Anh Nghĩ Anh Sẽ Không Thích Em

Tiết Giai Ny mới vừa vào đài phát thanh thực tập một chức nhỏ, đương nhiên việc phỏng vấn sẽ không rơi vào người cô, nhưng ngoài dự đoán là: trưởng đài lại chỉ mặt gọi tên cô đi làm trợ lý cho người chủ trì.

Cho dù cô không cam tâm tình nguyện, nhưng cũng không có cách từ chối, ai bảo quan lớn có thể đè chết người!

Vì vậy, tất cả mấy việc vặt như bưng trà rót nước đều rơi vào trên đầu cô, Quan Hạo Lê ngồi ở đó như đại gia, yên tâm thoải mái sai bảo cô, cô giận đến nổi trận lôi đình!

Đàn ông xấu! Cô sẽ đòi lại món nợ này!

Sau khi phỏng vấn xong, trưởng đài nhiệt tình muốn mời Quan Hạo Lê ăn tối, không quên kéo theo Tiết Giai Ny, cô rất uyển chuyển từ chối, nói buổi tối mình có chuyện, nhưng trưởng đài cố tình muốn cô đi, làm cho cô rất là bất đắc dĩ, chỉ có thể đổ hết tất cả trách nhiệm lên trên đầu người nào đó.

Trong bữa tiệc, không biết là mọi người vô tình hay cố ý sắp xếp cô ngồi kế Quan Hạo Lê, làm cho cô rất không thoải mái, nghĩ thầm: chẳng lẽ mọi người đã biết gì rồi?

Càng làm cho cô buồn bực, Quan Hạo Lê đã thay cô cản rượu hơn ba lần, lần này không có việc gì cũng làm cho có chuyện rồi, nhưng vừa tiếp xúc với ánh mắt thâm ý của người nào đó, cô sẽ nhớ tới đêm bản thân uống say kia.

Chỉ có thể yên lặng ngồi chồm hổm vẽ vòng vòng nguyền rủa anh trong góc tường: uống đi, cho anh uống đã đi, tốt nhất say đến giống như con lợn chết! Để cho mọi người thấy anh làm trò hề!

Xét thấy Quan Hạo Lê đen tối không tỏ rõ thái độ, mọi người cũng không dám trắng trợn mở miệng cười giỡn với anh, chỉ nói đôi lời tượng trưng, "Quan tiên sinh thật đúng là một người đàn ông tốt thương hoa tiếc ngọc!"

Trong lòng Tiết Giai Ny nói tiếp: Đàn ông thúi trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi thì đúng hơn!

Sau khi ăn xong, mọi người rối rít "Họp thành nhóm" về nhà, vừa lúc dư lại hai người Quan Hạo Lê và Tiết Giai Ny, trưởng đài Âu Dương vội vàng cười ha hả, "Tiểu Tiết, phiền cô đưa Quan tiên sinh về nhà, tối nay anh ấy thay cô cản không ít rượu nha! Bây giờ đi đường còn không vững, bộ dáng như vậy không thể lái xe."

Những người khác tiếp lời phụ họa, Tiết Giai Ny có khổ mà không nói được, trong lòng nghĩ thầm: ai kêu anh ta thay tôi uống rượu? Uống say cũng đáng!

Chẳng phải gọi xe taxi đưa anh ta về là được sao! Còn bắt tôi đưa, mấy người không sợ tôi xảy ra chuyện gì sao? Trong lòng cô không cam lòng oán trách.


"Không có việc gì, tự tôi có thể." Quan Hạo Lê say khướt khoát tay, dáng đi lảo đảo.

"Người uống say thường nói mình không có say, bây giờ say rượu lái xe bị bắt được rất nghiêm trọng, không thể tùy tiện đem sinh mạng ra nói giỡn, Tiểu Tiết, làm phiền cô rồi." Trưởng đài Âu Dương hiền lành nhìn cô.

Không ai đưa tay đánh kẻ đang cười, mấy lời từ chối của cô đều cắm ở trong cổ họng rồi.

Ánh mắt của bọn hồ ly này thật sắc bén, sợ cô làm qua loa cho xong, còn "Tốt bụng" đỡ Quan Hạo Lê vào bên trong xe ngồi, thúc giục Tiết Giai Ny lái xe nhanh, đứng ở đó đưa mắt nhìn cô rời đi.

Con mẹ nó! Một đám lão hồ ly!

Tiết Giai Ny tức giận đấm tay lái, ánh mắt tức giận liếc nhìn người đàn ông đang ngủ say trong kính chiếu hậu, trong đầu linh hoạt chuyển động.

Đến dưới lầu nhà anh, mắt thấy người nào đó vẫn còn đang ngủ, xuống xe, sau khi mở cửa xe ra, cố ý dùng sức vỗ vỗ trên mặt anh, "Tới rồi, mau tỉnh lại!"

Người nào đó nghiêng nghiêng người, ngủ tiếp.

"Động đất!" Cô chợt hét lớn một tiếng vào lỗ tai anh, dB cao, màng nhĩ đều sắp thủng.

Lần này, Quan Hạo Lê có phản ứng, mờ mịch mở mắt, "Em muốn mưu sát chồng sao?"

"Cái đầu anh! Đừng giả bộ! Mau dậy đi!" Tiết Giai Ny hung dữ nhìn anh chằm chằm.

"Sớm biết như vậy, nên để cho em uống say, không đáng yêu chút nào." Quan Hạo Lê vuốt vuốt lỗ tai.

"Tôi vốn không đáng yêu!" Tiết Giai Ny giận đùng đùng trả lời.


"Thật ra thì, em có làm sao thì anh cũng thích." Người nào đó mặt dày mày dạn nói một câu.

"Không thèm!" Tiết Giai Ny cắn môi.

Quan Hạo Lê vịn cửa xe đi ra, vừa khéo ngã vào người Tiết Giai Ny.

"Đứng dậy! Có tin tôi ném anh xuống đất hay không."

"Đừng nhúc nhích, anh hơi buồn nôn." Người đàn ông nào đó tội nghiệp tựa vào trên người cô, cố ý hù dọa cô.

Tiết Giai Ny không thể làm gì khác hơn là chịu đựng cảm xúc muốn hất anh ra mà đi từng bước từng bước về phía thang máy, cô cũng không muốn bị ói đầy người, mới nghĩ một chút đã thấy ghê tởm chết đi được.

Dọc theo con đường này, cơ hồ cả người Quan Hạo Lê đều đặt lên trên người Tiết Giai Ny, ăn hết đậu hũ, còn thỉnh thoảng phun khí nóng vào cổ của cô, dáng vẻ rất tùy ý, khiến Tiết Giai Ny không bắt được thóp.

Nhà anh đối với cô mà nói, đã sớm quen thuộc cửa nẻo.

Mở cửa, ném anh ở trên ghế sofa, xoay người liền chuẩn bị rời khỏi, ở lại một giây cũng cảm thấy nguy hiểm.

Quan Hạo Lê lanh tay lẹ mắt kéo cô lại, khẽ dùng sức, cô liền không ổn định ngã nhào ở trong lòng anh, bị anh ôm chặt không thể nhúc nhích.

"NyNy, đừng đi. . . . . ." Anh cố ý dán sát vào tai cô.

"Không cho phép gọi thân thiết như vậy!"


Tiết Giai Ny giùng giằng muốn ngồi dậy, khốn kiếp! Quả nhiên cô bị anh lừa!

"Vậy kêu bảo bối?" Giọng nói trầm thấp từ tính mê người.

"Không được!" Tiết Giai Ny từ chối không chút suy nghĩ, co dù cô giãy giụa thế nào cũng không thoát được anh, ngược lại cảm thấy phía dưới có một thứ chống vào người mình, cô càng giãy giụa, nó càng cứng rắn.

Cô bất tri bất giác phản ứng lại, đây là cái gì. . . . . .

Gương mặt mắc cỡ đỏ bừng, mắt đẹp trợn tròn, cả giận nói: "Lưu Manh!"

"Anh cũng không phải là Liễu Hạ Huệ, người anh yêu uốn qua uốn lại ở trong ngực mình, nếu như anh không có chút phản ứng, còn là một người đàn ông bình thường sao?" Quan Hạo Lê nghiêm túc nói.

"Dê xòm! Thả tôi ra!" Tiết Giai Ny lấy tay đấm anh.

"Không thả." Quan Hạo Lê ôm cô càng chặt hơn, đầu lưỡi mập mờ liếm vành tai mượt mà của cô, dẫn tới một cảm giác tê dại.

Tiết Giai Ny hơi sợ, cơ thể thường phản ứng nhanh hơn lý trí, người đàn ông này rất biết tán tỉnh, mình hoàn toàn không phải là đối thủ của anh, ở trước mặt anh, mình chỉ có phần thua.

"Đừng. . . . . ." Trong giọng nói của cô bắt đầu không tự tin.

Quan Hạo Lê dung ngón tay nâng cằm của cô lên, nhìn thấy đáy mắt cô hiện lên vẻ hốt hoảng, liền cúi đầu hôn cái miệng nhỏ hồng của cô, trằn trọc mút, dịu dàng liếm.

Tiết Giai Ny hoàn toàn bị động thừa nhận, trong miệng đều là mùi thơm của rượu đỏ, đôi tay không tự chủ ôm sát cổ của anh, phòng ngừa mình té xuống.

Cô cảm thấy nhất định là mình bị anh đầu độc, bằng không sao lại cảm thấy nụ hôn này rất mỹ diệu, rất say lòng người?

Đang trong lúc hai người hôn nhau kịch liệt, Quan Hạo Lê chợt buông đôi môi mềm mại của cô ra, khẽ hôn một cái ở trên trán cô, giọng điệu dịu dàng hấp dẫn, "Ngủ ngon."


Tiết Giai Ny không kịp phản ứng, sững sờ nhìn anh, ánh mắt mê mang, tản ra sức hấp dẫn trí mạng.

"Đừng nhìn anh như vậy, anh sẽ không nhịn được."

Quan Hạo Lê tự giễu cười cười, ôm cô đặt ở bên cạnh ghế sa lon, "Trễ rồi, anh không yên tâm để em về nhà một mình, tối nay ở lại đây, phòng ngủ chính cho em, anh ngủ ở phòng khách."

Dứt lời, anh liền đứng dậy đi vào phòng tắm.

Từ bước chân lộn xộn không khó nhìn ra, quả thực tối nay anh uống rất nhiều, nhưng ý chí và tửu lượng của anh đều rất kinh người, không phải là người bình thường có thể so được.

Cho đến khi trong phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy "Ào ào", Tiết Giai Ny mới tỉnh táo lại, cô sờ sờ gương mặt và đôi môi nóng ran của mình, dùng sức lắc đầu, nhất định là cô mê muội!

Lại có thể cảm thấy. . . . . . Anh là người tốt? Suy nghĩ thật đáng sợ!

Nhìn đồng hồ, đã rạng sáng, quả thật lúc này về nhà không an toàn, anh ta đã nói rõ ràng như vậy, cô gây sự đòi về nữa, sẽ có vẻ rất kiểu cách.

Đứng dậy vào phòng, trong tủ treo quần áo có quần áo ngủ cô mặc qua, trong phòng rửa tay cũng có đồ rửa mặt của cô, rất đầy đủ, cô hoàn toàn không cần lo lắng.

Trong phòng tắm, Quan Hạo Lê cố ý tắm nước lạnh để dập tắt dục vọng của mình, anh không phải không muốn, mà là cân nhắc đến việc Tiết Giai Ny mới nếm thử mấy ngày, cần một quá trình thích ứng.

Hơn nữa, anh không thể để cho cô cảm thấy mình là người đàn ông chỉ dung nửa thân dưới để suy nghĩ, phải chịu đựng vì hạnh phúc sau này.

Suy nghĩ như vậy, vẫn là rất tính toán.

Cho nên, Tiết Giai Ny đơn thuần của chúng ta lại bị lừa gạt, dù cô điêu ngoa thế nào, cũng không phải là đối thủ của cao thủ tình trường Quan Hạo Lê, muốn chơi với anh, còn non lắm!

Trước khi ngủ, Tiết Giai Ny còn do dự có cần khóa trái cửa hay không, ngộ nhỡ người đàn ông nào đó bộc phát thú tính, nói chuyện không giữ lời thì sao?

Lấy sức của cô khẳng định không đánh lại anh, đây là một vấn đề đáng suy nghĩ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận