Anh Nghĩ Anh Sẽ Không Thích Em

Mở cửa, đóng cửa, động tác rất nhanh nhẹn.

"Khốn kiếp! Thả tôi ra nhanh lên!" Tiết Giai Ny vừa đấm vừa đá anh.

Quan Hạo Lê ngồi trên ghế sa lon, giam cầm cô ở trong lòng mình, phòng ngừa cô lộn xộn, "Ny Ny, chẳng lẽ em thật sự cảm thấy tình cảm ba năm nay của chúng ta là giả sao? Em cảm thấy anh cần thiết đùa giỡn tình cảm của em suốt ba năm hay sao? Hay là, trông anh giống như một kẻ đầu óc có vấn đề?"

Câu nói sau cùng rất là tự giễu, nếu như so sánh tình yêu này như một trò chơi, anh đã sớm đưa mình vào cuộc chơi.

"Đừng nói gì nữa! Chính miệng anh thừa nhận ban đầu tiếp cận tôi là có mục đích khác, tình cảm ba năm nay sao? Vốn chỉ là một âm mưu! Mới nghĩ tới đã làm cho tôi cảm thấy kinh tởm!" Tiết Giai Ny lạnh giọng trách mắng.

"Không sai, ban đầu lúc tiếp cận em là anh có mục đích khác, nhưng đó cũng chỉ là lòng hiếu kỳ, anh muốn biết em là một cô gái như thế nào, mà để A Duyệt yêu nhiều tới như vậy. Từ khi tiếp xúc với em, anh phát hiện mình bị em hấp dẫn đến không còn thuốc nào cứu chữa, cho đến khi yêu em."

Dừng lại, anh tiếp tục nói: "Còn nhớ rõ câu hỏi lần trước anh hỏi em không? Anh không trả lời ngay được, chỉ tỏ thái độ chịu trách nhiệm với em, trải qua hai ngày bình tĩnh suy nghĩ, anh mới phát hiện ra mình đã yêu em sâu đậm, cũng là một lần duy nhất, nảy mầm ý tưởng muốn đi với em đến cuối đời."

"Nếu như bây giờ em không tin lời của anh nói, vậy trước đây thì sao? Anh có cần phải gạt em không?"

Quan Hạo Lê nói từng câu từng chữ, tròng mắt đen nhìn chằm chằm cô.

Lời của anh khiến Tiết Giai Ny thoáng tỉnh táo một chút, suy nghĩ kỹ một chút, quả thật anh đối với mình rất tốt, trong cuộc sống việc lớn việc nhỏ, đều quan tâm từng ly từng tí, có lúc còn làm ra chuyện lãng mạn khiến cho mình cảm động.

Thật ra mà nói, rất nhiều. . . . . .

Vậy mà, vừa nghĩ tới A Duyệt đã mất, nơi nào đó trong lòng cô, đã cảm thấy đau đớn âm ỉ, cảm thấy ông trời như đang đùa giỡn cô, đây không phải là thật!

"Coi như lời anh nói đều là sự thật, vậy tại sao anh không nói chuyện A Duyệt cho tôi biết?" Tiết Giai Ny chất vấn.

"Anh muốn nói cho em biết, nhưng vẫn chưa tìm được cơ hội thích hợp."

Quan Hạo Lê nói thật, nhưng bây giờ nghe, không thật một chút nào.

"Ngụy biện!" Tiết Giai Ny không tin.

"Anh biết em không tin, nhưng nó chính là sự thật. Anh biết em qua nhật ký của A Duyệt, ở trong đó còn kẹp một tấm hình của em, lúc tròn một năm ngày giỗ của A Duyệt, anh sắp xếp lại di vật của nó, ngoài ý muốn nhìn thấy nhật ký và tấm hình của nó, mới biết em đã từng là bạn gái của nó. Hơn nữa, nó không muốn em biết chuyện nó đã không còn ở trên cõi đời này, thà rằng để em hận nó."

"Sao. . . . . . anh ấy mất?" Giọng nói của Tiết Giai Ny hơi run rẩy.

"Ung thư não, lúc phát hiện đã là thời kỳ cuối, tỷ lệ giải phẫu thành công chỉ có 5%, cực kỳ nhỏ bé."

Tiết Giai Ny cắn chặt môi, tại sao chuyện là như vậy?

Cô oán hận bao lâu, cuối cùng quay đầu lại thì phát hiện toàn bộ đều là công dã tràng! Cô giống như một kẻ ngốc từ đầu đến cuối!

"Sao lại như vậy? Người khỏe mạnh, ưu tú như vậy. . . . . . tại sao lại. . . . . ." Tiết Giai Ny không nhịn được nghẹn ngào, trong lòng dâng lên một cảm giác phức tạp.

Thì ra, chân tướng tàn khốc như vậy!

Anh ấy làm tất cả chỉ là vì giấu giếm mình!

Tất cả mọi người đều biết anh không còn ở đây, chỉ có cô, bị lừa mà chẳng hay biết gì.

Không trách được Kim hà liền đã đổi mới bạn trai nhanh như vậy, lúc đầu cô ấy, đến tột cùng là lấy tâm trạng gì để tiếp nhận sự thật này đây?

A Duyệt, anh thật ngốc!

Tiết Giai Ny nhếch miệng lên cười khổ, cô không biết mình nên cảm thấy may mắn hay bi thương?

Bạn trai không hề yêu người khác, chỉ là có bệnh không thể chữa, rời khỏi mình, đóng kịch cho mình xem mà thôi.

"Giai Ny, chuyện cũ đã qua, A Duyệt, hi vọng em hạnh phúc." Quan Hạo Lê biết trong khoảng thời gian ngắn cô không thể nào tiếp nhận được sự thật này.

Thấy cô đau lòng vì A Duyệt, trong lòng anh hơi ghen tị, nhưng vừa nghĩ tới A Duyệt đã vắng mặt trên đời này, anh chỉ có thể thở dài một tiếng: mỗi người đều có quá khứ, anh nên tôn trọng, hơn nên cho cô đủ thời gian để quên đi.

"Tên lừa đảo! Hai người đều là tên lừa đảo!" Tiết Giai Ny khóc ròng nói.

Một người lừa gạt tuổi thanh xuân của cô, một người lừa cô bây giờ.

"Thật xin lỗi, là lỗi của anh, đều là anh sai." Quan Hạo Lê ôm cô vào trong ngực, mặc cho nước mắt của cô làm ướt áo sơ mi của mình, nước mắt lạnh như băng thấm vào đến sâu trong tim.

Sau khi khóc, cảm xúc của Tiết Giai Ny ổn định hơn rất nhiều, vừa rồi, cô hoàn toàn bị câu nói kia làm cho đầu óc choáng váng, bây giờ, cô đã suy nghĩ rõ ràng.

Nhưng, cũng không có nghĩa vì thế mà tha thứ cho người nào đó!

"Tôi muốn ở một mình."

Bây giờ, cô chỉ muốn một mình suy tư.

"Ny Ny, anh. . . . . ."

Quan Hạo Lê thấy cô bình tĩnh lại, chuẩn bị nhân cơ hội này cải thiện quan hệ của hai người, nhưng ngay lúc quan trọng này, chợt chuông điện thoại di động vang lên, ngắt lời anh.

Khi thấy tên hiển thị trên màn hình, đột nhiên sắc mặt anh thay đổi, ngay sau đó bấm nút từ chối không nghe.

Tiết Giai Ny cúi đầu xuống suy nghĩ, cũng không có chú ý tới sự khác thường của anh, thật sự tối nay cô cần tiêu hóa quá nhiều chuyện.

"Không cần nói gì nữa, tôi muốn yên tĩnh một mình." Giọng nói của cô nghiêm túc.

"Được rồi."

Quan Hạo Lê biết tối nay không thể nói chuyện, đột nhiên trong nhà điện thoại tới, nhất định không phải là chuyện tốt, nóc nhà lủng còn gặp mưa suốt đêm!

Tiết Giai Ny không ngờ tới anh dễ dàng đồng ý như vậy, nhưng cũng không suy nghĩ gì khác, dù sao dung lượng bộ óc của con người có hạn, đã bị những chuyện khác chiếm hết, không còn chỗ trống.

Cả đêm, trong đầu cô đều vô tri vô giác, không ngừng hiện lên những kí ức hồi trung học, lúc thì là Quan Cảnh Duyệt, lúc thì là Quan Hạo Lê.

Làm cô cả đêm khó ngủ.

****

Quan Hạo Lê xuống lầu, điện thoại lại gọi tới, anh chỉ có thể nhận.

"Mẹ."

【 Con trai à, lúc họp đột nhiên ba con té xỉu, bác sĩ nói. . . . . . Không còn bao lâu. 】

Bên kia điện thoại truyền tới một giọng nữ nghẹn ngào, khoảng chừng năm mươi tuổi, nhưng được bảo dưỡng cực tốt, nhìn nhiều nhất cũng chỉ bốn mươi mấy tuổi.

Bà chính là mẹ của Quan Hạo Lê—— Trình Nhã Chi, một người phụ nữ tài trí, bởi vì sống ở trong hào môn thế gia, làm bà cũng rất coi trọng quan niệm môn đăng hộ đối, yêu cầu chọn con dâu cũng rất hà khắc.

"Cái gì? Không phải nói tình huống có tốt vòng vo sao? Ba không uống thuốc theo đơn con kê sao?"

Quan Hạo Lê cực kỳ kinh ngạc, anh biết sức khỏe của ba không tốt, nhưng cũng không đến nỗi nhanh như vậy!

【 Vẫn làn theo lời con dặn, A Lê, mẹ xin con, về nhà đi, chơi nhiều năm như vậy, cũng đủ rồi, sức khỏe của ba con không tốt, chẳng lẽ con trơ mắt nhìn sản nghiệp ông cố con gầy dựng bấy lâu nay bị hủy sao? 】

Trình Nhã Chi vô cùng đau đớn nói, tính cách của con trai rất giống chồng, rất bướng bỉnh! Quan Hạo Lê biết lần này mình không chạy khỏi, công ty Quan thị là của ông cố, ông nội và ba đều là con trai một của nhà họ Quan, cho dù anh không thích, anh cũng không trốn thoát cái vận mệnh này.

Ai bảo nhà họ Quan đến đời này, cũng chỉ còn anh và A Duyệt, đã vậy A Duyệt còn. . . . . .

Trách nhiệm này liền rơi lên trên người của anh, từ chối không được.

"Được, con về."

Anh khó khăn gật đầu, đưa ra quyết định này, anh liền mất đi tự do.

【 Bây giờ mẹ bảo bí thư Trương lái máy bay riêng sang đón con, ba con bệnh, rất gấp, bác sĩ nói. . . . . . Lúc nào cũng có thể. . . . . . 】

Trình Nhã Chi nói xong, liền đau lòng khóc thành tiếng, nghe rất thương tâm.

"Mẹ, cho con thêm hai ngày được không?" Quan Hạo Lê cầu xin nói.

【 A Lê, ba con bệnh. . . . . . 】 Trình Nhã Chi muốn nói lại thôi, cố ý tạo áp lực cho con trai.

"Mẹ, mẹ yên tâm, chuyện con đã đồng ý thì nhất định sẽ làm được, một ngày được không? Con cần xử lý một ít chuyện, xử lý xong sau con lập tức trở về."

Quan Hạo Lê biết mình đã không còn quyền lựa chọn, từ ngày anh ra đời, thì biết nhất định sẽ có ngày này.

【 Được rồi, mẹ chờ con ở nhà. 】

Trình Nhã Chi hiểu rõ con trai của mình, mặc dù ngoài mặt bất cần đời, nhưng trong xương lại nói một là một, nói thật.

Sau khi cúp điện thoại, Quan Hạo Lê ngẩng đầu nhìn cửa sổ nhà Tiết Giai Ny, đèn đã tắt.

Anh lại lấy một hộp thuốc từ trong túi ra, lấy một điếu ra, đốt, từ từ khạc ra từng vòng khói, từ từ mờ mịt tan ra trước mặt anh.

Bầu trời càng ngày càng ảm đảm, anh buồn buồn hút thuốc ngẩn người, suy nghĩ xem phải nói với Giai Ny thế nào.

Cuộc sống chính là như vậy, hầu như mọi chuyện đều không được như ý.

Chợt tất cả mọi chuyện kéo tới cùng lúc, vừa nghĩ tới việc mình chỉ có một ngày để giải quyết những việc này, anh lại cảm thấy sứt đầu mẻ trán.

****

Sáng sớm ngày hôm sau, Tiết Giai Ny mở màn cửa sổ, liền thấy một chiếc xe thể thao Lamborghini màu trắng nổi bật ở dưới lầu, trong lòng chợt dâng lên cảm xúc phức tạp.

Cả một đêm anh không hề rời đi sao?

Hay mới tới vào sáng sớm?

Buông rèm cửa sổ xuống, bắt buộc mình không được nghĩ tới vấn đề này nữa, một đêm trôi qua, trong đầu cô vẫn loạn như cũ, không nghĩ ra được gì .

Chợt, tiếng gõ cửa vang lên.

Cô đi tới, xuyên qua mắt mèo thấy rõ người bên ngoài, trong lòng do dự có nên mở cửa hay không.

"Giai Ny, mở cửa được không?"

Giọng nói của Quan Hạo Lê rất tang thương, trầm thấp khàn đục.

Hai giây sau, Tiết Giai Ny vẫn mở cửa, cô cảm thấy , mình quá mềm lòng rồi.

"Có chuyện gì sao?" Cô đứng ở cửa hỏi, cũng không có mời anh vào nhà.

"Anh mới vừa mua bữa sáng." Quan Hạo Lê cầm bữa ăn sáng nóng hổi trong tay đưa cho cô.

Tiết Giai Ny ngước mắt nghía anh, mắt quầng thâm, râu ria, trong một đêm, anh giống như đã biến thành một người khác, trong lòng khó tránh khỏi đau lòng.

Lời từ chối đến khóe miệng, cho dù thế nào cũng không nói ra miệng được, chỉ có thể đưa tay tiếp nhận.

Quan Hạo Lê vội vàng chen đi vào, tội nghiệp nói: "Anh ở dưới cả đêm, có thể cho anh uống một ly nước âm không?"

Yêu cầu đơn giản như vậy dĩ nhiên Tiết Giai Ny sẽ không từ chối, vì vậy, cô yên lặng ăn điểm tâm, anh ngồi trên ghế sa lon uống nước, đợi cô ăn xong.

"Giai Ny, anh có chút việc gấp cần rời đi một khoảng thời gian, ngày về. . . . . . Không biết."

Đột nhiên Tiết Giai Ny ngẩng đầu lên nhìn anh một cái, khóe miệng bỗng nhếch lên thành một nụ cười lạnh, "Bây giờ anh có thể rời đi!"

Giọng nói lạnh nhạt, trong lòng khinh bỉ mình bị chút ơn huệ nhỏ mua chuộc, uổng công cô còn muốn tha thứ anh, kết quả. . . . . . Người ta hoàn toàn không xem cô ra gì!

Lúc nói yêu thì giả bộ chân thành thâm tình, nói muốn lúc rời đi giả bộ một bộ không bỏ được tình si bộ dáng, bây giờ thì sao?

Cô không cần! Không cần chút nào!

Quan Hạo Lê biết cô lại hiểu lầm, chuyện xảy ra quá đúng lúc, trùng hợp đến khiến không có ai dám tin.

"Giai Ny, anh yêu em. Nhưng cha anh bệnh nặng, anh không thể không rời đi. . . . . ."

"Dẹp cái tình yêu rẻ mạt của anh đi! Cút! Tôi không muốn gặp lại anh! Tên lừa gạt này!"

Trong lòng Tiết Giai Ny đã cho rằng anh đang đùa giỡn mình, không tin tưởng bất kì lời nói nào của anh, tối qua nói chân thành như vậy, sáng sớm hôm nay nói phải rời khỏi, không biết ngày về?

Rốt cuộc anh gạt mình bao nhiêu chuyện?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui