Hoa tử cất bước quay đi, anh đã biết nhiệm vụ mình đã kết thúc, anh cũng không muốn phải ở lại nơi này để nhìn cảnh tượng đầy ghê tởm trước mặt. Những thứ dơ bẩn như vậy chỉ tổ làm mắt anh hư hại và khiến anh càng thêm chán ghét phụ nữ. Bọn đàn bà đó vĩnh viễn chỉ biết tiền, danh vọng.
Bước lên chiếc Hummer rằn ri khoẻ khoắn, anh phóng xe thật nhanh hướng đến đường lớn chạy đi, lại quẹo qua những con đường một cách điêu luyện. Tiếng gầm rú mạnh mẽ của chiếc xe, cùng tốc độ kinh người của anh khiến nhiều người khiếp sợ thậm chí có người thèm muốn được sở hữu chiếc siêu xe kia. Anh một hồi quanh co trên những con đường cuối cùng đã đến được nơi cần đến.
Ngoại ô thành phố T, tại một căn biệt thự trên núi, có một đám người đang đứng đợi chờ người vừa dừng xe bước vào. Quả nhiên là cậu ta đã tới, đôi môi Diệp Dạ Hàn nhếch lên, không lạnh không nhạt mà mở miệng : " Hoa tử rốt cuộc cậu đã tới. "
" Chà, tôi không ngờ mình rất được hoan nghênh đó nha. " buông ra một câu trêu đùa lại hỏi " những người này là? "
" Hoa tử, đây là em họ tôi Ngôn Quang hai người đã từng gặp mặt, còn hai người này có thể nói là đối tác làm ăn của tôi, cậu chàng đeo kính kia là Đằng Tử Minh còn cậu chàng đứng kế bên tóc màu nâu hạt dẻ là Hạ Dương. " Diệp Dạ Hàn giới thiệu.
" Chào mọi người, tôi là Chu Giản Hoa, các cậu có thể gọi tôi là Hoa tử. " Chu Giản Hoa mỉm cười giới thiệu.
" Chu Giản Hoa? Anh là cái anh chàng sĩ quan cao cấp của NSA* sao? " Hạ Dương kinh ngạc.
( * ) NSA : là viếc tắc của The National Security Agency là cơ quan an ninh quốc gia theo tổng bộ của người Mĩ.
" Phải, là tôi. " Chu Giản Hoa cười ôn hoà, hoàn toàn không để ý đến phản ứng của những người trước mặt.
Lòng mọi người nhất thời cả kinh chỉ trừ Diệp Dạ Hàn là bạn thân của Chu Giản Hoa là không có phản ứng là mấy. Chủ Gian Hoa, một cái tên nghe như tầm thường nhưng chính chủ của nó không hề tầm thường. Nghe nói Chu Giản Hoa năm mười tám tuổi đã gia nhập cục bộ An Ninh quốc gia ( NSA ). Là một người chỉ huy đắc lực, với những tài năng bẩm sinh. Bắn tỉa, bắn súng đạn nhỏ hay bất cứ thứ gì hầu như là xuất chúng không chê vào đâu được. Là một trong những niềm tựu hào của NSA. Còm có năm hai mưoi tuổi đã lập được địa chiến công thẳng tiến đến chức vị sĩ quan cho đến hiện tại. Làm việc luôn luôn chuẩn xác, nhiều tập đoàn sử dụng, buôn bán hàng trắng trái phép đều bị bắt giữ. Nghe đồn Chu Giản Hoa là một người cực kì lãnh khốc, vô tình, chỉ cần ngươi thử chạm vào giới hạn của anh thì nhất định sẽ chết không nhắm mắt, chết vô cùng thê thảm.
Đằng Tử Minh nhìn người trước mặt nở nụ cười đầy thân thiện nhất thời hoá đá anh hoàn toàn không thể tin đây chính là Chu Giản Hoa trong lời đồn, bất quá nếu là Diệp Dạ Hàn nói như vậy thì cũng thể nào là giả. Anh là người đầu tiên lấy lại phản ứng đưa tay ra bắt lấy tay Chu Giản Hoa : " Được gặp chỉ huy NSA thật là vinh hạnh của tôi. "
" Nào có, có thể gặp được mọi người đó mới là vinh hạnh của tôi. "
" Được rồi, chào hỏi đã xong, hiện tại vào bên trong bàn vấn đề chính. " Diệp Dạ Hàn lạnh băng nói.
Trong căn biệt thự ngoại ô thành phố, có năm người đàn ông anh tuấn, lãnh đạm ngồi bàn chuyện. Trong đó bốn người đàn ông sắc mặt âm trầm khi nghe anh chàng kia báo cáo.
" Cậu xác định là hắn ta âm mưu như vậy? " Diệp Dạ Hàn lạnh lùng hỏi.
" Đúng vậy, theo tôi biết hắn ta là muốn thâu tóm nhà họ Trữ là trước tiên sau đó là những nhà quyền quý còn lại. "
" Hừ, lão Kim này chưa thấy quan tài chưa biết sợ đây mà. " Đằng Tử Minh Nhếch mép mỉa mai.
" Cũng không hẳn là hắn ta không làm được, theo tôi phát hiện khi giả dạng thân cận hắn, có thể nói hắn là một lão già nguy hiểm. Hắn hợp tác cùng Tống phu nhân để cho con cô ta quyến rũ con trai chủ tịch Trữ. " Chu Giản Hoa giải thích.
" Xem ra, lão già này đánh giá thấp Thần rồi. Thần không phải là kẻ ngốc nói chi bên Thần còn có chị dâu. " Hạ Dương khinh khỉnh.
" Chị dâu? Thần? " Chu Giản Hoa nhíu mày khó hiểu.
" Con trai nhà họ Trữ là em rể tôi đi, còn chị dâu trong miệng họ là em gái tôi, hai cậu ta nói đúng Trữ Dật Thần không ngu ngốc, cậu ta năm hai mươi tuổi đã làm được một sáng kế khiến cho nhiều tập đoàn kinh sợ. " Diệp Dạ Hàn khẳng định.
" Chậc, xem ra Kim Vọng thật ngu xuẩn đi, hắn ta chưa biết thế lực thật sự của chúng ta mà dám vọng tưởng. Thật là buồn cười chết người. " Hạ Dương tiếp tục mỉa mai lão già mập đó.
" Còn có lão ta chưa biết khuôn mặt thật sự của tổng giám đốc họ Trữ, hình như lão ta chỉ biết qua những lời báo cáo của tôi. Nhưng tôi báo cáo tuyệt nhiên sẽ thay đổi sự thật và tất nhiên báo cáo của tôi vĩnh viễn cũng không hề chính xác. " Chu Giản Hoa nở nụ cười âm lãnh, đáy mắt chứa đầy lãnh ý, nếu không phải do hắn thì em gái anh cũng không chết,
" Hoa tử, cậu biết hack hệ thống truy cập để ngăn chặn bọn hacker xâm nhập vào đường liên lạc không? Tôi nghĩ chúng ta cầm bàn chuyện này với Trữ chủ tịch. " Diệp Dạ Hàn mở miệng.
" Có thể. "
" Ngôn tử, em gọi điện thông báo với cha mẹ em cùng cậu út và ông ngoại giùm anh. " Diệp Dạ Hàn quay sang dặn dò
" Vâng, em đã biết. " Ngôn Quang gật đầu đứng dậy xoay người đi báo tin.
" Vậy để tôi cùng Đằng sắp xếp một sốt chuyện tôi nghĩ điều này là cần thiết. " Hạ Dương cũng lên tiếng
Diệp Dạ Hàn cũng không phản đối, anh hoàn toàn đồng ý điều này, chỉ cần em gái anh không việc gì là được, còn chuyện lão Kim anh tuỳ người xử lí điều duy nhất anh làm là hợp tác và bắt lấy mạng chó của Phương Y Nhã ả đàn bà khốn khiếp đó cần được báo ứng một cách đúng đắn mới được.
Chỉ trong phút chốc căn biệt thự ngoại ô thành phố đã trở lên băng lạnh bởi từng lớp băng khí lạnh cùng sát ý của mỗi người bắn ra. Xem ra làn này lão Kim thật sự chết thảm, chọc đâu không chọc, lại chọc vào ổ kiến lửa, đã vậy là kiến lửa có độc nữa mới khổ.