Anh Nghe Gió Nam Thổi

Gia Ngộ đối với Diêu Uyển có ấn tượng khá sâu sắc.

Bởi vì thời điểm đi học, Diêu Uyển luôn muốn chiếm dụng chỗ ngồi của cô, đơn giản vì Mục Phách ngồi ở bàn phía sau. Không chỉ có như thế, sau khi cô trở về phòng học, cô ta còn khinh miệt nói: “Tôi ngồi ở đây vài phút, cậu đi ra ngoài dạo không phải tốt rồi sao?”

Gia Ngộ chỉ muốn ở Nam Thủy trấn sống yên ổn, cũng không muốn cùng người khác phát sinh tranh chấp nên mỗi lần đều nhịn xuống.

Nhưng không đại biểu cô không mang thù.

Tuy là bệnh hay quên rất nặng nhưng Gia Ngộ trước sau đều nhớ rõ thái độ của Diêu Uyển đối với cô.

Huống chi Diêu Uyển một chút cũng không thay đổi.

Đơn giản chính là cởi bỏ sự trẻ con thời học sinh càng thêm thành thục mà thôi.

Cũng giống như Gia Ngộ, Diêu Uyển cũng ngay lập tức nhận ra đối phương, cô ta nói: “Văn Gia Ngộ?”

Thầm Hành nhướng mày: “Hai người biết nhau sao?”

Diêu Uyển hiển nhiên còn chưa phục hồi lại tinh thần, Gia Ngộ liền trả lời: “Bạn học cùng lớp ở Nam Thủy trấn.”

Thầm Hành biểu tình bừng tỉnh đại ngộ, hướng Diêu Uyển nói: “A, tôi đều đã quên cậu đã cùng tôi nói quê cậu ở Nam Thủy trấn.”

Viện Viện trong chốc lát xem người này, trong chốc lát lại xem người kia, cô đảo mắt, không biết đánh cái chủ ý quỷ gì, “Thật là trùng hợp nha! Người quen gặp nhau, khẳng định có nhiều đề tài để nói, các cậu muốn chúng ta ngồi cùng bàn hay không?”

Gia Ngộ nhìn mắt Viện Viện, không phản đối.

Bàn dài có bốn chỗ, Thẩm Hành chuẩn bị ngồi xuống cạnh Gia Ngộ thì cô đứng lên, cười nói: “Tôi sang đối diện ngồi cùng Viện Viện.”

Thẩm Hành lộ vẻ mặt không vui, nhưng rốt cuộc cũng không có làm ra hành động gì khác người.

Hắn nghiêng người nhường đường, sau khi Gia Ngộ ra khỏi chỗ mới dùng ánh mắt ý hỏi Diêu Uyển: “Cậu muốn ngồi bên trong hay bên ngoài?”

“Bên ngoài đi.” Diêu Uyển nói.

Bốn người sôi nổi ngồi xuống, Viện Viện dẫn đầu mở máy hát, cô ấy đối với Diêu Uyển hỏi: “Vừa rồi nghe Gia Ngộ gọi cậu Diêu Uyển? Tôi có thể trực tiếp kêu tên của cậu không?”

So với thời cao trung không coi ai ra gì, Diêu Uyển tính cách đã thu liễm rất nhiều, cô ta cong môi gật đầu: “Đương nhiên có thể. Cậu là Viện Viện đi? Tôi thường nghe Thầm Hành nhắc tới cậu.”

“Mình, Thẩm đại gia còn thường nhắc tới mình? Đây còn không phải là vinh hạnh của mình sao?” Viện Viện âm dương quái khí cười, “Hẳn là không phải nói mình nói bậy đi? Trừ cái đó ra mình cũng nghĩ không ra cái khác đâu.”

Diêu Uyển nhìn Gia Ngộ, lại lần nữa nhìn thẳng vào Viện Viện: “Không có. Hắn nói cậu hoạt bát nhiệt tình, là người bạn luôn mang lại niềm vui.”

Nghe xong khích lệ, Viện Viện lại không quá cảm kích, cô ấy ý vị không rõ mà hừ một tiếng, cúi đầu miêu tả bọt nước trên bàn, “Xem ra hắn nói với cậu không ít chuyện, tôi rất tò mò, hai người rốt cuộc là quan hệ gi?”

Diêu Uyển xấu hổ, theo bản năng nhìn về phía Thẩm Hành, Viện Viện đem hành động này nhìn ở trong mắt, cô ấy vuốt vành tai, không chút để ý nói: “Này là sự tình không nói được sao?”

Không khí tự nhiên lâm vào giằng co.

Thật lâu sau, Thẩm Hành đánh vỡ cục diện bế tắc: “Không có gì là không nói được. Mình cùng Diêu Uyển chỉ là bạn bè.”

Diêu Uyển cúi đầu không biết suy nghĩ cái gì.

Viện Viện không thú vị mà bĩu môi, thầm nghĩ: Ai tin?

Bất quá cô ấy cũng không tiếp tục hùng hổ dọa người nữa. Cô ấy vừa rồi làm như vậy thuần túy là bởi vì không quen nhìn Thầm Hành “ăn trong chén nhìn trong nồi”. Đừng tưởng rằng cô ấy không biết, trong khoảng thời gian này Thẩm Hành muốn mượn Diêu Uyển đến để kích thích Gia Ngộ. Gia Ngộ đã kết hôn, dựa vào cái gì hắn còn có ý tưởng như vậy?

Nói châm chọc một chút như vậy cũng coi như là cảnh cáo.

Gia Ngộ từ đầu đến cuối đều không nói chuyện, chỉ xem di động, phảng phất căn bản đều không nghe được người bên cạnh nói chuyện với nhau.

Chờ đến khi cà phê được mang lên, Thẩm Hành làm như lơ đãng mà gọi tên Gia Ngộ.

Nghe được Thẩm Hành kêu tên mình, Gia Ngộ không có lập tức ngẩng đầu, mà là nhanh tay trả lời tin nhắn.

“Cậu gọi tôi?”

Thẩm Hành cười hỏi: “Cậu cứ chăm chú xem gì vậy? Cười đến ngọt như vậy, gọi cậu cũng không nghe thấy.”

Cười đến ngọt? Có sao?

Gia Ngộ bỏ qua những lời này, lắc lắc đầu: “Không xem cái gì.” Sau đó xoay mặt sang phía Viện Viện, “Cậu không phải muốn gặp chồng mình sao? Anh ấy vừa lúc làm việc ở gần đây, vừa nãy nói muốn đến đón mình về nhà, bây giờ hẳn là anh ấy tới nơi rồi.”

Viện Viện cùng Thẩm Hành còn chưa kịp nói chuyện, Diêu Uyển đã lên tiếng: “Cậu kết hôn?”

Gia Ngộ thản nhiên thừa nhận: “Đúng vậy.”

Viện Viện xen mồm: “Là một đại soái ca đó.”

Thẩm Hành như là nhớ đến việc gì đó, nói thêm: “Càng trùng hợp chính là cậu cũng biết chồng cậu ấy.”

“Mình cũng biết?”

Sau khi Thẩm Hành gật đầu, Gia Ngộ đột nhiên không kịp phòng ngừa siết chặt di động.

Cô như thế nào lại quên…Diêu Uyển so với cô càng muốn hiểu biết Mục Phách.

Người biết càng nhiều, sự tình càng dễ bại lộ.

Gia Ngộ bấm mở di động, vội vàng nhắn tin cho Mục Phách không cần đến.

Nhưng đã không kịp rồi.

“Gia Ngộ.”

Là tiếng của Mục Phách.

Diêu Uyển đột nhiên đứng lên, nhìn về phía người vừa tới: “Mục Phách!”

***

Đang định đào một hố nữa của tác giả Lưu Vân. Ai ủng hộ không???


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui