Sau khi về đến nhà, Gia Ngộ cái gì cũng không hỏi, cùng Mục Phách ngủ, lúc tỉnh dậy thì trời đã tối.
Hai người cơ hồ là cùng nhau tỉnh lại, trong nhà tối đen một mảnh, an an tĩnh tĩnh.
Gia Ngộ muốn bật đèn, Mục Phách lại ôm chặt cô, giống như trẻ sơ sinh tìm kiếm cảm giác an toàn, mặt dán vào trước ngực cô, chính là không chịu cho cô động.
"Đừng bật đèn, cũng đừng nhúc nhích, để cho anh ôm em một chút."
"...Hảo." Gia Ngộ nhấc tay nhẹ nhàng đặt ở trên lưng Mục Phách.
Cô nghĩ muốn nói gì đó lại không biết bắt đầu từ đâu.
Thời gian trôi qua, lúc Gia Ngộ cho rằng Mục Phách sắp ngủ thì anh đột nhiên mở miệng: "Em chưa bao giờ chủ động hỏi về những chuyện trong quá khứ của anh."
Gia Ngộ im lặng, cô biết Mục Phách cũng không cần cô trả lời.
Mục Phách hơi hơi nhắm mắt, tiếp tục nói: "Khi được bác trai nhận nuôi, anh mười hai tuổi."
"Thực ra lúc ấy anh không nghĩ ông ấy sẽ nhận nuôi anh, bởi vì ở trong ấn tượng của anh, ba anh cùng người anh này quan hệ cũng không tốt, quan hệ giữa hai người họ thậm chí còn căng thẳng đến mức cả đời không qua lại với nhau."
Cho đến tận khi có một lần ăn cơm, Dương Tương nói lỡ miệng, bởi vì ba mẹ anh chết vì tai nạn xe cộ, thuộc về tử vong ngoài ý muốn, anh là người được hưởng bảo hiểm duy nhất, sau khi trưởng thành có thể thu được một khoản bồi thường kếch xù từ công ty bảo hiểm."
Mí mắt Gia Ngộ nhảy mãnh liệt: "Sau đó bà ta cầm số tiền đó đi?"
"Đúng vậy, nhưng mà cũng có nguyên nhân. Ba anh cùng với bác trai sở dĩ quan hệ không tốt cũng có gút mắc từ tiền bạc. Sợ anh không tin, Dương Tương còn mời riêng luật sư tới chứng minh giấy tờ là thật, hơn nữa sau khi ba mẹ anh mất là bác trai nhận nuôi anh, nên số tiền bồi thường kia tương đương với trả nợ."
"Vậy sau đó là vì cái gì...Là tiền không đủ?"
Mục Phách cười mang theo vô hạn trào phúng: "Đủ. Nhưng là Dương Tương nói, mấy năm nay công ơn dưỡng dục không thể lãng phí, anh muốn cùng Mục gia hoàn toàn cắt đứt quan hệ, phải đưa tiền. Trong 5 năm phải đưa cho bà ta tám mươi vạn, đây là giá bà ta đưa ra."
Gia Ngộ trong lòng nhất thời tràn đầy lửa giận, nếu cô nhớ không sai, Mục Phách từ cao trung đã bắt đầu tự đi làm thêm để kiếm lấy phí sinh hoạt cho chính mình. Đã như vậy còn nói "Dưỡng dục chi ân"? Dương Tương này cũng thật quá không biết xấu hổ!
Sự tình sau đó không cần Mục Phách nói, Gia Ngộ cũng đoán được bảy tám phần. Dưới tình hình như vậy, Mục Phách làm gì có điều kiện hoàn thành việc học, chưa bị lao lực mà chết đã là vạn hạnh.
Gia Ngộ âm thầm cắn răng, sau khi Dương Tương biết thân phận của cô nhất định sẽ lại trở về tìm Mục Phách, đến lúc đó cô phải cho người phụ nữ này trả giá vì những gì bà ta làm!
"...Cho nên Gia Ngộ, anh thực sự rất cảm ơn em."
Gia Ngộ lại không có ý tốt mà nghĩ tới một sự kiện khác.
Cô dằn giọng nói: "Chính là Diêu Uyển cũng từng giúp anh."
Mục Phách ngạc nhiên, đầu tiên là nhẹ nhàng cười một chút, sau đó thế nhưng không nhịn được, bả vai cũng đều run lên.
Anh chôn mặt ở trên ngực Gia Ngộ, tiếng cười không ngừng mà như tiến sâu vào lồng ngực, Gia Ngộ buồn bực nói: "Anh cười cái gì?" Cao hứng đến mức như là nghe được cái chuyện đại hỉ gì vậy.
"Gia Ngộ, em cùng cô ấy không giống nhau."
Gia Ngộ bĩu môi: "Không phải đều là từng giúp anh sao? Có cái gì không giống..."
Sau khi tiếng cười dừng lại, trên mặt Mục Phách vẫn còn treo đầy ý cười, anh ngẩng đầu, hôn hôn cằm của Gia Ngộ, nghĩ không đủ, lại hôn lên trên một chút.
Môi dưới bị hôn đến hơi ngứa, Gia Ngộ dùng đầu ngón tay chạm vào, tim đập nhanh lợi hại: "Làm...Làm sai lại hôn em?"
Mục Phách chậm rãi nói: "Bởi vì muốn hôn em thật lâu."
Đây là nụ hôn đầu tiên giữa bọn họ không chứa đựng tình dục.
Cùng lớp gần một năm, thời điểm Mục Phách cùng Gia Ngộ nói chuyện có thể tính trên đầu ngón tay.
Số lượng vài lần không nhiều lắm, nhưng tiền giao dịch thì lại rất lớn.
Đây là bọn họ cái thứ nhất, dứt bỏ tính dục ở ngoài hôn.
Lần đầu tiên, Mục Phách cho Gia Ngộ đi nhờ dù, cô liền đưa anh 200 đồng coi như phí cảm ơn; lần thứ hai, Gia Ngộ nhờ Mục Phách giúp sửa dây đeo đồng hồ, liền cho anh 300 đồng phí chạy việc; đến nỗi lần thứ ba...
Mục Phách vẫn luôn cho rằng Gia Ngộ là một người mâu thuẫn rất kỳ quái.
Cô quá đặc biệt.
Không phải người cùng một thế giới với anh.
Từ tự phụ cho đến hồn nhiên thiên thành, cô không hòa hợp vào cuộc sống ở Nam Thủy trấn, không hòa đồng vào tập thể. Mặc kệ khi nào chỗ nào, cô vĩnh viễn đều là đóa hoa tường vi kiều diễm đẹp mắt nhất, Nam Thủy trấn căn bản không thể giữ được cô, sớm hay muộn cô cũng sẽ rời đi.
Sớm hay muộn.
Sau khi Mục Phách nhận ra chính mình hình như đã dùng quá nhiều tâm tư để đi chú ý cái người làm anh đặc biệt mâu thuẫn kia thì Nam Thủy trấn cũng từ mùa đông mà chuyển sang mùa hè rồi.
Trời đêm hè tháng tư, gió không nóng không lạnh, lộ ra khí lạnh còn lưu lại từ mùa xuân, từ từ thổi vào xương cốt của Mục Phách, anh không cảm thấy lạnh, chỉ cảm thấy gió khinh phiêu phiêu mà quất ở trên mặt, vừa đau vừa nóng rát.
Mua một lon cà phê nóng ở cửa hàng tiện lợi, Mục Phách ngồi ở cửa, hơi xuất thần.
"...Mục Phách?"
Thanh âm này thực sự quá đặc biệt. Mục Phách nghĩ.
Anh quay đầu lại quả nhiên nhìn thấy gương mặt tinh xảo kia.
Xác định được thân phận của người đối diện, Gia Ngộ cười: "Thật trùng hợp, có thể gặp cậu ở chỗ này."
Mục Phách không lên tiếng, chỉ nhàn nhạt nghiêng người qua.
Có ánh đèn pha xe chiếu đến chói mắt, mắt Gia Ngộ nhoáng lên, cho rằng chính mình xuất hiện ảo giác.
Mặt Mục Phách...
***
Thông báo nhỏ:
Từ chương 41 chúng ta sẽ chào đón thêm bạn kid1412h vào team edit cùng với mình để nhanh chóng lấp hố nhé!
Mong sự ủng hộ của các bạn🤗🤗🤗