Sáng hôm sau, khi Diệp Bối Bối thức dậy nhìn sang bên cạnh vẫn không có anh, không chút dấu vết là có nằm ở đây. Chỉ có sự băng lạnh của giường chiếu trải qua một đêm không có hơi ấm chủ nhân truyền vào. Lòng xẹt qua một tia đau lòng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì đến giờ anh vẫn chưa quay lại.
Cố gắng bước từng bước nặng nề đến nhà tắm để ránh răng rửa mặt, lại tuỳ tiện chọn một bộ đồ mặt vào. Cô vô hồn bước ra khỏi phòng, mang tia hi vọng cuối cùng nhìn xung quanh cả gian phòng khách vẫn không tìm thấy bóng dáng quen thuộc. Một giọt nước lặn lẽ rơi xuống mặt sàn lạnh lẽo, ánh mắt cô ngây dại, sợ hãi, miệng không ngừng lẩm bẩm : " Thần, anh đang ở nơi nào? Vì sao không nghe điện thoại? Em rất sợ...cũng rất nhớ anh... "
Cạch!
Tiếng cửa mở, Diệp Bối Bối mong chờ nhìn ra ngoài cửa cũng không phải là anh, nước mắt đã kiềm không được lã chã rơi xuống. Từng giọt từng giọt nước mắt rơi càng ngày càng nhiều, những giọt nước mắt ấy cứ như viên pha lê trong suốt khản trên mặt cô.
Ngoài cửa, Mạc Y Y vô cùng hoảng hốt, vốn dĩ bà cứ tưởng rằng hôm nay con trai cùng con dâu tương lai đi đến nhà ông ngoại con bé nên bà mới đến đây phụ giúp dọn dẹp. Nào ngờ vừa bước vào liền thấy một màn như vậy, nhìn cô khóc đến là thương tâm, bà rất đau lòng đi đến bên cô quan tâm hỏi : " Bối Bối, sao vậy, làm thế nào mà ngồi ở đây khóc? "
" ... Mẹ... Thần...Thần...vẫn chưa trở lại...điện thoại cũng không... thể liên lạc được...con...rất lo cho anh ấy " giọng cô nghẹn ngào đứt quãng, nói từng chút từng chút lo lắng trong lòng ra.
" Bé ngốc, Thần sẽ không có chuyện gì? Hôm qua công ti xảy ra chuyện khá nghiêm trọng nên nó chưa về chắc nó đang bận họp đi nên mới chưa trở về. Con đừng khóc nữa, mẹ nhìn sẽ rất đau lòng. " bà ôm cô vào lòng an ủi, nỗi lòng cô sao bà lại không hiểu chứ, cứ hai mươi mấy năm trước bà cũng từng lo lắng cho chồng bà như vậy nhưng rốt cuộc vì xảy ra chuyện lớn nên phải xử lí nên không thể gặp bà. Cho nên bà tin tưởng con trai bà tuyệt đối không có gì, có lẽ thằng bé quá chú tâm vào việc ngay cả điện thoại hết pin cũng không để ý tới.
" Nhưng...nhưng..." cô nghẹn ngào, hiện tại đầu óc cô trống rỗng không nghĩ được gì cả ngoại trừ hai từ " lo lắng " ra thì không còn suy nghĩ được gì khác nữa.
" Con bây giờ đã nín đi, đã ăn sáng chưa? "
" . . . " cô không trả lời chỉ ngây ngốc lắc đầu. Cô sợ thật sự rất sợ như vậy, đây là lần thứ hai mà cô phải trải qua cô đơn như vậy. Một là mẹ, hai chính là anh.
Trước kia mẹ cũng từng nói với cô là đi có công chuyện nhưng cô đợi mãi chẳng thấy bà về, sợ hãi tìm kiếm nhưng lại bị giam giữ bởi Phương Y Nhã nên không thể đi ra ngoài, nhưng rốt cuộc cô nghe được tin mẹ đã mất thì tim cô như rơi xuống đấy vực. Mẹ cô đã bỏ cô đi mãi mãi không quay về...vì vậy cô sợ cô thật sợ anh cũng sẽ bỏ cô đi như vậy...
Không, không phải như vậy...Thần tuyệt đối không có chuyện gì, sẽ không có chuyện gì. Nhất định sẽ không có chuyện gì.
Cố vứt những suy nghĩ vẩn vơ kia ra khỏi đầu nhưng cô làm thế nào những dòng kí ức ấy mãi chạy quanh trong cô, khiến coi đắm chìm trong sự sợ hãi, cô đơn giá lạnh.
" Vậy, mẹ nấu chút gì cho con nhé. " Mạc Y Y lo lắng nhìn thần sắc con dâu mà đau lòng.
" Dạ, không cần phải phiền mẹ ạ, hiện tại, cái gì con cũng không muốn ăn. " Cô yếu ớt trả lời.
Thật sự bây giờ cái gì cô cũng ăn không nổi, chỉ sợ giờ cô có ăn vào nuốt cũng không trôi. Chưa gặp được anh, chưa nghe được giọng nói anh, làm sao cô có thể an tâm được. Cô không muốn phải cô đơn lạnh lẽo như thế này lần nào nữa.
Nhìn con dâu như vậy bà thực đau lòng, cầm điện thoại ấn xuống số con gái mà gọi đi.
" Tiểu Nhu, đến căn hộ đi. "
. . .
" Đúng vậy, con bé không chịu ăn cái gì, nhìn sắc mặt cũng không vui vẻ nỗi, con đến khuyên con bé ăn gì đi? Hay đưa Bối Bối đi chơi cũng được. "
. . .
" Ừ, con đến nhanh nhé. "
. . .
Cúp máy, Mạc Y Y khẽ thở dài, ngoại trừ việc này ra bà còn biết làm thế nào. A bà quên mất sao bà lại không gọi điện thoại hỏi Dương tử nhỉ. Đúng là, bà già rồi cái gì cũng không nhớ. Vội vã tìm số của Hạ Dương để gọi đi, kết quả là không liên lạc được, bà nhướng mày làm thế nào mà mọi việc lại trở nên như vậy chứ, bà không muốn con dâu bà phải khổ sở nữa.
Rất nhanh sau đó Trữ Dật Nhu cũng đến căn hộ. Cô theo lời mẹ dặn trực tiếp đi vào phòng khuyên nhủ Diệp Bối Bối đừng nên thương tâm nữa hãy ăn chút gì đi đừng để bị đói mà đau bao tử. Nhưng vẫn không có biến chuyển gì, cô dùng mọi cách để khuyên nhủ Bối Bối cũng không được, chỉ thấy Bối Bối khuôn mặt sợ hãi, đau lòng ngồi thu mình trong góc giường, miệng không ngừng lẩm bẩm hai từ " đừng đi..."
Thấy bạn tốt như vậy Trữ Dật Nhu rất đau lòng, thầm rủa anh mình : tên chết tiệt, anh chạy đến nơi nào rồi mà không thèm báo cáo một tiếng, anh xem bảo bối anh đau lòng đến mức nào rồi này.
● ● ●
Đêm hôm đó ở bên kia trái đất, Trữ Dật Thần đứng ngồi không yên nóng nảy vô cùng, mẹ kiếp sao ba không sớm báo với anh một tiếng là tuyệt không thể gọi về ngoại trừ phương thức lên diễn đàn hả. Con mẹ nó xem chút là anh gọi về rồi! Nếu không có Mike nhắc nhở kế hoạch sẽ bị lộ ngay. Nhưng hiện giờ cô đang như thế nào, anh nhớ cô đến chết mất.
Đáng chết tên Dương tử cùng Đằng cũng chưa có đăng nhập diễn đàn làm sao anh có thể nhờ họ chuyển lời giùm chứ. Thật là đáng chết mà. Chẳng lẽ chỉ còn một con đường duy nhất là đợi để cho đến hai ngày sau trở về ư.
Ngồi phịch xuống ghế, anh vò đầu bức tóc, đáng chết sao anh cái gì cũng không nghĩ được hết vậy? Anh không muốn như thế này chút nào? Sớm biết thì đã về gặp bảo bối rồi.
Tối hôm đó Trữ tổng giám đốc một đêm thức trắng vì nhớ nhung bảo bối. Làm cho sáng hôm sau đôi mắt anh có những tia máu đỏ bên trong nhìn trong thật khủng bố. Anh không mảy may để ý chỉ lạnh lùng gọi điện cho thư kí cùng anh đến công ti để xử lí công việc.
Hiện giờ điều duy nhất anh muốn làm đó chính là được về và gặp bảo bối! Chính là như vậy. Mang trên người tâm trạng buồn bực tức giận trên đường đến công ti khiến cho Dư Sở Linh ngồi bên cạnh vô cùng khó hiểu. Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra với tổng giám đốc? Rõ ràng hôm qua ngài ấy rất bình thường làm thế nào lại tức giận như vậy? Lẽ nào ngài ấy bị chủ tịch ép hôn? Nghĩ đến khả năng này Dư Sở Linh có chút hi vọng là chủ tịch sẽ nói với rổng giám đốc một tiếng chọn người thân cận với anh nhất và người đó tất nhiên sẽ là cô. Ngoại trừ cô ra thì còn ai nữa chứ suốt thời gian qua đều là cô ở gần tổng giám đốc. ( Xuống đi bà lọi, lên cao quá té chết. )
Vì tâm tình tổng giám đốc không tốt nên công ti ở bên London cũng chịu cảnh khí thế bức người như thành phố T. Nhưng công ti này còn chịu cực hơn một mình chủ tịch đã đủ lại còn thêm tổng giám đốc thực muốn họ chết mà. Cho nên có thể nói Trữ Dật Thần là đang giận cá chém thớt lòng buồn bực vì không được nói chuyện bảo bối nên ném hết tức giận lên người nhân viên.
Nhìn cảnh tượng này hết sức là huy hoàn luôn. Trữ Thiên Kình ở trong văn phòng không khỏi cười trộm, hà hà xem ra con trai ông thật tâm yêu con dâu đi cứ mười phút chạy vào hỏi " ba, khi nào có thể trở về con muốn gặp cô ấy. "
Xem ra ông cũng nên hoàn thành công việc nhanh một chút nhỉ, ông cũng rất muốn trở về gặp vợ yêu của ông.
Chỉ tiết trời không tốt như vậy còn có tên chủ mưu chết tiệt chính là người đang đánh những dòng chữ này không cho phép điều đó xảy ra nên đã ném vào không ít dự án vào nữa. Nên công việc phải kéo dài đến hai ngày như lời Trữ Thiên Kình nói với Trữ Dật Thần.
Thế nên suốt thời gian hai ngày đó đám người ở công ti phải chịu áp lực cực hình, một chút sai sót cũng không dám, thật sợ sẽ khiến tổng giám đốc không vui mà đá bay bọn họ khỏi công ti. Hiện họ cũng đang cần có chén cơm mưu sinh nha nên tuyệt đối không thể sai sót.