Ngày hôm đó ở bên kia trái đất, Trữ Dật Thần nhận được tin cô bị thương đau lòng cực độ, trong lòng giận đến độ lập tức muốn bay về giết chết hết đám người không biết thân không biết phận kia. Thật là gan hùm mà, ngay cả bảo bối của anh cũng dám đả thương. Thường ngày anh nâng trên tay sợ bể, ngậm trong miệng sợ tan vậy mà đám người kia dám.
' Rầm ' Đập bàn một cái âm thanh lạnh lẽo, từng chữ từng chữ mà thốt ra " Tốt tốt, muốn chơi thì để tôi bồi các người chơi, đóng bộ kịch nhàm chán trước mặt tôi thì hãy để tôi làm đạo diễn một bộ kịch khác lòng trong kịch bản của các người. "
" Tổng giám đốc, ngài không sao chứ? " Dư Sở Linh từ ngoài bước vào vốn định báo cáo cho giám đốc công việc ngày hôm nay nào ngờ lại thấy bộ dạng khủng bố như vậy nhất thời sợ hãi, cũng rất lo lắng hỏi vì dạo gần đây công việc bận bịu cô biết nhất định tổng giám đốc sẽ bỏ giấc.
" Không việc gì, phiền cô pha cho tôi tách cà phê. " Anh lạnh lùng đáp chẳng thèm liếc Dư Sở Linh một cái.
" Tổng giám đốc đây là dự án hôm nay, nếu không có hì phân phó khác tôi đi ra ngoài pha cà phê. " Dư Sở Linh bước đến đặt xấp tài liệu xuống, cung kính nói.
" Đi đi "
Thật tình mà nói lần này kết cục của Lão Kim cùng những người kia sẽ thê thảm lắm đây, đã chọc đến anh còn khó sống vậy mà dám chọc đến bảo bối anh thì chỉ chờ chết mà thôi. Chỉ cần hai ngày nữa, hai ngày nữa đám người kia sẽ chết thật đẹp mắt.
- - - - - - - -
Ở thành phố T tâm tình của Diệp Dạ Hàn và Diệp Thiên Cẩn còn có ông cụ Diệp Chính Nhân thật sự rất đáng sợ, suốt giờ qua khuôn mặt ba người đều trâm âm lạnh lẽo, thật tốt bảo bối trân quý nhất của bọn họ cũng dám đả thươnggan thật là lớn, hiện tại tài liệu cũng đã gần có hết, chứng cứ phạm tội đã đầy đủ. Chu Giản Hoa cũng đã nhận được lệnh báo cáo của các thuộc hạ hai ngày tới sẽ đáp trực thăng đến thành phố T.
" Hoa tử, mọi chuyện đã ổn thoả rồi đúng không? " Hạ Dương nhíu mày hỏi Chu Giản Hoa, anh thật không hi vọng Trữ Dật Nhu bị thương nữa.
" Đã ổn hai ngày sau có thể hành động, lúc tôi trở về thù đã phát hiện hai ngày tới ông ta sẽ đến học viện Đằng Lâm lấy danh tổ chức quỹ từ thiện. " Chu Giản Hoa âm trầm lên tiếng.
" Ân, ngày đó thật đáng mong đợi. " Dựa lưng vào tường Hạ Dương ma mị cười nói. Anh thật sự rất mong đợi nha, mong đợi nhìn vào cái khuôn mặt đầy tức giận hay đầy kích động của Kim Vọng của đám người kia.
" Phải rất đáng mong đợi. " Chu Giản Hoa cười quỷ dị, ánh mắt lộ rõ sự ngoan tuyệt, âm lãnh, sát khí ngùn ngụt. Nhân quả trùng sinh ngày đó chính là ngày anh báo oán với Kim Vọng vì đã giết chết em gái duy nhất của anh.
" A Hoa, cháu nói cho ta biết cụ già như ta thì làm gì mới phải đây, thật đau lòng khi nhìn thấy cháu gái đáng thương của ta bị thương. " ông cụ Diệp từ ngoài phòng bước ra đại sảnh, chống cây gậy ba toong từ từ bước ra, vẻ mặt đầy thương xót nói.
" Ông cụ, cháu nghĩ ông cụ cứ nhịn một chút hai ngày nữa là tốt rồi. " Chu Giản Hoa cũng nhẹ nhàng trả lời, đối với ông cụ Diệp anh đặc biệt kính trọng, nghe lời. Nếu năm đó anh không được ông cứu chỉ sợ lúc đó anh đã chết từ lâu.
" Ân, mấy đứa các cháu làm gì thì làm miễn sao bảo đảm an toàn cho cháu gái ta, đừng làm kích động trái tim của lão nhân này. " ông khàn khàn lên tiếng, ông là sao cũng được cháu ngoại ông không sao là tốt rồi, hừ hừ đám xú nhân kia lại dám làm cháu gái ông uỷ khuất.
Hai ngày sau đó, tại Học viện Đằng Lâm.
Diệp Bối Bối vì chân vẫn bị thương nên vẫn còn băng bó, nhưng cô có thể đi lại bình thường mà so với người khác vẫn chậm hơn chút và vẫn chưa chạy được. Khó khăn lắm mới đi vào lớp được, mang trong mình tâm trạng buồn bực khó chịu, Thần vẫn chưa về xác thực đã hai tuần hai tuần cô không gặp anh rồi, cô rất khó chịu.
" Đề nghị các em học viên lập tức tập trung tại hội trường có việc cần, xin chú ý hãy chỉnh trang lại y phục của mình." Tiếng loa của trường vang lên thông báo.
" Được rồi, chúng ta tạm dừng tại đây. " Trần lão sư khẽ gõ gõ bàn.
" Vâng ạ. "
" Các em mau đến hội trường đi, hôm nay chúng ta có nhiều việc phải làm đặc biệt phải chào đón các vị tổng tài thật nhiệt liệt. " Trần lão sư cất lời rồi đi ra ngoài lớp.
" Bối Bối, cậu đi được chứ? " Quách Tử Ny ở phía sau Diệp Bối Bối hỏi.
" Được. " Cô khẽ gật đầu đáp.
" Ổn chứ? Chân cậu như vậy để tớ báo với cô Bắc Đường. " Trữ Dật Nhu cũng quan tâm nói.
" Không việc gì, tớ có thể đi, bất quá hai cậu phải đi cùng tớ. "
" Được. "
" Vậy ta đi thôi. " cô mỉm cười, đứng dậy cùng bạn tốt đi ra ngoài.
Ở hội trường vì có rất nhiều dãy lớp, học viện lại rất rộng nên đại đa số sẽ có học viện đi chậm nên Diệp Bối Bối không hề lo lắng đến vấn đề này. Cho nên khi cô tới vẫn còn nhiều người chưa đến, vì vậy na người các cô ngồi vào vị trí mà không hề bị chú ý quá nhiều.
" Các em đã tập trung đông đủ, hiện giờ tôi sẽ thông báo nội dung của ngày hôm nay. " Tiếng thầy tổng phụ trách dõng dạc tuyên bố.
" Hôm nay, học viện Đằng Lâm chúng ta rất hoan nghênh các vị khách quý ông Kim Vọng chủ tịch tập đoàn Kim Long, chủ tịch Tống và Tống phu nhân cũng là đại diện phụ huynh em Tống Nhã Phương, chủ tịch Khương và chủ tịch Hồng... "
" Clap clap " Hội trường vang ra những tiếng vỗ tay chào đón, nhiều học viên ngưỡng mộ nhìn đám người Tống Nhã Phương
" Chị Phương thật xinh đẹp, thật ngưỡng mộ chị ấy. " nhiều nữ sinh khen ngợi.
. . .
" Hôm nay, Kim Vọng tôi đến đây là muốn nói chúng ta sẽ tổ chức một lễ từ thiện cống hiến cho dân chúng và muốn nói với các phóng viên rằng tôi Kim Vọng chính thức hợp tác với Đằng thị và Hạ thị . " Kim Vọng đứng trên cao đài dõng dạc nói, sâu trong mắt thâm thuý của ông ta chứa đầy tham vọng hôm nay ông cố tình tới nói như vậy để mọi người nghe, còn có chỉ cần Hạ thị và Đằng thị phản kích ông lập tức đem những gì ông thu nhập được công khai.
" Gì? " Trữ Dật Nhu kích động cả kinh bật dậy hô to, thế quái nào chú Đằng cùng chú Hạ đều...
" Em học viên kia có ý kiến gì sao? " Kim Vọng nhíu mày giả vờ trả lời.
" Tôi... " Trữ Dật Nhu nhất thời cứng họng, phát hiện vừa rồi chính mình quá kích động.
" Hừ, con nhỏ này thật là vô lễ, không hỗ danh chơi chung với Diệp tiện nhân nên đều vô si như nhau. " thấy Trữ Dật Nhu thất thố Lý Vu Kỳ mỉa mai nói lớn đặt biệt ba chữ ' Diệp tiện nhân ' kia nói đặc biệt to.
Một lời của cô ta châm lửa cả hội trường ai cũng mắng mỏ, ngồi đằng xa Ngôn Quang sắc mặt cực kì âm trầm, ánh mắt càng lúc cành lộ rõ tia ngoan tuyệt.
Diệp Bối Bối nghe lời chỉ trích im lặng không nói, nhưng sắc mặt cô cực kì tái nhợt, vì sao ư vì cha cô ông ta trước mặt cô chứ sao, nếu ông ta nghe ba chữ kia chắc chắn cũng sẽ điên cuồng sỉ nhục mẹ.
" Xin mọi người đừng mắng em ấy mà. Tôi van mọi người. " lúc này Tống Nhã Phương bất ngờ chạy lên cao đài giành micro nói.
" Chị Phương, hà cớ gì bao bọc cho con tiện nhân đó. " Lý Vu Kỳ mỉa mai
" Đúng đó, Nhã Nhã cậu đừng nên che chở cho loại người như cô ta. " Hồng Diễm Ngọc cũng hùa theo.
. . .
" van mọi người tha thứ cho em ấy. Là tôi sai là tôi sai..." Tống Nhã Phương cố gắng nói một cách cực kì đau khổ, bã bai run run.
Nhìn cảnh Tống Nhã Phương khóc nức nở hội trường lập tức im bặt không ai nói một lời, đều đồng cảm nhìn cô ta đối với Diệp Bối Bối càng thêm phẫn hận.
" Chuyện gì vậy? " lúc này Tống Thành hỏi.
" Chụ tịch Tống, là cô ta cô ta khiến chị Tống uất ức. " Lý Vu Kỳ đứng dậy chỉ thẳng vào mặt Diệp Bối Bối.
Tống Thành sắc mặt lập tức đen lại, giận dữ tràn trề mẹ của mày cũng vô liêm sỉ như vậy, mày cũng như vậy hừ quả là mẹ con. Cạnh bên ông Phương Y Nhã cười lạnh, muốn đấu với bà và tranh giành với con gái bà? Mơ tưởng.
" Clap clap , diễn như vậy đủ rồi đấy. "