Anh Nghĩ Anh Sẽ Không Thích Em

Tim của Tiết Giai Ny không nhịn được đập mạnh, ánh mắt hơi bối rối, khi ánh mắt nhìn vào đôi môi thì càng thêm không nhịn được mắc cở đỏ mặt, nhanh chóng dời tầm mắt, nôn nóng sốt ruột phê bình mình: Bình tĩnh! Bình tĩnh! Không phải chỉ là đẹp trai thôi sao! Có gì đặc biệt hơn người!

"Anh còn như vậy thì tôi về đấy!" Cô nhìn anh chằm chằm.

Quan Hạo Lê nhún vai một cái, lộ ra một nụ cười tiêu chuẩn, "Ngay cả lời nói thật cũng không cho người ta nói sao?"

"Không được nói!" Tiết Giai Ny hung dữ.

"Được, nghe lời cô." Quan Hạo Lê mím môi, cười đến thật vui vẻ.

Tiết Giai Ny bị nụ cười của anh làm cho ngứa ngáy, thở phì phò đi tới khu thức ăn đông lạnh, bây giờ cô cần dập lửa, cho nên cô lấy một đống sữa tươi và sữa chua, còn bánh trôi, sủi cảo và bánh bao.

Xe kéo đã chất đầy rồi, Quan Hạo Lê tốt bụng hỏi một câu, "Đủ rồi chứ?"

"Còn mì sợi nữa." Tiết Giai Ny suy nghĩ một chút.

"Mua mì sợi làm gì?" Quan Hạo Lê tỏ vẻ không hiểu.

"Lúc ở nhà một mình anh có thể tự nấu ăn! Chẳng lẽ mỗi ngày đều gọi đồ ăn ở ngoài sao?"

Quan Hạo Lê: ". . . . . ."

Anh vốn muốn nói là một mình anh ở nhà thì tuyệt đối sẽ không xuống phòng bếp, nhưng mấp máy đôi môi, cuối cùng vẫn không nói ra khỏi miệng, chỉ vì ánh mắt của người nào đó quá mức tha thiết, làm cho đáy lòng của anh cảm thấy ấm áp, rất lâu rồi không có người quan tâm đến anh.

Đi ra từ trong siêu thị, gió lạnh thổi vù vù, ánh đèn đường rọi sáng, tuyết bay đầy trời, khung cảnh mộng ảo như đồng thoại.

Từ trong siêu thị đi ra ngoài, lập tức cảm nhận được nhiệt độ rét lạnh, thật may là trong xe có máy sưởi, Tiết Giai Ny nhìn tuyết trắng rơi đầy trời, không nhịn được đưa lòng bàn tay ra hứng lấy, sương mù màu trắng từ từ dịu dàng tan ra.

"Lạnh thì nắm tay của tôi." Quan Hạo Lê rất tự nhiên nắm tay cô xoa.

"Không lạnh." Tiết Giai Ny vội vàng rút tay về, hôm nay người này biểu hiện hơi khác bình thường, thỉnh thoảng hơi trẻ con; thỉnh thoảng làm nũng; thỉnh thoảng còn nói mấy lời không giải thích được, làm hại nhịp tim của cô cũng không bình thường theo.

"Để tôi xoa." Quan Hạo Lê cố chấp yêu cầu.

"Bệnh nhân nên ngoan ngoãn nghe lời, ầm ĩ cái gì?" Tiết Giai Ny hất tay anh ra, đánh tay lái một cái, xe hòa vào dòng xe.

Quan Hạo Lê cũng không tiếp tục cải cọ với cô, chỉ thỉnh thoảng nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt thâm thúy nóng rực.

Nếu như có thể, Tiết Giai Ny tình nguyện lấy một tấm chắn ngăn ở giữa, nhìn cái gì vậy chứ! Đáng ghét muốn chết! Làm hại người ta không thể chuyên tâm lái xe.

Sau khi về đến nhà, đã gần chín giờ, Tiết Giai Ny liền tranh thủ sắp xếp những thứ mua về, sau đó lấy gạo nấu cơm, bận rộn trong trong ngoài ngoài.

Quan Hạo Lê nhìn bộ dáng bận rộn của cô, không nhịn được muốn đi vào giúp cô, lại bị cô đuổi ra ngoài.

"Đi ra ngoài! Anh không giúp được gì, đi vào ngược lại thêm phiền." Tiết Giai Ny rất quả quyết đuổi anh đi ra ngoài, người này mười ngón tay không dính nước, ngộ nhỡ đi vào không giúp được một tay ngược lại còn động tay động chân với cô, làm ảnh hưởng tốc độ nấu cơm của cô.

"Tôi có thể giúp cô rửa rau." Quan Hạo Lê xung phong nhận việc, nói xong liền cầm một rổ cải lên rồi đi tới bồn rửa tay.

Tiết Giai Ny cắt sợi khoai tây xong rồi, nhưng anh vẫn chưa rửa rau xong, bởi vì anh không biết phải rửa bao lâu, chỉ biết đổi nước một lần lại tới một lần.

"Anh có thể đi ra ngoài rồi." Giọng của Tiết Giai Ny không cho phép từ chối.

"Không phải như thế sao?" Quan Hạo Lê ngạc nhiên hỏi ngược lại.

Tiết Giai Ny nâng trán, "Tôi cảm thấy tự tôi làm vẫn tốt hơn, anh ra phòng khách ngồi."

"Nhưng. . . . . ." Anh vừa mới chuẩn bị nói chuyện, bụng rất phối hợp vang lên rột rột, "Tôi đói rồi." Biết sao trong đó.

"Khoảng mười lăm phút nữa, tôi bắt đầu nấu thức ăn rồi." Tiết Giai Ny đuổi anh đi ra ngoài, bỏ cải vào rổ cho ráo nước, sau đó bắt đầu nấu thức ăn.

Quan Hạo Lê chỉ có thể ngoan ngoãn "Cút" đi ra ngoài, nhưng anh cũng không có nghe lời ngồi trên ghế sa lon chờ đợi, mà đứng ở cửa phòng bếp nhìn bộ dáng Tiết Giai Ny nấu ăn, anh cảm thấy đó là một loại hưởng thụ.

Trong đầu hiện ra một hình ảnh hoàn mỹ: vào ngày nào đó tháng nào đó năm nào đó, ở trong một ngôi nhà lớn, Tiết Giai Ny đeo tạp dề vung muôi xào thức ăn ở trong phòng bếp, anh bắt chéo hai chân ngồi trên ghế sa lon xem báo chí, một bé gái giống hai người họ đi qua đi lại ở trong phòng, nghịch ngợm mà đáng yêu. . . . . .

Đột nhiên, anh dùng sức lắc đầu, mình bị gì vậy?

Chuyện này còn chưa lo xong, sao lại nghĩ xa tới thế?

Nhất định là anh bị trúng tà!

Tiết Giai Ny đang nấu thức ăn cảm thấy sau lưng bắn tới hai luồng nóng rực, làm cho cô hơi mất tự nhiên, chỉ có thể bắt buộc mình bình tĩnh.

Nói tóm lại, hôm nay, là một ngày không bình thường.

Gần mười giờ rưỡi, hai người mới bắt đầu ăn cơm, bốn mặn một canh rất đơn giản, hai người đã sớm đói bụng đến bụng kêu rột rột, mặc dù như thế, Quan Hạo Lê vẫn ăn rất tao nhã, không có ăn như hổ đói, cái này có liên quan rất lớn đến sự giáo dục từ nhỏ của anh, cho dù ở trong hoàn cảnh nào, cũng phải giữ vẻ thân sĩ ưu nhã.

"Đây là bữa cơm gia đình ngon nhất mà tôi được ăn!" Lần đầu Quan Hạo Lê ăn hai chén cơm, món ăn thì không còn sót lại gì cả, canh cũng uống hết một nửa.

"Bớt nói đi!" Vốn Tiết Giai Ny không tin anh, người này giỏi nhất là lấy lòng con gái, lời nói có thể tin tưởng sao?

"Thật." Quan Hạo Lê vô cùng thành thật.

"Được rồi, vậy anh đi rửa chén, ăn no nên vận động một chút, hơn nữa, tôi thấy bệnh của anh cũng gần khỏi hết rồi." Tiết Giai Ny nheo mắt lại.

"Ta cũng cảm thấy nên vận động."

Quan Hạo Lê cực kỳ cường điệu hai chữ "Vận động", giương lên khóe môi có thâm ý khác, nghe lời bưng chén đĩa vào phòng bếp, việc nào cũng cần có lần đầu tiên! Rửa chén cũng như thế!

Tiết Giai Ny không có chú ý tới ẩn ý trong lời nói của anh, lấy điện thoại di động ra nhìn đồng hồ, 11 giờ 9 phút, cũng không biết ba mẹ đã ngủ chưa, gọi điện thoại đều tắt máy, mà buổi trưa mình đi gấp, quên mang chìa khóa.

Xem ra ba mẹ là cố ý rồi, bọn họ, cứ yên tâm để cho mình và Quan Hạo Lê ở cùng một chỗ sao?

Bọn họ không lo lắng con gái của mình gặp nguy hiểm sao?

Thật không biết ba mẹ nghĩ như thế nào, Tiết Giai Ny hơi nhức đầu.

Chờ Quan Hạo Lê đi ra từ trong phòng bếp, cô cầm túi xách đứng dậy, "Tôi đi nha."

"Đi đâu?" Quan Hạo Lê ngăn cô lại.

"Về nhà."

"Bên ngoài tuyết rơi càng lúc càng nhiều, trên đường đều kết băng hết rồi, cô chắc mình có thể lái xe sao?" Quan Hạo Lê chỉ tuyết rơi như lông ngỗng ngoài cửa sổ.

Tiết Giai Ny cắn môi, "Tôi muốn trở về."

"Nửa đêm trên đường không có ai dọn dẹp mặt đường, để cho một mình cô lái xe về nhà, tôi không yên lòng."

"Tôi đâu phải là đứa trẻ ba tuổi."

"Nếu như thời tiết tốt, tôi cũng không ngăn cản cô, nhưng tự cô nhìn đi, tuyết rơi nhiều như vậy, có thể lái xe sao?" Quan Hạo Lê nói lý.

Thật sự chẳng lẽ là do thời tiết không tốt? Trong lòng Tiết Giai Ny cực kỳ buồn bực, cô biết Quan Hạo Lê nói không sai, trời tuyết lớn lái xe quả thật rất nguy hiểm, hơn nữa nơi này cách nhà mình xa như vậy, thật sự là. . . . . .

Cô hơi nới lỏng tay cầm túi, vẻ mặt cũng hòa hoãn rất nhiều, nhưng ở đây. . . . . .

"Bây giờ tôi là bệnh nhân, có lòng cũng không có sức, huống chi, tôi không ép buộc phụ nữ, chuyện này, tôi nghĩ cô rất rõ ràng." Quan Hạo Lê có điều ngụ ý.

Tiết Giai Ny mím môi, cô biết anh nói tới chuyện hai người đánh cuộc lần trước, cô thua, nhưng anh không hề thực hiện, chỉ vì anh ta có lòng tốt tha cho mình một lần.

Cũng là từ lúc đó trở đi, cô thay đổi cái nhìn về anh ta.

"Anh. . . . . . Tự nói đấy nhé." Cô liếc anh một cái.

"Dĩ nhiên." Quan Hạo Lê trả lời rất khẳng định, trong lòng cũng đang cảm khái: người đẹp ở bên cạnh, lại không thể hành động tùy ý, còn phải giữ một khoảng cách, thật sự là khó khăn.

Sau khi lấy được câu trả lời khẳng định của anh ta, trong lòng Tiết Giai Ny mới thở phào nhẹ nhõm, cô sẽ tin tưởng anh ta một lần.

Mặc dù là mùa đông, nhưng Tiết Giai Ny đã dưỡng thành thói quen tắm mỗi ngày, nếu không cô sẽ không ngủ được, bởi vì không mang quần áo, cô chỉ có thể mượn Quan Hạo Lê, "Có đồ ngủ không?"

"Ạch. . . . . . Không có, nếu như cô không ngại có thể mặc của tôi đấy, có điều, trong đó có mùi vị của tôi." Quan Hạo Lê cười đến không có ý tốt.

"Anh! Anh tìm đại gì đó cho tôi mặc đi." Tiết Giai Ny ngập ngừng nói, cũng biết người đàn ông này không có lòng tốt.

"Tôi suy nghĩ đã!" Quan Hạo Lê nhíu mày làm ra dáng vẻ suy tư, "À. . . . . . Hình như trong tủ quần áo còn mấy cái áo sơ mi chưa mặc, tôi đi lấy cho cô."

Đều nói sau khi phụ nữ tắm xong mặc áo sơ mi của đàn ông vào rất hấp dẫn, anh thật sự rất muốn xem thử, cho nên mới cố ý như vậy.

Tiết Giai Ny ngơ ngác gật đầu, đương nhiên cô không biết trong hồ lô của Quan Hạo Lê bán thuốc gì, hiện tại chỉ cần có quần áo cho cô mặc là được rồi, những chuyện khác ngày mai hãy tính.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui