Anh Nguyện Dung Túng, Cưng Chiều Em Hết Cả Đời

" Hiện tại, ông chính thức là phạm nhân không gì bàn cãi. " Chu Giản Hoa lạnh lùng mở miệng.
" Mày dám, mày dám phản bội tao. " Kim Vọng tức giận xông đến bên Chu Giản Hoa.
Chu Giản Hoa nhẹ nhàng né tránh tung một cước vào ông ta khiến cho ông ta nằm dưới đất rên rỉ một cách đau đớn.
" A Vọng, A Vọng... " lúc này Phương Y Nhã hoàn toàn quên mất bên cạnh mình còn có Tống Thành mà chạy lại bên Kim Vọng lo lắng hỏi, rồi sau đó trừng nắt giận dữ mắng Trữ Dật Thần.
" Là mày, nhất định là mày hại anh ấy, chắc chắn mày nghe lời xúi giục của con nghiệt chủng của con tiện nhân Diệp Thiên Nhu. " Phương Y Nhã quát to.
" Bà câm miệng! " Diệp Dạ Hàn từ lâu đứng gần Hạ Tư Vĩ xem xét tình hình nào ngờ bà ta dám sỉ nhục mẹ anh.
" Mày là thằng nào. " Phương Y Nhã Đưa mắt nhìn người con trai có đôi mắt màu xám bạc mê người.
" Tôi là ai ư? Bà không nhớ rõ tôi sao? Mẹ kế! " Diệp Dạ Hàn mỉa mai " mẹ kế thân yêu con là Tống Dạ Hàn đây "
" A Hàn... a Hàn con còn sống sao... " lúc này Tống Thành kích động không thôi, ông cứ ngỡ con trai ông đã chết...chết dưới tay của Diệp Thiên Nhu.
" Sao tôi chưa chết chắc hai vị thất vọng lắm nhỉ? " Diệp Dạ Hàn trào phúng.
Bên dưới toàn bộ học viên không hiểu gì cả chỉ nghe hai chữ Tống kia từ miệng Diệp Dạ Hàn lập tức các nữ sinh điên loạn lên " A anh ấy là anh trai của chị Tống, anh ấy thật là soái. "
" Ta...ta..." Tống Thành run rẩy, kích động không thôi, con trai quý báu của ông vẫn còn sống.
" Mày nói láo...mày cho rằng mày giả vờ làm vậy tao sẽ sợ, mày chỉ cũng là kẻ bần tiện như mẹ mày thôi, đều ham tiền ham của cải muốn giết hại chồng tao. " Phương Y Nhã quát.
" Ha ha, bần tiện? Xin hỏi quý phu nhân nói loạn cái gì vậy? Cơm có thể ăn loạn lời không thể nói loạn, nên cất nhắc những gì mình vừa nói đi. " Diệp Thiên Cẩn lạnh lẽo mở miệng, cùng ông cụ Diệp đang giận run người.
" Diệp chủ tịch tôi nào có nói loạn..." Phương Y Nhã sao lại không biết ông chứ, ông chính là chủ tịch Diệp Lang uy danh lừng lẫy đó nha.
" Không nói loạn ư? Nếu không nói loạn thì hà cớ gì bà nói cháu trai tôi và chị gái tôi như vậy? "
" Ý ông là gì ? "
" Hừ, cô nói rằng Diệp Thiên Nhu và cháu tôi ham mê tiền bạc nhà họ Tống? Chứng cứ? Xin nói ra, với lại chị tôi Diệp Thiên Nhu thiên kim nhà họ Diệp hà cớ gì phải ham mê số tiền lẻ kia. " Diệp Thiên Cẩn cười lạnh , chỉ sợ bọn nghe xong đều thất kinh.
Phương Y Nhã cả kinh cô ta là thiên kim nhà họ Diệp...Không thể nào...
" Còn nữa, 'mẹ kế' cùng 'em kế' món nợ các người lúc trước nợ em gái tôi đến lúc trả rồi nhỉ. " Diệp Dạ Hàn mỉn cười đầy ôn nhu nhưng vào mắt Phương Y Nhã lại cực kì đáng sợ.
" Ý gì? Anh nói là ý gì? " đám học viên mơ hồ nghi vấn.
" Đúng rồi, Thần cậu cũng đòi một ít công đạo đi nào. " Diệp Dạ Hàn ánh mắt đầy ẩn ý nhìn Trữ Dật Thần.
" Món nợ hôm trước tôi đã nể mặt chú Hạ bỏ qua nhưng mà con gái của ông vẫn tiếp tục cố ý làm thương tổn cô ấy trước đó chính tôi đã cảnh cáo còn gì? "
Trữ Dật Thần cất lời, sau đó xoay người bước xuống cao đài hướng đến bên Diệp Bối Bối mà đi xuống, đám học viên nữ thấy Trữ Dật Thần bước xuống đều hét ầm lên, mơ mộng rằng anh hướng về phía mình, chỉ tiếc bước chân anh gấp gáp vội vã tiến đến trước chỉ hận không thể như phim truyền hình kiếm hiệp khinh công đến bên cô. Diệp Bối Bối thấy anh đi đến bên mình thân hình phút chốc cứng đờ, thấy anh bước đến càng gần, bao nhiêu cảm xúc nhớ nhung dồn nén sâu trong lòng rốt cục cũng không nhịn được nữa cứ vậy mà phun trào ra.
Cô quên bén đi sự đau đớn ở chân mà lao đến bên anh, nghẹn ngào nói, nước mắt cũng không cầm được mà rơi xuống " Thần, em rất nhớ anh, rất nhớ anh, anh đã đi đâu vậy em rất nhớ anh. "
" Bảo bối, xin lỗi, xin lỗi, thật xin lỗi, anh cũng rất nhớ em. " Trữ Dật Thần siết chặt cô vào lòng, anh nhớ cô đến phát điên, chỉ hận không thể đem cô nhét vào trong tim để khi nhớ lại lấy cô ra xem. Từ lúc xuống máy bay anh đã vội vã chạy đến đây để gặp cô, giây phút nhìn thấy cô anh thật muốn chạy lại ôm cô, hôn cô.
" Anh quá đáng, anh vì sao suốt hai tuần đều không trở về. " Cô nức nở, tay nhỏ cũng không ngừng đấm thùm thụp vào lòng ngực anh.
" Bảo bối ngoan, anh xin lỗi, chỉ bì bất đắc dĩ thôi, giờ anh đã về rồi này. " Anh đau lòng, cưng chiều hôn lên mặt cô, hôn lên những giọt nước mắt của cô. Cử chỉ nhẹ nhàng, yêu thương vô hạn lại khiến cho nhiều người ghen tị với Diệp Bối Bối đặc biệt là Tống Nhã Phương, còn có Tiêu Minh Đông lòng cực kì khó chịu, cậu chưa bao giờ thấy cô khóc như vậy? Cô đang lạc mềm buộc chặt, vẫn đang diễn kịch thôi.
Cô lắc đầu nguầy nguậy, dụi dụi khuôn mặt nhỏ nhắn của mình vào lòng ngực anh, cứ thế ôm anh thật chặt, cô sợ chỉ cần cô buông ra anh liền biến mất. Anh yêu thương ôm cô bước về phía cao đài, lại lạnh lùng lên tiếng : " Kim Vọng, Tống Thành, Khương Quân Lỗi, Hồng Chí Cơ tôi xin tuyên bố từ hôm nay trở đi tập đoàn các ông sẽ thuộc về quyền sỡ hữu của tôi. "
Lời anh vừa dứt tức cả hội trường đều cả kinh, mọi người há lại không biết sự uy danh của những vị chủ tịch này làm thế nào chàng trai trẻ tuổi này lại dám tuyên bố như vậy. Đám phóng viên nghe thấy tin nóng sốt chụp hình liên tục, ghi ghi chép chép lưu loát, chỉ hận không thể xông lên trước hỏi, nhưng vì đây là nhà báo có kỉ luật nên họ luân biết đúng mực không như những tên kia.
" Mày cho mày là ai mà dám nói lời như vậy? Chẳn qua cũng vì con của tiện nhân Diệp Bối Bối kia thôi, một thằng nhãi ranh thì có thể làm được gì. " Phương Y Nhã mắng chưỡi chanh chua, bà ta không còn màng đến thân phận tôn nghiêm nữa.
" Con của tiện nhân ? Tống phu nhân xin hãy xem xét lại lời nói của mình, Diệp Bối Bối em gái tôi con cháu gia tộc họ Diệp là để bà gọi như vậy sao? " Diệp Dạ Hàn liếc mắt nhìn bà ta, cái người đàn bà ngu xuẩn này thực khiến anh nực cười.
" A, cô ta là con cháu Diệp gia sao? " nhiều người thất kinh lên tiếng đồng loạt nhìn về phía Trữ Dật Thần đang ôm Diệp Bối Bối, họ đâu có ngờ...
Ngay cả Tiêu Minh Đông cũng bị đả kích không nhẹ. Đám phóng viên chấn động không thôi, một nam tử nhịn không được lớn mật hỏi rõ " Thưa Diệp thiếu, ngài xức thực cô nàng kia là con cháu nhà họ Diệp? Theo tôi biết con cháu nhà họ Diệp đều có đôi mắt màu xám bác thế vì sao cô ấy lại không có? "
" Tôi khẳng định đây là em gái tôi. " Diệp Dạ Hàn từng chữ từng từ nói ra một cách rõ ràng.
" Ngài có bằng chứng gì? "
" Láo nào, con cháu nhà họ Diệp chúng ta há có thể nói bậy? Hừ ! " ông cụ Diệp nảy giờ im lặng đã nhịn không được mà quát lớn.
" Cha, đừng nên nóng giận. " Diệp Thiên Cẩn đứng bên cạnh vỗ vỗ lưng cho ông.
" Ha, đúng thế không có bằng chứng xác thực thì chưa chắc là thật, có khi con nghiệt chủng này lại là con của người khác. Thằng nhãi ranh này cũng không có quyền thế mà muốn sở hữu tập đoàn tôi. " Phương Y Nhã được thời cơ xen miệng mắng.
" Bằng chứng không phải là không có, còn có dựa vào quyền thế nhà họ Trữ và tổng giám đốc tập đoàn Trữ Thần tôi hoàn toàn có thể thu mua được những tập đoàn tôm tép chả đủ để tôi nhét kẽ răng kia. Vài ba tập đoàn đó với tôi có là gì. " Trữ Dật Thần trào phúng cười.
Lần này đám phóng viên cùng đám người đứng trên cao đài thêm một lần chấn động nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui