Anh Nghe Kìa Là Âm Thanh Của Thuở Đó

Hướng Tường có tính cách mạnh mẽ từ nhỏ, đã nói là làm, đôi khi bướng bỉnh đến mức khiến người ta giận sôi máu.

Nói sau này muốn kết hôn với cậu, cô vẫn luôn ghi nhớ và chấp hành.

Nhưng lần đầu tiên tim đập nhanh vì cậu, và chẳng thoát ra được là độ tuổi mới biết yêu.

Tiểu học lên trung học cơ sở, hai người vào cùng một trường, vì thành tích học tập đều vô cùng xuất sắc, giáo viên muốn cân bằng điểm của khối nên tách bọn họ ra.

Hướng Tường không để ý lắm, trong lòng cô đã nhận định Quý Lâm Trạch là thần tử của mình rồi.

Cô hay chuồn qua lớp bên cạnh, nhanh nhẹn như một kẻ lưu manh.

Cô dựa vào cửa sổ gọi: "Lâm Trạch, theo tôi đi mua nước."

Hoặc là phóng khoáng đứng ở cửa cong ngón tay lên gọi cậu: "Lâm Trạch, cho tôi mượn vở bài tập của cậu xem cái."

Ban đầu tất cả mọi người cũng không hiểu gì, nhưng giai đoạn này là ranh giới thanh xuân, lên lớp chín đã có thể ngang nhau với người lớn.

Con trai cao vổng lên, chiều cao tăng vùn vụt, giọng trở nên trầm thấp gợi cảm, đôi tay chơi bóng rổ rõ ràng, cực kỳ mạnh mẽ, vẻ ngây ngô trên mặt đã giảm bớt, ánh mắt lại kiên nghị thêm mấy phần.

Con gái học được cách ăn diện thì như câu gái mười tám thay đổi hoàn toàn.

Rất nhanh sau đó, mọi người lén lút bình bầu hoa khôi trường và hoa khôi lớp.

Cá tính Hướng Tường nhiệt liệt rõ ràng, như thiên nga đen ngẩng cổ thật cao, không phù hợp lắm với thẩm mỹ mắt to yêu kiều hồi đó, mọi người nhất trí cảm thấy cô nhiều nhất chỉ là hoa khôi lớp, hoa khôi trường không phải Lý Lâm Lâm lớp bên cạnh thì không còn ai khác.

Nam vương thì đương nhiên là thuộc về Quý Lâm Trạch.

Từ xưa hoa khôi và nam vương vốn nhiều mập mờ, máu chó hơn là mọi người đều biết Hướng Tường thích Quý Lâm Trạch.

Vì thế hồi lớp chín, Hướng Tường tới tìm Quý Lâm Trạch, mấy cậu bạn đội lốt khỉ cứ như khỉ đầu chó, làm ầm lên mặc kệ giáo viên.

Từ trước tới nay Hướng Tường luôn thẳng thắn vô tư, cô hưởng thụ cảm giác được mọi người ngầm thừa nhận.


Hôm đó là tháng tư ở học kỳ hai năm lớp chín, kỳ thi thử đầu tiên sắp diễn ra, cày đề suốt ngày suốt đêm, nghĩ giữa giờ, Hướng Tường quyết định tới tìm Quý Lâm Trạch ở lớp bên tới căng tin uống sữa sô cô la.

Hành lang yên tĩnh, tất cả mọi người đều đang cố gắng, Hướng Tường thu lại vẻ phô trương trước kia, chậm rãi đi tới lớp cậu.

Cậu ngồi hàng cuối cùng cạnh cửa sổ.

Vừa đi tới gần cô đã thấy Quý Lâm Trạch đang chỉ bàn cùng bàn của cậu làm bài, bạn cùng bàn của cậu chính là hoa khôi trường Lý Lâm Lâm.

Cô đã hiểu cảm giác chua xót lần đầu tiên trong cuộc đời.

Nói thế nào đây, cô rất muốn bóp chết Lý Lâm Lâm.

Nhưng lúc đó cô vẫn là một đứa trẻ lễ phép.

Cô tới gần, cất giọng: "Bài dễ thế mà cũng không biết làm sao? Kỳ thi thử đầu tiên phải làm thế nào?"

Quý Lâm Trạch và Lý Lâm Lâm vừa ngẩng đầu lên thì thấy Hướng Tường đang cười híp mắt.

Lý Lâm Lâm chỉ có vẻ bề ngoài nhưng năm nay muốn liều một phen, bị Hướng Tường sỉ nhục như thế, thoáng cái đỏ bừng mặt.

Mấy giây sau, nhỏ bật khóc.

Quý Lâm Trạch chưa từng thấy con gái khóc, Hướng Tường chưa khóc bao giờ, vì thế trước giờ cậu chưa từng dỗ con gái.

Cậu nhìn Hướng Tường, lại nhìn Lý Lâm Lâm, nắm tóc, muốn chạy vào văn phòng hỏi giáo viên làm hòa thượng thì cắt bao nhiêu phân mới được.

Hướng Tường vỗ đầu Lý Lâm Lâm: "Này, khóc gì thế, tôi nói thật mà, đừng khóc, dậy làm bài đi."

Người ta khóc dữ dội hơn.

Quý Lâm Trạch đi ra từ cửa sau, kéo Hướng Tường đi.

Cô thấy hai người đan tay vào nhau, chút xíu ghen tuông vừa nãy không còn chút xíu nào.


Quý Lâm Trạch mua sữa sô cô là không lành mạnh mà cô thích nhất, ấn trán cô nói: "Không phải ai cũng có tố chất tâm lý mạnh như cậu đâu, trêu tức cô ấy làm gì."

"Còn không phải vì cậu sau, hồng nhạn họa thủy."

"Tôi làm sao?"

"Bọn họ nói hai người lén lút có con."

Quý Lâm Trạch uống một hớp, ánh mắt liếc qua sau cổ Hướng Tường.

Hôm nay cô mặc áo len màu xanh lam, bên trong là áo sơ mi trắng, cổ áo sơ mi chưa bẻ ra hết.

Cậu uống hết nước, tiện tay để xuống cái bàn bên cạnh, vòng tay qua cổ cô kéo cô đến trước mặt.

Cậu buồn cười hỏi: "Biết dùng thành ngữ không thế? Uổng công thầy cô nói trình độ môn văn của cậu nằm trong top mười toàn thành phố."

Cậu vừa nói vừa thong thả bẻ cổ áo ra cho cô.

Lúc này Hướng Tường cao 1m65, đứng đầu trong nhóm con gái, cô luôn tự vào về đôi chân dài của mình.

Nhưng vì sao cô chỉ đến ngực cậu thôi chứ?

Tại sao trên chiếc áo khoác thể thao màu đen mà cậu mặc hôm nay lại có mùi hương cô chưa từng ngửi thấy bao giờ?

Giống gì ấy nhỉ?

Giống...

Đột nhiên, cô rụt vai lại, cả người nổi da gà.

Ngón tay cậu chạm vào da sau cổ cô.


Quý Lâm Trạch khó hiểu nhìn cô: "Cậu run gì vậy?"

Hướng Tường cắn ống hút, rối rắm một lúc lâu, nói một câu chắc nịch: "Tôi động dục."

"..."

Quý Lâm Trạch nhắm mắt, kéo cô đi với vẻ cuộc đời không còn gì đánh để luyến tiếc.

Nhưng dù đi bao xa, ánh mắt hoảng hốt hãi hùng của chủ quán ở căng tin vẫn dõi theo họ.

Lúc tách nhau ra ở phòng học, Hường Tường nghĩ một lát, gọi cậu lại.

Quý Lâm Trạch tưởng rằng cô uống sữa xong muốn vứt vỏ đi, chìa tay ra với cô theo thói quen, nói: "Đưa tôi đi, tôi vứt cho cậu."

Hướng Tường lắc hộp sữa đã hết, lúc đưa cho cậu còn nói: "Tôi nghĩ tôi cần phải nhắc nhở cậu một tiếng ở độ tuổi dễ xao động này, chúng ta có hôn ước đấy, đồng thời, tôi cũng giữ tròn bổn phận của mình, toàn tâm toàn ý kiên trì được... năm năm, đúng, năm năm rồi. Hi vọng cậu cũng có thể đứng vững trước cám dỗ."

Cậu quay lưng về phía mặt trời, đường nét rắn rỏi mà mông lung, Hướng Tường không nhìn rõ biểu cảm của cậu.

Chỉ nghe thấy lồng ngực cậu rung lên, tiếng cười phát ra từ cổ họng, nói một câu không hiểu ra sao: "Đồ trẻ con."

Cậu nói xong thì xoa đầu cô rồi đi.

Hướng Tường vuốt trái tim loạn nhịp của mình, lắc đầu cảm khái, sắc đẹp hại người.

Bắt đầu từ ngày đó, cô biến thành một thiếu nữ bước vào mùa xuân không thể cứu chữa.

*Mùa xuân là mùa vạn vật sinh sôi nảy nở, động vật bước vào thời kỳ động dục.

Đầu ngón tay Quý Lâm Trạch, gương mặt Quý Lâm Trạch, yết hầu Quý Lâm Trạch... Tất cả mọi thứ của cậu đều khiến cô mặt đỏ tim đập loạn một cách dễ dàng.

Thi lên cấp ba xong thì nghỉ hè, vào một buổi tối, Hướng Trạch xách hai cây kem thạch qua tìm cậu.

Hai người ngồi dưới gốc cây bạch ngọc lan hóng gió đêm.

Cậu vừa tắm xong, người ẩm ướt, trong gió toàn là mùi hương thơm ngát của cậu.

Ánh nắng chiều hắt ra góc mặt nghiêng của cậu, yết hầu chuyển động cực kỳ gợi cảm.

Rất khó bỏ qua ánh mắt nóng rực bên cạnh, Quý Lâm Trạch cắn miếng kem, duỗi tay đẩy cái mặt nào đó quay thẳng lại.


Cậu hỏi: "Nhìn tôi làm gì?"

Hướng Tường mút kem, đột nhiên hỏi: "Cậu nói mười năm sau chúng ta đang làm gì?"

"... Đi làm."

"Trả lời thú vị chút đi."

"Đi làm không vui lắm."

"Ha ha ha." Hướng Tường lại hỏi cậu: "Thế... Ba năm sau thì sao?"

Quý Lâm Trạch ném câu hỏi đó lại như ném bóng cao su: "Ba năm sau cậu đang làm gì?"

Hướng Tường rất hiểu cậu.

Vừa nhẫn nhịn vừa bỉ ổi.

Cô cầm cây kem thạch dẻo đã mềm nhũn lắc qua lắc lại trước mắt cậu, mặt dày nói: "Ba năm sau á, ăn cậu. Vì thế tôi đang cố gắng luyện tập đây."

Một miếng kem lạnh nghẹn ở cuống họng, Quý Lâm Trạch ho mạnh, ho dữ đến mức đỏ cả hai tai.

Hướng Tường ở cạnh vừa xoa giúp cậu vừa cười tươi rói.

Cô sờ tai cậu, nghiêng đầu, cố ý hỏi: "Cậu có mặt đỏ tim đập loạn trước tôi không?"

Quý Lâm Trạch ăn hết kem, vứt que vào thùng rác bên cạnh, quay người mở vòi nước ở bể nước, dùng nước lạnh rửa mặt.

Hai tay cậu chống ở mép bể, giọt nước tí tách nhỏ xuống từ cằm cậu.

Hướng Tường chọc eo cậu: "Ăn kem lạnh mà rửa mặt gì chứ, cậu trốn cái gì, rốt cuộc cậu có hay không?"

Tay cô vừa chạm vào eo cậu, cậu bắt lấy tay cô như phản xạ có điều kiện.

Đôi mắt dịu dàng sáng ngời đó có thêm vẻ xâm lược thuộc về thợ săn, theo anh nắng chiều cuồn cuộn, cảm xúc mập mở chập trùng lên xuống, lan tới Hướng Tường qua lòng bàn tay nóng rực.

Cậu nhíu chặt mày nói: "Cậu đoán xem."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận