Anh Nghe Gió Nam Thổi

Đồ ăn có chút lạnh, Mục Phách mang ra phòng trà nước để hâm nóng, Gia Ngộ ngồi ở ghế làm việc của anh, chờ đến nhàm chán liền đứng dậy ra ngoài tìm anh.

Phòng trà nước trừ Mục Phách còn có vài người đang xếp hàng để chờ đun nóng đồ ăn.

Gia Ngộ không lập tức đi vào, mà là lui lại đứng bên cạnh.

Bởi vì cô nghe được những người đó đang hỏi Mục Phách về chuyện của cô.

Cô âm thầm cảm thán, không hổ là bát quái, cư nhiên có thể truyền nhanh như vậy.

"Mục chủ quản, vợ anh hôm nay đến gặp anh sao?"

"Đúng vậy."

"Hai người kết hôn khi nào vậy?"

"...Ba tháng trước."

"Ai da, vậy chẳng phải ngay trước khi anh tới khách sạn sao? Xem ra chúng ta đã bỏ lỡ chuyện tốt rồi!"

Mục Phách cười cười, không nói gì.

Tin tức truyền ra đã được chứng thực, vài người đã đạt được mục đích liền cúi đầu lắc qua lắc lại, cũng không tiếp tục hỏi nữa.

Gia Ngộ không ở lại, theo đường cũ đi về văn phòng. Trong lòng cô rõ ràng, từ nay về sau, khách sạn từ trên xuống dưới đều biết tin túc Mục chủ quản đã kết hôn.

Thế cũng không tính là không tốt.

Kỳ thật Mục Phách không nói rõ, cô cũng vẫn có thể tưởng tượng được?

Mục Phách đi làm ở đây, khẳng định là vô cùng khó khăn. Thứ nhất là việc kết hôn giả, thứ hai là liên quan đến công việc. Nếu không phải anh thích ứng không tồi, năng lực nghiệp vụ lại tốt, anh trẻ tuổi như vậy làm sao có thể làm nhân viên dưới quyền tin phục được. Với anh mà nói, đồn đãi vớ vẩn căn bản không nằm trong phạm vi cần quan tâm, công việc mới là quan trọng nhất. Chỉ là anh có thể không để ý đến chuyện bên ngoài không có nghĩa là tránh được a miêu a cẩu gì đó đều mơ tưởng đến vị trí bên người của anh.

Gia Ngộ buồn bực, cô cảm thấy hào quang của Mục Phách sắp không thể giấu được nữa rồi.

Thật là vừa vui lại vừa buồn.

Khi cô buông tiếng thở dài đúng lúc Mục Phách mang đồ ăn đã hâm nóng đi vào, anh kỳ quái, hỏi cô: "Sao lại thở dài rồi?"

"Không có gì." Gia Ngộ vuốt bụng, "Chúng ta ăn cơm đi, em đói bụng quá."

"Ừ,"

Mục Phách đem ba tầng cơm hộp cùng nhau bày ra, hình thức không quá đẹp nhưng có hơi nóng bốc lên, mùi hương tỏa ra bốn phía làm người ngửi thấy liền muốn ăn.

"Rất thơm." Anh đánh giá.

Gia Ngộ cắn đũa, có chút khẩn trương, "Anh mau nếm thử xem mùi vị thế nào?"

Mục Phách theo lời cô ăn một miếng thịt, nói thật, dựa theo khẩu vị của anh thì có chút mặn.

"Ăn ngon."

Nhưng cũng không xem như là nói dối. Bởi vì anh biết, khẩu vị của Gia Ngộ tương đối nặng, những món này hẳn là hợp khẩu vị của cô.

Nếu Gia Ngộ cảm thấy không tồi, anh liền không bắt bẻ.

Gia Ngộ thở ra một hơi, "Món này em làm hai lần mới thành công, em còn sợ để lâu hương vị sẽ bị biến đổi."

Mục Phách cười: "Hương vị vẫn rất ngon, anh rất thích ăn."

Gia Ngộ được khen đến đắc ý dào dạt, cũng không nghĩ nhiều tại sao Mục Phách ăn cơm lại uống nước không ngừng.

...

Ăn xong cơm trưa, Mục Phách còn phải làm việc, Gia Ngộ cũng không muốn quấy rầy anh, liền đứng dậy nói: "Anh làm việc đi, em đi trước."

"Chờ một chút."

Mục Phách lấy ra từ trong ngăn kéo một quả táo đã đóng gói tốt đưa cho cô, "Vốn tưởng về nhà đưa cho em, nhưng là sợ phải tăng ca sẽ về quá muộn, bây giờ đưa cho em luôn."

Đêm bình an ăn quả bình an.

Gia Ngộ nhận lấy, chột dạ mà sờ cổ: "Chính là em cũng chưa chuẩn bị quà gì cho anh."

"Bữa cơm hôm nay còn không phải quà sao? Thật ra nếu tính kỹ, anh còn kiếm lời."

Gia Ngộ cười hắc hắc: "Hình như cũng đúng." Cô đem quả táo bỏ vào túi, "Vậy em đi nhé?"

"Để anh đưa em lên xe."

Thời điểm Gia Ngộ lên xe, trên cổ có thêm một cái khăn quàng cổ, cô hít sâu một hơi, không có hương vị gì đặc biệt, chỉ có thể mơ hồ ngửi ra một chút mùi hương.

Thật ấm áp.

Cô lấy quả táo ra, tả hữu đoan trang, không nói gì mà cười rộ lên.

Trong lòng cô nghĩ ngày mai Giáng Sinh liền hầm canh cho Mục Phách.

Nhân tiện, đặt trước một phòng khách sạn, ở một đem.

*

Kế hoạch rất tốt đẹp, hiện thực lại thật tàn khốc.

Ngày lễ Giáng Sinh, canh vừa mới hầm xong, Gia Ngộ đã bị phỏng tay.

Hai tay đều không thể may mắn thoát khỏi, đỏ đỏ sưng sưng, không đến một lát liền hiện ra ba bốn bọt nước.

Gia Ngộ ngay lập tức đau đến nước mắt đều chảy ra. Chịu đựng đau đớn để xối tay dưới nước lạnh, kết quả một cái bọt nước vỡ ra, cô liền kêu ra tiếng, không dám lại đụng vào nước, chạy ra tìm di động, cũng không để ý là dãy số của ai, liền gọi đi.

Người nhận điện thoại là Thẩm Hành.

Gia Ngộ là lần đầu tiên bị canh nóng xối, thanh âm đều nghẹn ngào: "Bị nóng đến nổi bọt bước, làm sao bây giờ?"

Thẩm Hành nghe được, tâm liền căng thẳng, cái gì cũng không hỏi: "Bây giờ tôi đến chỗ cậu."

Vừa vặn Thẩm Hành ở ngay gần đấy, hắn đến rất nhanh. Nhìn thấy hai tay thảm không nỡ nhìn của Gia Ngộ, hắn tức giận đến hai mắt đều đỏ lên, "Cậu tự nhiên chạy vào phòng bếp làm cái gì hả?"

Trên tay Gia Ngộ nóng rát, trong lòng cũng nóng rát, khó có khi cô không cãi lại, ngoan ngoãn nghe Thẩm Hành mắng.

Thẩm Hành muốn nhìn diện tích bị phỏng, lại không dám đụng vào tay cô, hắn cắn răng: "Gọi bác sĩ, lát nữa sẽ đến, để tôi giúp cậu chọc phá mấy cái bọt nước này trước."

"Chọc phá?" Gia Ngộ dưới ánh mắt của Thẩm Hành liền cúi xuống, "...Được rồi."

Thẩm Hành đi lấy nước sát trùng, Gia Ngộ hướng bóng lưng của hắn hô: "Cậu giúp tôi gửi cho Mục Phách cái tin nhắn đi, tôi còn chưa nói với anh ấy."

Tay quá đau, cô cố bôi cao lô hội, sau khi gọi điện được cho Thẩm Hành, cô liền không đụng vào di động.

Thân hình Thẩm Hành khựng lại, ánh mắt hắn tối đen lại, hắn không quay đầu, châm chọc mỉa mai nói: "Hừ, hắn không phải rất chiếu cố cậu sao? Như thế nào lúc này lại không thấy bóng dáng?"

"Anh ấy bận làm việc." Cao lô hội phát huy tác dụng, Gia Ngộ thấy thoải mái một chút, còn có ý tưởng đùa giớn, "Tôi phải làm một người vợ ôn nhu hiền thục ở sau lưng anh ấy..."

"Bang –"

Bị âm thanh lớn này đánh gãy lời nói, Gia Ngộ sợ tới mức môi run lên, "Tiếng gì vậy?"

Thẩm Hành trầm giọng: "Không tìm thấy nước sát trùng."

"Ở trên giá, hai ngày trước Mục Phách mới thu dọn lại hòm thuốc."

Thẩm Hành hít sâu hai hơi, hắn nắm chặt nắm tay, xoay ngươi lại nhìn chằm chằm vào hai mắt Gia Ngộ: "Tôi nói cậu này Văn Gia Ngộ, cậu có thể hay không đừng trái một tiếng Mục Phách, phải một tiếng Mục Phách."

Ánh mắt Gia Ngộ chợt lóe, cúi đầu nhìn tay mình.

Sau đó chậm rãi từ từ nói: "Cậu phải hiểu cho tôi chứ, tôi đã là thiếu phụ đã kết hôn rồi."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui