn cho Thẩm Hy Mạt, “Có đói không? Muốn ăn gì, bà mua cho?”
“Cháo đậu xanh.”
“Cùng đi nhé?” Bà nhìn Diệp Như Thìn hỏi, rồi ngoảnh lại nói với Thẩm Hy Mạt: “Cháu ngủ một lúc đi.”
Thẩm Hy Mạt biết bà bảo Diệp Như Thìn đi cùng, không phải chỉ để cùng đi mua cháo. Có một số chuyện cuối cùng cũng phải trực tiếp đối diện, bây giờ đã đến lúc nhất định phải làm rõ.
Diệp Như Thìn hiểu vì sao bà gọi anh cùng ra ngoài, đi đến trước thang máy, anh dừng lại.
Thấy bà vẫn đi thẳng, anh gọi: “Bà, bà định đi đâu ạ?”
“Chúng ta ra đằng kia nói chuyện.” Bà chỉ về phía trước, đoạn cuối hành lang.
“Dưới tầng có nhà ăn, mua cháo cho Hy Mạt xong, chúng ta có thể ngồi đó nói chuyện.” Diệp Như Thìn nói.
Bà hơi do dự, rồi cũng đồng ý.
Sau khi ngồi trong nhà ăn, bà mở lời: “Mấy năm nay, tôi không quên được cảnh Diêu Thanh xách va ly ra khỏi nhà, tôi giữ lại, nhưng cô ta bảo là có nỗi niềm khó nói, tôi hỏi đó là điều gì, cô ta không nói. Không lâu sau, tôi được tin cô ta sắp tái giá. Cậu có hiểu được cảm giác đó không? Con trai tôi vừa qua đời, cô ta đã làm chuyện vô lương tâm đó, cậu nói xem, cô ta còn là con người không?”
Diệp Như Thìn biết rõ nguyên nhân Diêu Thanh rời bỏ cha của Thẩm Hy Mạt, ôn tồn giải thích: “Bác ấy bỏ đi không phải vì cha của Thẩm Hy Mạt nợ tiền.”
“Vậy là nguyên nhân gì?” Bà nôn nóng chờ câu trả lời của anh.
“Trước khi qua đời, cha của Hy Mạt đã có quan hệ với người phụ nữ khác.” Diệp Như Thìn nói thẳng.
Bà Thẩm kinh ngạc, mặt sa sầm, cao giọng: “Cậu nói bậy bạ cái gì thế?”
“Ở ngăn kéo cuối cùng trong tủ quần áo của bác ấy, bà có thể tìm, có bức ảnh chụp chung của họ.” Từ lâu Diệp Như Thìn đã biết điều này từ Diêu Thanh.
Bà Thẩm tức giận không nói nên lời, ngực phập phồng.
Diệp Như Thìn thấy vậy, liền gọi phục vụ mang đến cốc nước ấm, nói: “Bà uống nước đã, đừng tức giận, chuyện đã qua nên để nó qua. Diêu Thanh từng phân vân có nên ra đi ngay hồi đó không, nghĩ đến chồng mình bấy lâu luôn có quan hệ với người phụ nữ khác, bác ấy không chịu nổi, nên mới quyết định rời khỏi Thẩm gia, nên mới kết hôn với cha cháu nhanh như vậy.”
“Bây giờ các người là người một nhà, cậu nói giúp cho cô ta, tôi có thể hiểu, nhưng cậu nói phải có chứng cứ.” Sao bà có thể tin những lời nói một phía đó.
“Bà cứ về xem bức ảnh kia đã.” Diệp Như Thìn biết, để bà chấp nhận chuyện này, cần có thời gian.
Bà Thẩm nghe anh nói như vậy, mặt bỗng tái xanh, vội cầm hộp cháo, đứng lên định đi.
Diệp Như Thìn vẫn bình tĩnh, gọi bà: “Cháu vẫn còn chuyện muốn nói với bà.”
Nhưng bà Thẩm làm ngơ, quả quyết quay đi.
“Bà không muốn biết bây giờ cháu và Hy Mạt là quan hệ gì ư?” Diệp Như Thìn thong thả nói.
Trên đời những chuyện khiến bà Thẩm bận tâm không nhiều, nhưng chuyện tình cảm của Thẩm Hy Mạt, bà luôn để trong lòng, luôn mong cô đưa Trịnh Gia Vũ về nhà, dù chỉ ăn bữa cơm cũng được, nhưng mong mãi không thấy, cuối cùng lại là Diệp Như Thìn. Bà đột nhiên dừng chân, quay phắt người, lại ngồi xuống ghế của mình, hỏi: “Bây giờ hai người rốt cuộc có quan hệ gì?”
“Đúng như bà đã nhìn thấy.” Diệp Như Thìn nghiêm túc nói.
“Không thể, tuyệt đối không thể!” Bà liên tiếp phủ định, lòng thầm nghĩ: Hai đứa sao có thể? Dạo trước, Hy Mạt có quan hệ rất tốt với Trịnh Gia Vũ cơ mà?
Diệp Như Thìn vẫn bình tĩnh, chậm rãi nói: “Có lẽ, trước đây cô ấy không nhận ra rốt cuộc mình yêu ai, cho đến lần này cô ấy mới quyết định nên chọn ai, còn cháu là người duy nhất cô ấy lựa chọn.” Anh nói đầy tự tin.
“Không…hai đứa không thể!” Bà Thẩm định cắt đứt hi vọng của anh đối với Thẩm Hy Mạt, nhưng lại nhận được câu trả lời chắc nịch của anh: “Bà, xin bà hãy nghĩ cho hạnh phúc tương lai của Hy Mạt, nếu sống với người cô ấy không yêu, bà nói xem, Hy Mạt có thể hạnh phúc không?”
Bà Thẩm không tiếp lời, im lặng nhìn mặt bàn, dường như suy nghĩ rất lung tung.
“Bà à, bà yên tâm, cháu sẽ đối xử thật tốt với Hy Mạt.” Diệp Như Thìn tiếp tục nói, “Mấy năm nay, tuy cháu không liên lạc với Hy Mạt, nhưng tình cảm của cháu đối với cô ấy không hề thay đổi. Cháu cũng đã thử quên cô ấy nhưng không làm được.”
Bà Thẩm vẫn không nói gì, đứng dậy, chậm rãi bước từng bước ra ngoài.
Diệp Như Thìn không đuổi theo, vẫn ngồi yên, hai tay xoa nhẹ huyệt thái dương. Có lẽ tối qua mất ngủ, đầu hơi nặng, nên thấy khó chịu, hơn nữa vừa rồi nói chuyện với bà Thẩm phải cố gắng che giấu.
Anh không biết bà có bằng lòng để anh và Thẩm Hy Mạt quay lại với nhau không, nhưng anh nghĩ, bất kể dùng cách gì đều phải ráng thuyết phục bà, bởi vì…anh không muốn anh và cô lại mất nhau lần nữa.
Không phải lần đầu Thẩm Hy Mạt nhìn thấy cảnh tượng như thế này trong bệnh viện: Người bệnh nằm ở phòng cấp cứu, thở bình dưỡng khí, đang truyền dịch, trông vô cùng yếu ớt.
Năm đó, cô đã nhìn thấy cha như vậy. Bây giờ, một lần nữa chứng kiến, lòng đau như dao cắt.
Nếu anh không đẩy cô ra thì đâu đến nỗi thế này?
Bỗng, có bàn tay đặt lên vai, như muốn tiếp thêm sức mạnh cho cô. Thẩm Hy Mạt từ từ quay đầu, nhìn thấy Diệp Như Thìn, buồn bã nói: “Anh ấy ngốc quá.”
Diệp Như Thìn bình thản nhìn Trịnh Gia Vũ đang thiêm thiếp trên giường bệnh, lát sau thong thả nói: “Không phải anh ấy ngốc, mà là anh ấy thật sự quan tâm em, dù phải hi sinh tính mạng.”
“Quan tâm như vậy, em không cần…” Thẩm Hy Mạt quả quyết nói, “Em thà là người nằm kia, thay cho anh ấy.”
“Đừng nói những lời ngốc nghếch như thế.” Diệp Như Thìn kéo cô vào lòng, âu yếm xoa đầu.
“Như Thìn.” Thẩm Hy Mạt vừa nói vừa nắm tay anh, mắt dân dấn nước, “Anh ấy sẽ tỉnh lại chứ?”
Trịnh Gia Vũ đã hôn mê ba ngày, vì mất máu quá nhiều, đầu anh bị thương nặng, bác sĩ nói có tỉnh lại hay không còn trông vào vận may của anh.
“Nếu anh ấy không tỉnh lại, em sẽ áy náy suốt đời, nhưng em lượng thiện như thế, ông trời sao nỡ bất công với em?” Diệp Như Thìn kiên nhẫn xoa tay cô, từ từ sưởi ấm bàn tay lạnh giá của cô.
Thẩm Hy Mạt nghe vậy, bật cười, lau nước mắt, ngẩng nhìn Diệp Như Thìn giả bộ giận dữ, nói: “Ai đã bảo em là người nhẫn tâm, tuyệt tình?”
“Nếu em dùng trí nhớ tốt như vậy ghi nhớ những việc tốt anh đã làm cho em, có lẽ chúng ta sẽ không chia tay lâu đến thế.” Diệp Như Thìn nhẹ nhàng nói.
“Như thế này cũng rất tốt.” Thẩm Hy Mạt nói, đôi mắt vốn sáng, sau khi ướt nước mắt càng lóng lánh, như ánh sao.
“Vì sao?” Diệp Như Thìn cúi nhìn cô.
“Bởi vì…” Cô chớp mắt, hàng mi dài nhẹ lay như cánh bướm, “bởi vì sau những mất mát, chúng ta mới càng trân trọng thời gian ở bên nhau.”
Lòng anh chợt run, cảm giác này giống hệt lần đầu tiên gặp cô, đó là vào mùa tử đằng ra hoa, cô ngồi dưới giàn hoa tử đằng trong trường, từng chùm hoa tím nhạt rủ xuống, thấp thoáng che nửa khuôn mặt, một vẻ đẹp tao nhã và mong manh làm sao. Lúc này, anh ngơ ngẩn ngắm cô, mắt ăm ắp một tình yêu nồng nàn, rồi cúi xuống in một cái hôn lên vầng trán trắng xanh đó.
Thẩm Hy Mạt không né tránh, vô thức nhắm mắt, lòng lâng lâng ấm áp.
“Thì ra hai đứa ở đây?” Sau khi chứng kiến màn hôn đằm thắm, Diêu Thanh mới tủm tỉm bước lại.
“Mẹ đã đến.” Diệp Như Thìn nói thay lời chào.
Vừa nhìn thấy Diêu Thanh, Thẩm Hy Mạt theo phản xạ định giằng khỏi tay anh, nhưng bị anh giữ chặt. Cô bối rối nhìn Diêu Thanh, nét mặt gượng gạo, cứng đờ.
“Đầu còn đau không?” Diêu Thanh nhìn thân thiết hỏi cô.
“Không còn choáng nữa.”
Diêu Thanh lòng như nở hoa, trước đây Thẩm Hy Mạt nói với bà, luôn với giọng cục cằn giận dữ, trong tình trạng kích động, nhưng lần này cô tỏ ra bình tĩnh chưa từng có, dường như đã trở lại là cô ngày trước, cô bé từng thân thiết gọi bà là “mẹ.”
“Mẹ thật lòng mong hai đứa có thể đến với nhau.” Diêu Thanh tươi cười nói, “Hy Mạt, mẹ đã nấu canh mục nhĩ hạt sen con thích nhất, về phòng ăn đi.”
“Cám ơn!” Thẩm Hy Mạt nhếch mép, rốt cuộc cũng nở một nụ cười.
“Mẹ, bây giờ con và Hy Mạt đã đến với nhau rồi.” Diệp Như Thìn chìa bàn tay nắm chặt của họ, khuôn mặt đẹp rạng ngời hạnh phúc.
“Quá tốt rồi.” Diêu Thanh đi lên trước, quay người nói với họ: “Bao giờ làm lễ cưới?”
“Chuyện này…” Diệp Như Thìn mỉm cười liếc Thẩm Hy Mạt: “phải hỏi Hy Mạt.”
“Con…” Thẩm Hy Mạt đột nhiên không nói được nữa, mặt đỏ như ráng chiều, nhưng bụng thầm nghĩ: có ai cầu hôn như anh không? Chẳng lãng mạn chút nào, dù gì cũng phải trong một nhà hàng có nến và tiếng nhạc tao nhã, du dương, với một bàn thức ăn đẹp mắt, sau đó…một đứa bé sẽ tặng cô bó hoa hồng thật lớn, anh quỳ một chân, mắt âu yếm nhìn cô, nói những lời cảm động. Nhưng…nghĩ một lúc, lại thấy quá giống cảnh tỏ tình trong phim thần tượng. Nếu anh làm như vậy, trái tim cô sẽ tan thành nước. Như thế cũng không tốt, nếu cả hai uống nhiều, anh đưa cô về nhà, cô say không biết gì, chẳng phải anh vớ bở sao?
Vì gãy xương tay phải, nên Thẩm Hy Mạt xin phép công ty nghỉ nửa tháng, bà nội tuổi cao không tiện chăm sóc, cho nên thời gian này, cô không ở bệnh viện thì đến nhà Diệp Như Thìn. Cô thường xuyên đến bệnh viện là để thăm Trịnh Gia Vũ lúc này đã tỉnh lại, thật may mắn, anh đã tỉnh, hơn nữa đầu óc rất tỉnh táo, không bị ảnh hưởng gì.
Trong thời gian Trịnh Gia Vũ chưa tỉnh, Thẩm Hy Mạt ngày đêm lo lắng, một câu hỏi luôn ám ảnh cô: Nếu anh tỉnh lại nhưng mất trí nhớ thì sao? Mỗi lần nghĩ đến là lòng rối loạn.
Bây giờ, anh đã qua giai đoạn nguy hiểm, sức khỏe cũng dần tốt lên, Thẩm Hy Mạt cũng thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.
Hôm nay, cũng như mọi ngày, cô mang đồ ăn Diêu Thanh đã chuẩn bị đến phòng của Trịnh Gia Vũ. Thực ra, cô rất muốn tự tay nấu cho anh mấy món, dù sao anh cũng vì cô mới bị thương, nhưng tay phải đang bó bột, không thể tự làm, đành nhờ Diêu Thanh giúp.
Cô không biết mình đã tha thứ cho Diêu Thanh từ bao giờ, chỉ nhớ nhất câu Diệp Như Thìn từng nói với cô: “Tự trói mình trong quá khứ, bị dày vò chính là bản thân, chứ không phải là người khác.”
Cô mất ngủ mấy đêm liền vì câu nói đó, trong đầu quay cuồng toàn những hình ảnh lúc sống với Diêu Thanh. Đã nhiều năm trôi qua, khi nhớ về quá khứ, nhiều chuyện không vui dường như đã không còn tồn tại, trái lại những kỉ niệm đẹp lần lượt hiện ra. Lúc đó mới dần dần tỉnh ngộ: Không phải cô hận Diêu Thanh mà hận cái quá khứ khiến cô đau đớn không nguôi. Khi từ bỏ quá khứ kia, mới hiểu rằng, hóa ra tha thứ cũng không khó như mình tưởng tượng.
Những món ăn Diêu Thanh làm luôn thơm phức, vô cùng hấp dẫn, Thẩm Hy Mạt mở phích, lấy bát, đũa cho Trịnh Gia Vũ.
Anh chăm chú nhìn từng động tác của cô, khác với vẻ dịu dàng thường nhật, giọng anh bực bội: “Hy Mạt, đã bảo em không cần đến nữa cơ mà? Chuyện ăn uống của anh khỏi cần em lo, đã có mẹ anh lo rồi.”
“Nào, nhân lúc còn nóng, anh ăn đi.” Hy Mạt làm như không nghe thấy, vẫn trút thức ăn ra bát.
“Xoảng!” Căn phòng yên tĩnh bỗng vang lên tiếng bát vỡ.
Thẩm Hy Mạt giật mình, kinh ngạc nhìn những mảnh bát vỡ trên sàn, có một mảnh văng ra, sượt qua mu bàn chân cô, đau buốt, theo phản xạ cô lùi lại mấy bước.
“Lần sau đừng đến nữa!” Trịnh Gia Vũ dõi nhìn ra xa, ánh mắt hơi đục, không còn trong trẻo như trước nữa.
“Có phải vẫn trách em? Nếu không vì em, anh đã không phải nằm viện lâu như thế, chịu bao nhiêu đau đớn như vậy.” Thẩm Hy Mạt buồn bã nói.
“Em có biết, anh thực sự buồn điều gì không?” Trịnh Gia Vũ đã trấn tĩnh lại.
“Lẽ nào còn chuyện khác khiến anh buồn phiền?” Thẩm Hy Mạt hỏi xong lặng lẽ chờ câu trả lời.
“Hy Mạt, thực ra chúng ta hòa.” Giọng anh khàn khàn, mắt chợt tối.
Thẩm Hy Mạt băn khoăn nhìn anh.
“Còn nhớ không, có lần em nhìn thấy bức ảnh của Thư Hàm trong ví của anh, lúc đó, em vẫn chưa biết Thư Hàm. Em hỏi anh, cô ấy là ai. Anh bảo, đó là người bạn tốt nhất của anh. Thực ra, anh đã nói dối, cô ấy là cô gái anh từng yêu nhất, nhưng người Thư Hàm thích không phải là anh mà là Diệp Như Thìn. Sau đó, anh đã điều tra Diệp Như Thìn, được biết anh ta thích em, vì vậy anh mới tìm mọi cách tiếp cận em. Nếu anh không có được người anh yêu nhất, nhưng được thấy cô ấy ở bên người cô ấy yêu thương, anh cũng mãn nguyện rồi, chỉ cần cô ấy hạnh phúc, phải bỏ ra bao nhiêu anh cũng bằng lòng, kể cả lừa em. Vì thế, từ lần đầu vô tình gặp em đến những lần gặp về sau, anh đều có dụng ý riêng. Đúng vậy, anh đã dựng lên một trò chơi, tìm em cùng diễn, nhưng…đến cuối cùng, ánh mới phát hiện, anh đã dần dần lún vào trò chơi đó, không thể nào thoát ra. Tuy trong trò chơi này, anh đã thua, thua trắng tay, nhưng anh không hề hối hận đã tiếp cận em. Nếu không phải là em, anh sẽ không được nếm trải vị ngọt của tình yêu.” Nét mặt Trịnh Gia Vũ đầy ưu buồn, day dứt.
Nghe anh nói những lời này, Thẩm Hy mạt không phải không kinh ngạc, nhưng lại bình tĩnh lạ thường, chỉ đăm đăm nhìn anh, đây là lần đầu tiên chứng kiến vẻ đau khổ tột cùng của anh, lòng cũng rưng rưng, tư lự ngồi im.
“Khi biết em quay về với Diệp Như Thìn, anh thực sự rất buồn. Anh đã tìm mọi cách để em yêu anh, kết quả em vẫn quay lại với anh ta, anh đã thất bại, phải vậy không? Nhưng anh cũng rất vui, rất vui vì nhìn thấy hai người bên nhau. Anh nghĩ, chỉ có anh ta mới là người tình em cần nhất, chỉ có ở bên anh ta, em mới thấy hạnh phúc.” Giọng nói Trịnh Gia Vũ mỗi lúc một nhỏ, nói mãi, bất giác khóe môi hơi nhếch, không hợp chút nào với vẻ mặt ưu phiền.
“Những chuyện đó đều qua rồi, không phải sao? Chúng ta cùng quên nhé?” Thẩm Hy Mạt bình thản nói, lòng không khỏi chua chát, người ở bên mình lâu như vậy hóa ra lại luôn lừa dối mình, cô không muốn tin điều đó chút nào. Nhưng chuyện đã xảy ra, đã xảy ra rồi, không có cách nào có thể đảo ngược, không chấp nhận còn có thể làm gì? Còn nhớ, Diệp Như Thìn có lần nói với cô, “Đời người ngắn ngủi, hà tất ôm mãi nỗi khổ đau”, vì thế, oán hận anh ấy chi bằng bỏ qua chuyện đó, cho anh và cũng là ình nỗi an bình.
“Anh không mong em sẽ tha thứ cho anh, chỉ mong em được hạnh phúc.” Trịnh Gia Vũ nhìn vết xước ở chân cô, khẽ nói: “Xin lỗi, anh không nên nổi nóng với em, có đau không?”
Anh không nói, thì cô đã quên sự cố vừa rồi, gượng cười: “Không đau. Em tìm người dọn dẹp, anh nghỉ đi nhé, đừng nghĩ nhiều.” Nói xong, quay người, ra khỏi phòng bệnh.
Trịnh Gia Vũ lặng lẽ nhìn theo, ánh mắt đăm đăm dừng mãi ở khung cửa trống không.
Thời gian vừa rồi, thấy Thẩm Hy Mạt ngày nào cũng đến bệnh viện, anh càng áy náy không yên. Nghĩ đến mục đích không trong sáng của mình hồi đầu tiếp cận cô, cảm thấy mình không xứng đáng được đối xử như thế, cho nên đắn đo mãi có nên nói ra sự thật. Nếu nói ra, sợ cô sẽ khinh ghét, thậm chí oán hận anh. Nhưng nếu không nói, thì lòng day dứt. Sau bao đêm trăn trở, không ngủ, mãi hôm nay mới đủ can đảm nói với cô tất thảy những điều cất giấu trong lòng, không ngờ, Thẩm Hy Mạt không những không giận, mà còn an ủi anh. Trịnh Gia Vũ không biết có phải anh là bệnh nhân, nên cô phải nhẫn nhịn, nhưng dù sao những lời của cô làm anh nhẹ nhõm đi nhiều, mọi buồn phiền tích tụ bấy lâu cũng vợi bớt.
Bất kể cô có tha thứ cho anh không, bất kể sau này cô đối với anh thế nào, chỉ cần cô vui vẻ, hạnh phúc là anh đã yên lòng.
Thẩm Hy Mạt cúi nhìn chân mình, một vết xước đỏ lồ lộ trên đôi tất màu nuy, trông cũng hơi sợ. Để Diệp Như Thìn khỏi lo lắng, cô quyết định gọi taxi về nhà.
Bình thường hay đi xe bus, nên không biết vẫy taxi ở cổng bệnh viện lại khó đến thế, chờ một lúc lâu vẫn không thấy chiếc xe nào chạy qua, bắt đầu sốt ruột. Hôm nay là cuối tuần, lúc đi, Diệp Như Thìn đã dặn, phải về nhà trước 3 giờ, anh sẽ dành cho cô một niềm vui bất ngờ. Thẩm Hy Mạt nhìn đồng hồ, đã là 2 giờ 40, cô đã đợi xe chẵn 20 phút, thầm rên: Bao giờ mới có xe đây?
Bỗng có một chiếc xe hơi màu xanh ngọc rất phong cách dừng trước mặt cô, cửa kính hạ xuống, lộ ra một khuôn mặt quá quen thuộc, anh nhướn mày, nói bằng cái giọng trầm trầm rất hay của mình: “Thẩm tiểu thư, cô còn bao nhiêu lần 20 phút có thể lãng phí đây?”
Giọng anh đầy giễu cợt, Thẩm Hy Mạt bực quá không nói được, lẳng lặng đi đến mở cửa xe, nhưng không mở được, “Mở cửa xe.”
“Sao, muốn lên hả?” Diệp Như Thìn trở lại vẻ lạnh lùng thường thấy, hình như không có ý mở cửa xe cho cô.
“Chẳng lẽ anh định để em đi bộ về nhà?” Thẩm Hy Mạt cao giọng nói.
“Thì ra em khỏe như vậy, có thể đi bộ về nhà?” Diệp Như Thìn hào hứng nói, “Lần sau hãy để anh chứng kiến em khỏe thế nào!”
“Đồ lưu manh!” Thẩm Hy Mạt nghiến răng, rít lên.
“Thẩm tiểu thư, định đi đâu? Anh muốn em về nhà chạy trên máy tập chạy, xem em có thể chạy được bao lâu.” Diệp Như Thìn mặt tỉnh khô, nghiêm túc nói.
Thẩm Hy Mạt tức tối, không nói được gì, lừ mắt nhìn anh, đúng lúc nhìn thấy trạm xe bus cách đó chừng hơn trăm mét, liền đi về phía đó.
“Đi đâu?” Diệp Như Thìn vội hỏi.
Thẩm Hy Mạt dừng lại, liếc nhìn Diệp Như Thìn đang ngồi ngay ngắn trong xe, giọng hơi gắt, trả lời gọn lỏn: “Về nhà.”
“Không bắt được taxi, sao không gọi cho anh?” Diệp Như Thìn ung dung nói.
“Em không thèm để anh đưa về!” Thẩm Hy Mạt cố chịu đau, bước nhanh về phía trước, lòng thầm nghĩ, lúc mình ốm, thì dịu dàng thế, tưởng đã đổi tính, hóa ra vẫn chứng nào tật ấy!
Có lẽ do bước quá nhanh, vết rách ở mu bàn chân càng đau, cô phải dừng lại, đứng im, nhăn mặt nhìn xuống chân.
Còn chưa kịp nghĩ có nên quay lại lên xe của Diệp Như Thìn, thì đã bị ai ôm eo bế bổng lên.
“Làm gì vậy?” Thẩm Hy Mạt sợ thót tim, hốt hoảng nhìn Diệp Như Thìn.
“Đã không ngoan như thế thì anh đành phải ra tay.” Diệp Như Thìn nhếch mép.
Giữa ban ngày ban mặt, ở ngay trước cổng bệnh viện, đông người qua lại, bị người khác bế như thế, Thẩm Hy Mạt xấu hổ, nghiêm mặt, ra lệnh: “Diệp Như Thìn, mau buông ra.”
“Từ nay có nghe lời anh không?” Diệp Như Thìn ung dung nói.
“Định chơi trò trao đổi chắc? Tại sao phải nghe lời anh?” Thẩm Hy Mạt lẩm bẩm.
“Nói gì thế?” Anh không nghe rõ, hỏi lại.
Thẩm Hy Mạt thấy anh đã đến gần chiếc xe, mừng thầm, cũng may chỉ cách một đoạn ngắn, vừa lắc đầu vừa nói dứt khoát: “Không nghe, không nghe!”
Ai ngờ, anh cúi xuống, đôi môi nóng bỏng ngang tàng phủ lên môi cô, nhẹ nhàng nhắc lại: “Từ nay có nghe lời anh không?”
Diệp Như Thìn không chịu từ bỏ khi chưa đạt được mục đích, nhưng Thẩm Hy Mạt không để anh được đắc ý, liền cắn vào đôi môi ngang tàng đó, anh khẽ kêu đau một tiếng lập tức buông ra, mắt nghiêm lạnh nhìn cô, nói: “Thẩm Hy Mạt, sau này anh sẽ cho em biết không nghe lời anh, hậu quả thế nào!” Nói xong, ôm cô bước nhanh về phía chiếc xe.
Trên đường đi, Thẩm Hy Mạt vẫn nghĩ, không biết niềm vui bất ngờ Diệp Như Thìn định mang đến ình là gì. Hôm nay không phải ngày lễ, cũng không phải sinh nhật, sao phải làm thế? Cuối cùng, không nén được tò mò, bèn hỏi, giọng dịu dàng chưa từng có: “Như Thìn, có thể tiết lộ tí ti không? Niềm vui bất ngờ anh định dành cho em là gì?”
“Không phải là chuyện xấu.” Diệp Như Thìn chăm chú lái xe, lơ đãng trả lời.
Lẽ nào trong mắt anh, niềm vui bất ngờ còn có chuyện xấu? Thẩm Hy Mạt không hài lòng với câu trả lời, nhưng không có cách nào bắt anh nói ra, đành im thít, lặng lẽ ngoảnh nhìn ra cửa sổ.
Về đến căn hộ đặc biệt trang nhã của anh, thấy vẫn như mọi ngày, không có gì khác thường đợi mình, uổng công Thẩm Hy Mạt vừa rồi tưởng tượng ra đủ mọi khả năng, tưởng anh sẽ dành ình điều gì thật lãng mạn, chẳng hạn, đặt trên hàng lan can trắng một bó cỏ Huân y mà cô thích nhất, hoặc đột nhiên xuất hiện dải băng rôn lớn với lời tỏ tình thật đặc sắc vân vân… đúng là mình giàu trí tưởng tượng.
Cô nhìn thời gian, đã sắp 3 giờ, ngẩng lên nhìn Diệp Như Thìn, hỏi: “Sắp 3 giờ rồi, xin hỏi Diệp tiên sinh có bất ngờ đặc biệt gì đây?”
Chưa nhận được câu trả lời của Diệp Như Thìn, đã nhìn thấy một người từ trong phòng đi ra, Thẩm Hy Mạt lập tức trố mắt, há miệng, kinh ngạc, hết nhìn người đó, lại nhìn Diệp Như Thìn đang mặt tỉnh khô đứng một bên. Cô vội gọi: “Bà!”
Thẩm Hy Mạt không ngờ bà nội lại xuất hiện ở đây, hơn nữa…lại còn tủm tỉm cười.
“Ai đưa bà đến đây?” Cô hỏi nhỏ Diệp Như Thìn.
“Em nói xem còn có thể là ai?” Anh hỏi lại, cũng mỉm cười nhìn bà.
“Anh?” Thẩm Hy Mạt băn khoăn chỉ vào anh.
“Có biết thuyết phục bà phải tốn bao nhiêu thời gian, công sức không?”
“Làm sao em biết được!”
“Cũng may, công sức của anh không uổng phí, bà đã đồng ý cho hai chúng mình rồi.” Anh nói rồi đan tay vào tay cô.
Thẩm Hy Mạt sướng rơn, mặt rạng rỡ, kéo tay Diệp Như Thìn đến trước mặt bà nội, giọng ngọt lịm gọi: “Bà!”
Bà đáp lại cũng ngọt ngào không kém, Thẩm Hy Mạt nghe xong thấy mát lòng.
Đêm. Bị Diệp Như Thìn kéo vào trong phòng ngủ của anh, cô cảm kích nói: “Cảm ơn đã cho em niềm vui này.”
“Thực ra, bà nội là người dễ mềm lòng.” Diệp Như Thìn ngồi xuống mép giường, nhìn Thẩm Hy Mạt đứng trang nghiêm trước mặt, anh liếc xuống chân cô, sắc mặt hốt hoảng, vội đứng lên, đi đến gần cúi xuống hỏi: “Sao thế này?”
“Sơ ý bị quệt thôi.” Thẩm Hy Mạt điềm nhiên nói dối, nhưng tim đập thình thình, chỉ sợ bị anh phát hiện. Nếu Diệp Như Thìn biết vết thương này do Trịnh Gia Vũ gây ra, không biết anh sẽ làm chuyện gì.
“Lại đây!” Diệp Như Thìn để cô ngồi xuống mép giường, kéo chân cô đặt lên đùi mình, rồi cởi giày ra, nhìn thấy vết xước dài, ngẩng lên hỏi: “Còn đau không?”
“Vết xước vặt, không đau tẹo nào.” Thẩm Hy Mạt cười đáp.
Nhìn bộ dạng “không đau tẹo nào” của cô, Diệp Như Thìn lại thấy lo lo: “Vết thương đã dính vào tất rồi, lột tất ra sẽ rất đau, cố chịu một chút nhé.”
“Không sao, anh cứ cởi ra đi.” Thẩm Hy Mạt nói, nhưng khi anh nhẹ nhàng lột tất ra, cô lại đau nghiến răng nghiến lợi, nhăn nhó: “Nhẹ thôi, nhẹ thôi!”
“Đau không?” Diệp Như Thìn vẫn kiên nhẫn từ từ lột tất, miệng dỗ dành như dỗ trẻ con: “Xong ngay, xong ngay đây, cố chịu tí nữa!”
Nhìn chiếc tất đã được cởi ra, Thẩm Hy Mạt cuối cũng cũng thở phào.
“Lần sau đi đường phải cẩn thận.” Diệp Như Thìn nhắc nhở.
“Diệp tiên sinh, nếu em còn không cẩn thận nữa thì đắc tội với tất cả mọi người rồi.” Thẩm Hy Mạt hứa.
“Người em đắc tội nhất chính là anh đây?” Diệp Như Thìn kéo cô vào lòng, tì cằm lên đầu cô, mùi thơm từ mái tóc xông vào mũi anh.
“Tại sao?” Thẩm Hy Mạt ngước nhìn anh, mắt long lanh.
“Cái đó cũng không biết à?” Diệp Như Thìn bế cô đặt lên trên giường, đè lên người cô, ghé tai thì thầm: “Nếu em ốm, chẳng phải phúc lợi của anh bị hao tổn hay sao.”
Hơi thở của anh thoảng qua tai, ấm như làn gió mơn man, cảm giác buồn nhồn nhột, cô bĩu môi, nói: “Có phải thời gian vừa rồi, em phải nằm viện, nên quỷ kế của anh không thực hiện được?”
Diệp Như Thìn cắn nhẹ tai cô, nhay, mút mơn trớn, hơi thở gấp dần: “Không có quỷ kế gì hết, chỉ muốn…” Giọng anh nhỏ dần, cảm nhận được vành tai cô đang nóng lên, lòng anh đột nhiên bốc lửa, hấp tấp lần tìm môi cô, gắn chặt, miệng thầm thì: “Chỉ muốn thế này.”
Người cô càng nóng bừng bừng, tay vô thức ôm chặt anh, tim đập dồn, ngực phập phồng dữ dội.
Anh lần lượt cởi hết váy áo cô, làn da trắng sứ mịn như nhung hiện trước mắt, anh xúc động ghì chặt tấm thân mềm ấm thơm tho ấy, hôn từng tấc lên đó. Ham muốn bùng lên như lửa, anh mê mải chiếm hữu.
Khi cả hai sóng tình đã dịu, Thẩm Hy Mạt cuộn tròn trong vòng tay anh, mặt đỏ ửng, thì thầm: “Có hối hận đã gặp em không?”
“Em nói xem?” Diệp Như Thìn âu yếm vuốt tóc cô.
“Anh nói thì hơn.” Thẩm Hy Mạt nũng nịu.
“Hối hận, rất hối hận.” Diệp Như Thìn luồn tay vào tóc cô, ve vuốt.
“A…” Thẩm Hy Mạt giật mình, hốt hoảng hỏi: “Tại sao?”
“Nếu không gặp em, anh sẽ gặp rất nhiều giai nhân khác, sẽ giao lưu với những giai nhân khác nhau, anh có cơ hội trải nghiệm bao nhiêu vẻ dịu dàng, quyến rũ khác nhau.” Diệp Như Thìn than thở dường như vô cùng nuối tiếc.
”Được, nếu anh cảm thấy yêu chưa đủ, thì đi mà tìm giai nhân khác!” Thẩm Hy Mạt sầm mặt.
“Nhưng…bao nhiêu giai nhân cũng không bằng em!” Diệp Như Thìn cười gian, cúi hôn nhẹ vào trán cô.
Thẩm Hy Mạt nghe vậy, nhoẻn cười, nắm chặt tay anh.
“Tuy nhiên, đó không phải là điều anh hối hận nhất.” Diệp Như Thìn thủng thẳng nói tiếp.
“Hả?” Thẩm Hy Mạt ngẩng đầu nhìn anh, “Vậy anh hối hận nhất là gì?”
“Anh ước gì không yêu em nhiều như thế, để em không là duy nhất trong tim anh.” Diệp Như Thìn nói xong, lại cúi xuống hôn môi cô.
Anh ước gì không yêu em nhiều như thế, tiếc là, mọi việc không như ý.
Tình yêu đẹp biết mấy, cuộc đời lắm phong ba, nhiều trắc trở, hai người yêu nhau dù xa cách bao lâu, cuối cùng vẫn gặp nhau ở ngã tư đường, như lần gặp đầu tiên.
HẾT.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui