Anh Nghĩ Muốn Em

CHƯƠNG 27

 Ha ha ~~~ Điều mọi người chờ đợi đã lâu tới rồi ~~ Lần gặp mặt đầu tiên đầy kịch liệt (?) của Tiểu công và Tiểu thụ ~~~

=====================================================================================

“Hộc hộc”. Chạy tới trước mặt anh ấy tôi mới dừng lại, hơi thở không khỏi hỗn loạn, không biết là do chạy nhanh, hay là do đắm chìm trong ánh mắt ôn nhu của anh.

Người đàn ông đứng trước mặt vẫn mỉm cười nhìn tôi, ánh mắt hứng thú, tò mò không biết tại sao tôi bỗng nhiên đến đứng trước mặt anh.

Đúng vậy? Là tại sao?

Cho đến khi nhìn thẳng vào ánh mắt anh, tôi mới giật mình nhận ra bản thân đã làm một chuyện ngu ngốc đến mức nào, không phải tôi vừa tự nhắc nhở bản thân rằng, tôi và anh chỉ là hai người xa lạ sao? Nhưng giờ lại mở to mắt mong chờ đến trước mặt anh, chỉ để được anh liếc nhìn?

Sắc mặt chuyển từ hồng sang trắng, từ trắng sang xanh, cuối cùng dưới ánh nhìn càng lúc càng thể hiện rõ sự hứng thú của anh, chuyển thành màu hồng một lần nữa.

Ít nhất, có lẽ anh ấy không ghét tôi đúng không? Nếu không khi tôi chợt chạy ra trước mặt anh, anh sẽ không dùng ánh mắt hứng thú như vậy nhìn tôi.

Tuy rằng ánh mắt anh mang vẻ vô cùng hứng thú, nhưng tôi còn có một loại ảo giác được ôn nhu bao bọc, dường như trong đáy mắt anh, là thâm tình vô hạn, khi bỏ đi bề ngoài cao nhã sẽ trở thành một ngọn lửa lan khắp đồng cỏ khô, tự đốt cháy bản thân, và cũng đốt cháy người khác.


Lắc đầu bỏ ý nghĩ kì quái kia đi, tôi chợt nghe thấy anh bật cười.

Âm thanh của anh giống như loại rượu hồng tửu thượng hạng, ôn nhuận thơm mát, khiến người nghe cảm giác thật thoải mái, không khỏi muốn nghe lại.

Thế nhưng, âm thanh này có chút quen thuộc. (=)) ~, điệu cười lúc rape em nó)

Thấy người đàn ông nhìn tôi chăm chú, giống như đang đợi tôi mở miệng, tôi không khỏi nuốt nước miếng, hai tay nắm chặt ống quần, bắt mình mở miệng nói: “A, em tên là Lâm Vũ Nhi, học sinh năm nhất trường cao trung Thanh Thủy, trước đây một lớp học đã được giáo viên dạy tiếng Anh mang tới phòng nghiệp vụ để học tiết học ngoại khóa, em ở trong lớp đấy, sau đó chúng ta đã từng gặp nhau trong quán cafe một lần, anh có còn nhớ không?”

Đến lúc nói ra năm chữ cuối kia, cơ hồ là dùng hết toàn bộ khí lực của tôi, từ đầu tới cuối tôi chỉ nhìn xuống đất, không dám nhìn anh, vì sợ thấy vẻ mặt không nhớ của anh, đã quên việc gặp nhau trong quán cafe.

Thật ra cũng không hi vọng anh nhớ, vì việc xảy ra rất mất mặt, nhưng dường như tôi đã quên một việc vô cùng quan trọng.

“Tôi vẫn nhớ.” Người đàn ông dừng một chút: “Sáng hôm nay chúng ta cũng gặp nhau, đúng không?”

Nghe thấy câu trả lời của anh, một cảm giác vui sướng xuất hiện trong tôi, tôi ngẩng đầu lên, rồi nghe được câu nói cuối của anh.

Sáng nay gặp? Shit! Vậy mà quên mất, cuộc gặp gỡ thảm hại sáng nay, so với việc trong quán cafe còn thảm hơn, vậy mà tôi còn chạy đến nhắc anh nhớ lại?


Vô cùng xấu hổ quẫn bách, tôi không để ý một tia quen thuộc trong giọng nói ôn thuần của người đàn ông này, chỉ cảm thấy thanh âm của anh rất êm tai, nghe anh nói chuyện là một loại hưởng thụ.

“Sáng nay em ngủ quên sao?” Anh lại mở miệng, dường như không có một chút nào coi thường, tôi ngây ngốc nhìn anh.

Anh còn cười cổ vũ tôi, như muốn nói tôi không cần sợ, cứ lên tiếng, giống như trúng ma thuật, tôi theo bản năng nói: “Vâng, em ngủ quên.”

“Thỉnh thoảng anh cũng như vậy, con người ai mà chẳng có vài lần chứ, nhưng vượt đèn đỏ là sai, anh không muốn thấy việc đó lần nữa.” Bàn tay thon dài xinh đẹp giơ lên, khớp xương tinh tế, bàn tay rộng bất ngờ để lên đầu tôi, thản nhiên mà sủng nịnh xoa xoa mái tóc, lời nói mang theo tia lo lắng mà trách móc.

=====================================================================================

Không biết mọi người đối với cuộc gặp mặt này có hài lòng không? Tiểu công mở miệng nói chuyện rồi ~~ Còn nói nhiều nữa ~~ Quả là một người đàn ông lắm lời.

(tiểu công: chú vừa nói gì? *cười dịu dàng, mắt kính lóe lóe sáng*

(Dục Dã: Á! Không không ~ Em cái gì cũng chưa nói ~~~)

Bước về phía cửa lớn a ~~~ Thật nhanh @@


Xem ra mọi người đối với cuộc gặp đầu tiên này khá hài lòng ~~~ Tiểu công nhất định phải ôn nhu như vậy a ~~ Nếu không sẽ dọa Vũ Nhi chạy mất đó T_T

Tên tiểu công ở chương này có hiện một chút ~~~ một chút thôi ~~ *mồ hôi*

=====================================================================================

Tôi cảm thấy có chút thụ sủng nhược kinh mà nhìn anh, không rõ tại sao lần đầu gặp mặt, anh đã làm một hành động như bạn bè lâu năm thân thiết.

Nhưng tôi lại rất thích, tôi luôn không muốn bị người khác coi như trẻ con, động tác này từ khi tôi sáu tuổi đã không ai làm vậy với tôi nữa, nhưng tôi lại lưu luyến cảm giác nhẹ nhàng của anh, bàn tay thon dài mà hữu lực, cảm giác như đem tôi chặt chẽ ôm lấy.

Mặt tôi bỗng nhiên hồng lên. Vừa rồi tôi muốn nắm tay anh, thật sự rất buồn cười, cũng không phải là trẻ con ba tuổi, cần người dắt sao?

“A.” Anh lại cười khẽ ra tiếng, bàn tay trên đầu hạ xuống mặt tôi, nhẹ nhàng béo má: “Hồng hồng, chơi hay.”

Đúng lúc tôi quẫn bách không biết nên làm sao, một người đàn ông khuôn mặt mang theo chút thô kệch từ cửa công ty chạy đến, dừng phía sau anh, cung kính nói: “Phó tổng.”

Bàn tay đang béo má tôi dừng lại, rồi lưu luyến chậm rãi rời đi: “Xin lỗi nhé, anh có việc phải về công ty, em cũng mau về nhà đi.” Ngón tay lạnh lẽo dừng trước mắt tôi, nhẹ nhàng ma sát một chút rồi mới dời đi.

Tôi trừng mắt nhìn, có lẽ là ngày hôm qua ngủ không đủ, nên giờ mắt bị thâm quầng a, sắc mặt tôi hiện tại chắc rất giống quỷ?


Đưa tay sờ sờ mặt, cặp sách trên vai rơi xuống cánh tay, chạm mạnh vào miệng vết thương, khiến tôi kêu lên đau đớn.

“Có chuyện gì vậy?” Anh đang muốn quay đi cùng với người đàn ông thô kệch,  nghe tiếng quay lại, lập tức nhíu đôi lông mày đẹp, nắm lấy cánh tay tôi.

Thấy động tác của anh, tôi rút tay lại theo bản năng, muốn che đi vết thương, nhưng tay đã sớm bị anh nắm chặt, ống tay áo bị kéo lên, lộ ra cánh tay thê thảm.

Dưới ánh nắng mặt trời, tôi mới thấy mấy vết thương có chút khủng bố, khắp tay là bông băng và ugo, miệng vết thương chưa được băng hẳn, tróc da nhìn thấy cả da thịt hồng nộn, giống như sắp chảy máu.

“Em, em không cẩn thận bị ngã.” Lên tiếng giải thích, không biết vì sao, tôi không muốn thấy anh nhíu mày, tôi chỉ muốn anh luôn mỉm cười dịu dàng ôn nhu.

Anh nhẹ nhàng chạm lên vết thương của tôi, rất nhẹ, rất cẩn thận, không khiến tôi thấy đau, giống như một làn gió nhẹ mơn trớn da thịt, rồi anh mới buông ống tay áo của tôi xuống, cũng cẩn thận như vậy, sợ khiến tôi đau, đôi môi mỏng xinh đẹp phát ra tiếng thở dài.

“Phó tổng.” Người đàn ông thô kệch phát hiện ra anh dường như không nhớ phải về công ty, không khỏi lên tiếng thúc giục, tôi nhịn không được trộm lườm ông ta một cái.

Có lẽ là bị anh phát hiện, anh cười vỗ vỗ hai má tôi: “Anh phải đi rồi, tự chăm sóc mình cẩn thận, gặp em sau.” Nói rồi xoay người theo người đàn ông thô kệch kia về công ty.

Nhìn thân ảnh anh mờ dần phía sau cánh cửa thủy tinh, cho đến khi không nhìn thấy gì nữa, tôi mới hồi phục tinh thần, sờ sờ đầu, rồi lại sờ sờ mặt.

Tuy tay anh lạnh lẽo dị thường, nhưng cảm giác anh mang đến cho tôi lại vô cùng ấm áp, đã lâu không ai làm vậy, trước đây ba mẹ khi cảm thấy mới mẻ nên mới làm vậy, nhưng sau khi Vĩnh Khánh sinh ra, lực chú ý của bọn họ liền chuyển đi hết, tới sau khi Mẫn Huân sinh ra, Vĩnh Khánh cũng bị xếp vào chỗ “Hài tử đã chơi chán”.

Đứng sửng sốt thật lâu, cho tới khi trên đường truyền tới âm thanh của loa thông báo mới khiến tôi phục hồi tinh thần, nhặt cặp sách ở trên mặt đất lên, tôi nghe loa đang không ngừng nói về việc nhất định phải chờ đèn xanh mới được đi, không khỏi bĩu môi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận