Anh Nghĩ Anh Sẽ Không Thích Em

Tiết Giai Ny xoay mặt đi không để ý đến anh, âm thầm lẩm bẩm một câu: miệng lưỡi trơn tru.

Bọn họ ngay cả hành lý cũng không buông xuống, đi thẳng đến nhà họ Đằng, Lương Chân Chân nâng cao bụng bự tròn như quả bóng đứng ngoài cửa nghênh đón bọn họ, hôm nay ánh mặt trời vừa vặn, chiếu lên người ấm áp.

“Chân Chân, bụng của cậu thật to.” Tiết Giai Ny vội vàng chạy tới, tò mò nhìn bụng tròn vo của bạn tốt.

“Đúng vậy sao? Hai đứa bé ở bên trong, mệt chết tớ, ngày ngày đều cảm giác ngủ không ngon, lật người còn khó hơn lên trời.” Lương Chân Chân vuốt bụng than thở.

“Tớ nhìn cũng thấy mệt quá, bụng lớn như vậy, nặng trĩu đè trên người.” Tiết Giai Ny xem xét gương mặt hơi mập của bạn tốt.

“Wow... Cục cưng đá tớ.” Lương Chân Chân vội vàng sờ về bụng mình, bởi vì trời hè, ăn mặc mỏng manh, có thể nhìn thấy rõ ràng bụng lõm xuống nhô lên.

Hiện tượng này không thể nghi ngờ là mới lạ với Tiết Giai Ny, không nhịn được kêu lên, “Trời ạ! Bé động thật rõ ràng.”

“Cậu sờ đi, cảm nhận một chút.” Lương Chân Chân kéo tay bạn tốt đặt lên bụng mình.

Tiết Giai Ny trợn mắt há mồm nhìn bụng bạn tốt, cảm nhận nơi lòng bàn tay truyền đến nhảy lên mềm mại, trong lòng bỗng dưng trào dâng tình cảm dịu dàng, đây chính là năng lực của đứa bé sao?

“Thật thần kỳ.” Cô tự lẩm bẩm.

“Cho nên nói, mang thai là chuyện vừa giày vò lại cam tâm tình nguyện, hì hì...” Lương Chân Chân cười híp mắt nói.

“Biết bây giờ cậu rất hạnh phúc!” Tiết Giai Ny cười trả lời, nhìn bạn tốt phát ra hạnh phúc từ đáy lòng, đáy lòng cô cũng cảm thấy vui mừng vì cô ấy.

Đuôi mắt Lương Chân Chân liếc về chiếc nhẫn kim cương trên ngón tay vô danh của bạn tốt, “Xem ra, cậu cũng muốn đi vào con đường hôn nhân.”

“Tớ còn chưa đồng ý!” Tiết Giai Ny giận lườm cô một cái.


“Thật sao? Nhẫn đã đeo trên tay rồi mà? Còn chưa đồng ý?” Lương Chân Chân cầm tay cô ấy, cười đến rất mập mờ.

Tiết Giai Ny cắn cắn môi, “Đừng giễu cợt tớ, nói cảm nhận mang thai của cậu với tớ đi.”

“Thế nào? Cậu muốn sớm chuẩn bị sẵn sàng công việc sao?

“Chân Chân! Người ta nói nghiêm chỉnh với cậu!” Tiết Giai Ny tức giận.

“Hì hì... Chọc cậu chơi thôi!” Lương Chân Chân cười rất vui vẻ, giờ phút này cô chính là người phụ nữ hạnh phúc chờ sinh.

Hai người dắt tay nhau đi ra sau die nda nle equ ydo n vườn nói chuyện, Đằng Cận Tư và Quan Hạo Lê ngồi trên ghế sa lon trong phòng khách nói chuyện phiếm.

“Đồng ý?”

“Ừ, không thấy đeo trên tay sao?” Khóe môi Quan Hạo Lê nhếch lên một nụ cười.

“Phía cha mẹ cậu, thuyết phục?” Đằng Cận Tư lành lạnh hỏi.

Nói tới vấn đề này, tâm tình tốt của Quan Hạo Lê lập tức tan thành mây khói, “Tiền trảm hậu tấu, đối phó với mẹ tôi, chỉ có thể dùng phương pháp này.”

“Nếu thật sự không được, vậy mời bà nội tôi rời núi đi, lời của bà cụ, ít nhiều dì vẫn sẽ nghe.” Đằng Cận Tư nghĩ kế giúp cậu ta.

Quan Hạo Lê kích động vỗ bắp đùi, “Ý kiến hay! Có bà nội ra mặt, mẹ tôi đảm bảo sẽ nghe.”

“Trước đừng cao hứng quá sớm, mời bà nội tôi giúp một tay là bước cuối cùng, dưới tình huống vạn bất đắc dĩ mới được, phía bên dì chủ yếu vẫn phải dựa vào chính cậu, dù sao sau này sinh hoạt cùng một chỗ là người một nhà các cậu.”

“Tôi hiểu, nhưng mà mẹ tôi, quan niệm dòng dõi ăn sâu bén rễ rồi, chuyện đã nhận định rất khó quay đầu lại.” Quan Hạo Lê thở dài.


Đằng Cận Tư vỗ vỗ bờ vai cậu ta, “Bất cứ chuyện gì đều có biện pháp giải quyết, tớ nghĩ sớm muộn gì dì cũng sẽ rõ.”

“Mong là vậy.” Trong lòng Quan Hạo Lê còn chưa ôm bất kỳ ảo tưởng gì, tính của mẹ, anh hiểu rõ nhất, sao dễ dàng thỏa hiệp như vậy?

Không biết có phải bởi vì bạn tốt đến khiến Lương Chân Chân hưng phấn không, ngày dự sinh rõ ràng ngoài ý muốn đến trước, đêm đó sau khi toàn bộ mọi người ngủ, cô đau đến gào khóc.

Đằng Cận Tư đau lòng bà xã, ầm ầm ĩ ĩ đánh thức toàn bộ người trong nhà, mọi người đều luống cuống, càng nhanh càng loạn.

“Đau...” Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán Lương Chân Chân, sắc mặt tái nhợt không một chút máu.

“Bà xã, em nhịn một chút, chúng ta lập tức đến bệnh viện.” Hiện giờ một mình Đằng Cận Tư hoàn toàn không có cách nào ôm bà xã và hai đứa bé cùng đi, may mà có Quan Hạo Lê ở đây giúp.

Tiết Giai Ny đứng bên cạnh nhìn lo lắng suông, lại không có biện pháp giúp bạn tốt, chỉ có thể động viên và cổ vũ cô ấy.

Dọc theo đường đi, Lương Chân Chân vô cùng đau đớn, Đằng Cận Tư nóng lòng ôm bà xã vào trong ngực dịu dàng an ủi, chỉ hận mình không thể mọc cánh, có thể mang bà xã bay đến bệnh viện.

Cũng may an toàn đến bệnh viện, lập tức có y tá đẩy xe phẫu thuật tới, Lương Chân Chân được đẩy vào trong phòng phẫu thuật, Đằng Cận Tư vốn định đi vào, kết quả bị y tá chặn ở ngoài.

Nếu không phải Quan Hạo Lê khuyên can, chỉ sợ anh thật sự muốn liều mạng xông vào.

Đằng lão phu nhân ở nhà đứng ngồi không yên, kéo Hạ Đông thúc giục tài xế lái xe sang xem cháu dâu, phụ nữ sinh con là chuyện gian nan lại nguy hiểm, bà không thấy Chân Chân an toàn, trong lòng không yên.

Hơn nửa đêm, ngay cả viện trưởng cũng bị kinh động, tự mình gọi điện thoại cho bác sỹ chính, cần phải phẫu thuật dieendaanleequuydonn thành công, cần phải mẹ tròn con vuông, đây là nhân vật lớn mà bọn họ không thể đắc tội nổi.

Nửa giờ, một giờ, hai giờ...


Thời gian càng lâu, người chờ ở bên ngoài càng gấp gáp, nhất là Đằng Cận Tư, cố ý muốn đi vào bên cạnh bà xã.

Y tá thật sự không có cách nào, chỉ có thể để cho anh đi vào, khoảnh khắc khi Lương Chân Chân nhìn thấy anh, nước mắt trào ra, hu hu... Đau quá, sinh con thật khổ sở, cô cảm thấy mình sắp đau chết.

“Bà xã, sinh xong lần này chúng ta sẽ không sinh nữa.” Đằng Cận Tư nắm tay cô dụ dỗ.

“Hu hu.... Không sinh nữa...” Lương Chân Chân khóc bù lu bù loa.

Ngoài phòng phẫu thuật, Tiết Giai Ny căng thẳng nắm chặt ngón tay mình.

Quan Hạo Lê đi tới ôm cô vào trong ngực, cầm tay cô, “Yên tâm đi, không có chuyện gì, bây giờ kỹ thuật cao như vậy, mẹ con chị dâu nhỏ nhất định sẽ mẹ tròn con vuông.”

“Ừ.” Tiết Giai Ny mất hết hồn vía gật gật đầu.

Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, trước kia nghe nói những sự tích sinh con không đủ để cho cô sinh lòng sợ hãi, tưởng tượng trống rỗng sao có cảm giác như trải nghiệm chân thật chứ?

Cho đến hai giờ sáng, hai đứa bé mới “Oa oa” ra đời, một nam một nữ, anh trai ra đời sớm hơn em gái mười phút, trừ giới tính không giống nhau, ngũ quan gần như giống nhau như đúc.

Khoảnh khắc khi Đằng lão phu nhân nhìn thấy chắt trai và chắt gái, tảng đá trong lòng mới yên ổn rơi xuống đất, người lớn và đứa nhỏ đều rất bình an, rất tốt!

Lương Chân Chân chỉ nhìn thoáng qua con trai và con gái mới ra đời, rồi đã ngủ mê man rồi, cô mệt quá, mệt quá đó...

Sau khi ở bệnh viện vài ngày, Lương Chân Chân lập tức được chuyển về nhà chăm sóc, nhà họ Đằng từ trên xuống dưới đều cung phụng cô, ngày ngày ăn đồ ăn dinh dưỡng, ăn đến cô càng lúc càng châu tròn ngọc sáng.

Những ngày ngày Quan Hạo Lê và Tiết Giai Ny vẫn ở nhà họ Đằng, chung đụng rất hòa hợp, rất ngọt ngào, hai người thường đi nhìn An An và Nhạc Nhạc, trêu chọc chúng chơi.

“Ny Ny, nếu em thích, chúng ta cũng sinh một?” Quan Hạo Lê lại gần bên tai cô nói nhỏ.

“Muốn sinh tự anh sinh.” Tiết Giai Ny sẵng giọng.

“Sinh con cần hai chúng ta cùng cố gắng mới được.” Quan Hạo Lê tiếp tục mặt dày mày dạn, anh nghĩ, nếu Ny Ny thật sự mang thai, chắc mẹ không đến nỗi tuyệt tình như vậy chứ?


Tiết Giai Ny véo mạnh anh một cái, “Miệng lưỡi trơn tru!”

“Bà xã, những lời anh nói đều là lời nói thật!” Quan Hạo Lê giơ đầu ngón tay thề, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

“Hừ!” Tiết Giai Ny hừ lạnh.

Bên này ngọt ngào ân ái, bên Singapore lại lật trời, hình ảnh cầu hôn ở sân bay đã lên tất cả báo lớn và trang web lớn, Trình Nhã Chi và Giản Mộng Ngữ đều thấy được.

Hai người giận đến mặt mũi cũng sắp vặn vẹo, nhất là Giản Mộng Ngữ, đầu ngón tay bấm thật sâu vào trong thịt, ánh mắt căm hận nhìn chằm chằm người phụ nữ cười đến hạnh phúc trên báo chí.

Cô ta là ai? Tại sao!

Tại sao cô ta có thể lấy được tình yêu của anh Hạo Lê?

“Tiểu Ngữ, cháu đừng vội, hiện giờ bác sẽ phái người thăm dò rõ ràng cô gái kia là ai, người phụ nữ lai lịch không rõ tuyệt đối không thể vào cửa nhà họ Quan.” Trình Nhã Chi vội vàng an ủi cô ta.

“Bác gái, bác nhất định phải làm chủ vì cháu!” Giản Mộng Ngữ nhào vào trong ngực bà khóc lóc.

Trình Nhã Chi vỗ vỗ lưng cô ta, “Yên tâm đi, chuyện này giao cho bác.”

Giản Mộng Ngữ khóc bù lu bù loa, trong lòng tràn đầy không cam lòng và tức giận, cô nghĩ không thông, thật sự không nghĩ ra tại sao anh Hạo Lê không thích mình?

Rốt cuộc người phụ nữ kia có gì tốt?

Đáng giá để anh cầu hôn trước công chúng?

“Nhưng mà, anh Hạo Lê đã cầu hôn cô ta rồi.” Giản Mộng Ngữ nghẹn ngào.

“Đứa nhỏ ngốc, coi như bọn họ kết hôn, bác gái đều có biện pháp chia rẽ, yên tâm đi, bác sẽ không thừa nhận cô gái kia, phải có lòng tin với bản thân.”

Trình Nhã Chi an ủi sắp là con dâu, trong lòng đang tính toán bước kế tiếp làm sao.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận