Anh Nghe Gió Nam Thổi

Gia Ngộ bảo Mục Phách thử quần áo.

(Cái đống quần áo chị ý mua cho anh hồi chương 2 ý.)

"Dựa theo chiều cao của cậu mua, chắc là sẽ hợp."

Mục Phách nói được, cầm quần áo về phía phòng ngủ, phát hiện Gia Ngộ đang đi theo bước chân mình, hắn dừng lại, hỏi: "Không đứng bên ngoài chờ tôi sao?"

Gia Ngộ mặt không đỏ tâm không nhảy: "Cũng đâu phải là tớ chưa thấy qua."

Mục Phách cười, nghĩ thầm một chút, cô thích xem, vậy mặc kệ cô đi.

Nào ngờ vừa thấy, liền thay đổi vị.

Áo sơmi được mặc vào, Mục Phách cài nút áo từ trên xuống, bỗng hắn dừng lại động tác, đầu ngón tay hơi run lên, kêu một tiếng: "Gia Ngộ..."

Gia Ngộ vươn tay, cẩn thận vuốt ve cơ bụng nổi rõ của Mục Phách, cô có thể cảm nhận thứ thủ hạ phía dưới đang căng thẳng.

Gia Ngộ nói: "Thật là cứng."

"..." Mục Phách hơi có chút chật vật mà xoay người, không nói chuyện, vành tai đỏ lên. Gia Ngộ biết rõ hắn vì cái gì mà né tránh mình. Như là không chê chuyện lớn, cô quỳ xuống, đầu ngẩng lên ngước nhìn hắn... Nơi đó...

"Cậu thật là mẫn cảm." Cô kết luận.

Mục Phách hít sâu một hơi, vội vàng cài cho xong đám cúc áo còn lại, không dám nhìn vào mắt Gia Ngộ, chỉ dám nhỏ giọng nói với cô: "...Vừa người."

"Để tớ nhìn xem." Gia Ngộ không chịu buông tha cho hắn, cường ngạnh nắm lấy cằm hắn hướng về chính mình. Trước mắt là Mục Phách, cô lộ ra ánh mắt tán thưởng, "Mắt thẩm mĩ của tớ tốt đấy chứ."

"...Ừ."

Gia Ngộ nghiêng đầu nhìn bộ dáng thẹn thùng tai đỏ của hắn, cười rộ lên: "Có muốn tớ giúp cậu không?"

"Cái gì?"

"Cái này này." Gia Ngộ chỉ chỉ thứ đang cương cứng giữa hai chân hắn.

Cô nói quá trực tiếp, trong lòng Mục Phách sóng to gió lớn phập phồng, trên mặt ngược lại tỏ vẻ trấn định, hắn từ chối: "Không cần đâu." Bất quá tắm nước lạnh là được rồi, để Gia Ngộ giúp hắn, chỉ sợ là lửa cháy lại đổ thêm dầu.

"Nhưng mà tớ cũng suy nghĩ."

Hoàn toàn không biết khái niệm e lệ là gì, Gia Ngộ rõ ràng mà nói với Mục Phách: "Nhìn cậu thay quần áo, tớ cũng muốn."

Từ Nam Thủy Trấn tới Bắc Thành, Mục Phách từ trước đến giờ đối với Gia Ngộ chính là nói gì nghe nấy, chưa từng có một lần lạnh nhạt hay cự tuyệt. Bao gồm lần này cũng vậy.

"...Vậy làm." Hắn cúi đầu, đem đám cúc áo vừa cài ngay ngắn từng cái từng cái một cởi bỏ.

Gia Ngộ không thấy cảm xúc trong mắt hắn biến hóa, cô một bên thưởng thức thân thể tốt đẹp của Mục Phách, một bên theo Mục Phách cởi áo ra, trở tay đem khóa váy kéo xuống dưới. Váy treo ở trên người, trở nên lỏng lẻo. Chờ đến khi trên người cô chỉ còn nội y mỏng manh, Mục Phách đã chuẩn bị xong.

"Muốn ở chỗ này luôn sao?"

Âm thanh cùng ngữ khí của hắn, cả vẻ mặt cùng biểu tình, hoàn toàn trái ngược với vẻ thẹn thùng vừa rồi của hắn. Gia Ngộ sửng sốt trong giây lát, miệng đắng lưỡi khô, cô nói, "Đổi địa điểm đổi cảm giác."

Mục Phách quỳ gối nâng đùi Gia Ngộ lên, nhìn thoáng qua phong cảnh thưa thớt ở dưới. Cô vẫn chưa ướt, hắn xoa xoa hai mảnh thịt kiều nộn, sau đó đẩy cánh hoa ra, cắm vào một ngón tay - -

Thật khẩn trương.

Cô khẩn trương khiến hắn tiến không được, lùi cũng không xong, thế nhưng Mục Phách vẫn còn tâm trạng trêu chọc Gia Ngộ: "Nói thử xem, bây giờ cậu cảm thấy thế nào?"

Nhục huyệt bị dị vật cắm vào, đầu ngón tay linh hoạt, moi lộng vách động, cào rất ngứa. Gia Ngộ kiều mị kêu hai tiếng: "...K-Không biết..."

"Vậy sao? Tôi cảm thấy không tệ lắm đâu..." Nói xong, Mục Phách rút ngón tay ra, đỡ côn th*t, quy đầu đặt trên đỉnh hoa huy*t, hắn không vội tiến vào, mà là cứ cọ đi cọ lại, cọ đến mã mắt tất cả đều là dịch của cô mới thôi.

"Nhanh lên một chút..." Gia Ngộ nói với hắn, nhục huyệt rỉ ra vài giọt chất lỏng.

dương v*t chậm rãi đẩy vào mật huyệt, từ bốn phương tám hướng cọ xát, Mục Phách đè Gia Ngộ xuống, đem hai đùi cô vòng ra sau lưng mình, khiến cho toàn bộ nam căn đều đâm sâu lút cán, chỉ còn lại hai viên trứng dái lộ ra ở bên ngoài.

"Á..." Mười ngón tay Gia Ngộ nắm chặt, sướng đến bấu chặt vào lòng bàn tay, "Rút... rút ra một chút."

Mục Phách rút ra giây trước, giây sau liền đột ngột cắm vào, đường đi chợt bị siết chặt, hắn nhìn Gia Ngộ một lúc, cuối cùng cũng tìm được tần suất đâm rút thích hợp.

Chỉ là một lúc sau đó, khó tránh khỏi hắn càng lúc càng nhanh.

Gia Ngộ có chút ăn không tiêu. Như là sắp tới cực hạn, cô kêu càng lúc càng lớn, những thứ này dừng ở lỗ tai Mục Phách, không cần bàn cãi chính là liều xuân dược cực mạnh. Hắn đột nhiên bế bổng Gia Ngộ lên, vừa đi vừa thao lộng, quy đầu bóng lộn chọc thẳng vào hoa tâm, khiến bọt nước văng khắp nơi.

"Nói, sướng hay không?"

"A, a...a..." Gia Ngộ không thể nói nổi một câu hoàn chỉnh, cô lúc này giống như người chết trôi trên biển, mà Mục Phách giống như là chiếc phao cứu sinh vất vả lắm mới tìm được. Cô ôm chặt lấy hắn, liều chết triền miên, bụng hết co rút lại phập phồng, dịch chảy tí tách, làm ẩm ướt cả tấm thảm dưới chân.

Bỗng, Mục Phách đẩy Gia Ngộ lên cửa tủ quần áo, hạ thân điên cuồng đâm rút, đâm đến cửa tủ kêu vang.

"Kẹp tôi chặt như vậy sao?" Hắn ngậm lấy lỗ tai thơm tho mềm mại của Gia Ngộ, thì thầm: "Có phải hay không lại muốn tới rồi?"

Thật sự là muốn tới.

Hai chân dang rộng, ngón chân vì kích thích cực độ mà cuộn tròn, nhục huyệt xoắn chặt lấy côn th*t của hắn, nơi sâu tận cùng có dòng nước bắn ra - -

Gia Ngộ nhắm mắt lại, mệt mỏi thiếp đi.

....

Xong việc, Mục Phách đem Gia Ngộ đang ngủ say ôm vào phòng tắm.

Không có Gia Ngộ câu dẫn, hắn lúc này hầu hạ chăm sóc cô rất chuyên tâm. Sau khi lau người cho Gia Ngộ xong, Mục Phách đứng dậy, định chính mình tắm rửa sạch sẽ. Khi xoay người, một bàn tay bắt lấy tay hắn.

"Mục Phách..." Gia Ngộ tựa hồ như chưa tỉnh, mắt cô nhắm chặt, môi mấp máy, tuy vậy lời nói lại rất rõ ràng: "Ba ba hỏi tớ có muốn ba ba an bài tuần trăng mật hay không. Tớ giúp cậu từ chối rồi."

Mục Phách muốn hỏi vì cái gì mà cô muốn từ chối, bỗng nhớ tới nội dung giao dịch giữa hai người, liền ậm ừ đáp một tiếng, rồi không nói nữa.

Gia Ngộ trầm mặc thật lâu, đến tận khi Mục Phách nghĩ rằng cô đã ngủ mất rồi, thì cô nói: "Tớ đã kêu ba ba sắp xếp cho cậu một chức vị rồi." Đây là cô đáp ứng sẽ cho Mục Phách những điều kiện tốt nhất. Giúp hắn trả nợ, còn giúp hắn có một công việc thật tốt.

Mục Phách không nghĩ tới Gia Ngộ lại có thể đem những điều này làm được nhanh như vậy, hắn vốn dĩ đã nghĩ sẽ ở nhà chờ đợi ít nhất một tháng. Không thể trách hắn suy nghĩ như vậy. Mục Phách bằng cấp không cao, kinh nghiệm làm việc lại không có, nhiều năm qua hắn sống ở Bắc Thành này rất khó khăn. Gia Ngộ nói vậy, làm Mục Phách có chút thụ sủng nhược kinh.

"Cảm ơn." Hắn đem những lời từ tận sâu trong tâm nói cho Gia Ngộ.

"Khách khí cái gì chứ." Gia Ngộ lười biếng mà xoay người. "Cậu thật sự rất lợi hại, chỉ là..."

Ánh mắt Mục Phách nhìn cô càng thêm mềm mại, hắn khom lưng chạm nhẹ lỗ tai Gia Ngộ: "Cảm ơn vì đã nói vậy."

Gia Ngộ ý vị thâm trường gật đầu, "Ân, nhưng mà lần sau có thể nhẹ hơn chút được không? Hôm nay cậu dùng nhiều sức quá, chỗ đó hình như bị trầy da rồi, có chút đau..."

Mục Phách: "..."

Hắn còn tưởng rằng, cô nói năng lực làm việc của hắn lợi hại chứ...

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

Editor: Mạt Đẳng Canh Y

vì một chương này mà tớ đã tốn mất cả tuần, aizz thì ra da mặt mình vẫn chưa dày lắm... *khóc*


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui