CHƯƠNG 37
Yên tâm, mọi người đừng đánh ta nha. Đùa thôi, truyện đã viết xong rồi, sẽ không để mọi người đợi đến sang năm đâu. Hắc hắc, ta còn muốn sống lâu một chút.
==============================
Nhưng nhìn anh giống như sắp sụp đổ, biểu tình trên mặt như sắp khóc, ***g ngực trống rỗng chợt cảm thấy đau đớn.
Tôi cắn chặt răng, nhịn xuống cảm giác muốn an ủi anh.
Tôi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không muốn anh nhìn thấy cảm xúc của tôi, tuy rằng tôi không biết có nên hận anh hay không, nhưng tôi biết, tôi không thể dễ dàng tha thứ cho anh.
Trong phòng một mảnh tĩnh lặng, tôi cảm giác được anh vẫn đang nhìn tôi, đứng nơi đó không nhúc nhích (chắc là mỏi lắm nhở), cuối cùng anh lần thứ hai mở miệng: “Tiểu Vũ.”
Ngữ khí đau thương khiến tôi theo phản xạ quay đầu nhìn anh, hiện tại anh trông yếu ớt đến vậy, giống như chỉ cần chạm vào sẽ tan vỡ, biểu tình trên khuôn mặt như ngọc khiến người ta đau lòng.
Nhìn biểu tình yếu ớt của anh, tôi chợt cảm thấy tức giận, vì sao anh lại lộ vẻ mặt như vậy? Rõ ràng là anh đã làm chuyện không thể tha thứ với tôi, vì sao anh lại giống như người bị hại?
“Không được gọi tôi!” Giận dữ hét lên, bởi vì toàn thân vô lực mà có chút yếu ớt, tôi tức giận trừng mắt nhìn anh, một cỗ ủy khuất đè nén đã lâu bùng phát.
Khi tôi bị bắt cóc, bị trói trên giường, cảm giác bất lực, sợ hãi, sự giãy giụa, còn có sự trầm luân của tôi, khi tôi tỉnh lại, ở một mình, giống như dao nhỏ cắt lên toàn thân tôi, thống khổ giống như muốn điên lên, bị tổn thương nặng nhất là tôi, vì sao anh lại làm ra biểu tình như là tôi tổn thương anh?
“Tôi và anh không có lời nào để nói, anh ra ngoài đi!” Sau khi nghe thấy câu nói tức giận của tôi, vẻ mặt anh càng thêm đau thương, ánh mắt tràn đầy tự trách, tôi quay đầu đi, hạ lệnh trục khách.
Qua hồi lâu, tôi nghe được một đợt tiếng bước chân, đi xa dần, rồi lại một đợt âm thanh bước chân đi tới.
“Anh, em mua về rồi!” Vĩnh Khánh vui vẻ mang một cái cặp ***g đi vào, mở ra, rồi ngồi bên giường muốn bón cho tôi.
“Nhân lúc còn nóng anh mau ăn đi, em bảo chủ quán cho chân vịt béo một chút đó.” Vĩnh Khánh săn sóc chỉnh lưng giường cao lên, để tôi có thể thoải mái ăn cơm.
Nhìn nụ cười hồn nhiên đáng yêu của Vĩnh Khánh, tôi chợt cảm thấy thật gai mắt.
Ánh mắt em nhìn tôi vẫn thuần khiết như thế, mà tôi đã không còn là Lâm Vũ Nhi trước đây, không còn là người anh trai mà em sùng bái kính yêu nhất.
Từ khi tôi trói buộc cùng Phó Ninh Viễn, tôi đã nhiễm đen, hiện giờ tôi vô cùng dơ bẩn, nhìn Vĩnh Khánh khờ dại ở bên người khiến tôi cảm thấy khó chịu.
Tôi yên lặng há mồm, ăn một miếng vịt quay Vĩnh Khánh đưa tới, hương vị thơm mềm kích thích vị giác, lúc này tôi mới phát hiện bản thân rất đói, một miếng rồi lại một miếng ăn hết cơm vịt quay mà Vĩnh Khánh mua.
“Hôm nay Ngô ký rất đông khách, muộn thế này mà còn rất nhiều người xếp hàng, may mà nhà chúng ta là khách quen, ông chủ mới cho em chen ngang, không thì phải đợi rất lâu.” Vĩnh Khánh theo thói quen bắt đầu nói chuyện, em rất hay cùng tôi nói chuyện phiếm khi ăn cơm.
“Đúng rồi, vừa rồi em nhìn thấy một anh trai đứng trước cửa, là người đưa anh tới bệnh viện đó, vẫn ở bên ngoài phòng bệnh trông nha, cả ngày anh ấy không ăn gì, sắc mặt rất kém, vừa rồi em nhìn thấy anh ấy như sắp té xỉu vậy.”
Động tác nhai nuốt dừng một chút, tôi lờ đi cảm giác đau buồn trong lòng, chăm chú ăn đồ ăn, thường nghe người ta nói ăn có thể bớt buồn, hóa ra là thật.
Tôi chỉ ở bệnh viện một đêm, sáng sớm liền xuất viện, nhưng hiện giờ tôi đi lại không tiện, đi đường cũng phải chống nạng, Vĩnh Khánh nhìn tôi vất vả như thế, mắt lại đỏ lên, đề nghị để em lái xe đạp chở tôi đi học, không đợi tôi lên tiếng, Mẫn Huân đã bác bỏ trước.
“Anh muốn cả tay phải và chân phải của anh hai cũng gẫy luôn à?” Đôi môi hồng hồng nộn nộn thốt lên, khiến Vĩnh Khánh ủy khuất mếu máo.
Sau đó Mẫn Huân cư nhiên chủ động nói muốn làm lái xe của tôi, đưa tôi đi học, tôi vừa kinh ngạc vừa cảm động, bởi Mẫn Huân vốn không biết đi xe đạp, em tương lai chắc chắn sẽ trở thành nữ cường nhân, nếu không cũng là quý phu nhân, mà hai loại người này ra đường đều là xe đưa xe đón, nên em chưa bao giờ tập đi xe đạp.
Nhưng giờ em vì tôi mà tập đi xe, nhìn những vết thương xây xát da trên người em, tôi chợt cảm thấy có chút áy náy, tôi vẫn luôn thương Vĩnh Khánh hơn em, vì từ trước tới giờ em đều biểu hiện thật kiên cường độc lập, khiến tôi quên mất rằng em chỉ là một cô bé 12 tuổi.
“Cảm ơn em, Mẫn Huân.” Tôi đưa tay xoa xoa đầu em, từ khi em lúc hai tuổi lần đầu tiên khinh bỉ nhìn tôi và Vĩnh Khánh anh em trai thân mật, tôi đã không xoa đầu em như thế nữa.
Khuôn mặt non mịn trắng noãn như ngọc hơi đỏ lên, Mẫn Huân sải bước tới chỗ xe đạp, lạnh lùng nói: “Còn không mau lên xe, em bị muộn mất.”
Bác sĩ nói chân tay tôi hai tuần nữa mới có thể hồi phục, nên Mẫn Huân phải đạp xe chở tôi đi học hai tuần, buổi sáng đưa tôi đến trường rồi mới đi học, buổi chiều tiểu học tan học sớm hơn nên em đến ngồi ở quán hồng trà, chờ tôi tan học.
Chủ quán lần đầu nhìn thấy em, ánh mắt liền tỏa sáng, hỏi em có muốn làm nhân viên cửa hàng không, tiền lương sẽ trả gấp đôi người khác, sau đó do tôi nhờ vả, bọn Cẩu tử đưa lão ra sau cửa hàng “tán gẫu” chút, khi về mặt mày trắng bệnh từ bỏ việc này.
Tất cả bọn bạn tôi khi nhìn thấy Mẫn Huân thì, đều không khỏi há hốc mỏ, nếu không phải Mẫn Huân còn quá nhỏ, chắc chúng đã nổi thú tính, ra tay với em, khi biết điều này tôi đã đưa cái tay đang băng thạch cao lên đập cho mỗi đứa một phát.
Sau khi xuất viện, cuộc sống của tôi vẫn như trước, ban ngày đùa giỡn cùng bọn Cẩu tử, về nhà cùng Vĩnh Khánh ăn cơm xem TV làm bài tập, buổi tối 10 giờ 30 lên giường ngủ, vì tôi bị thương, nên buổi tối bọn Cẩu tử đi “chơi” sẽ không làm phiền tôi.