Ánh Nguyệt

Luân Phong tỉnh dậy, lần theo mùi hương đi vào bếp, thấy anh đứng bên cạnh với bộ mặt nhem nhuốc, y vói gắng mà nhịn cười, anh chẳng hay biết gì, cùng cậu dọn đồ ra bàn ăn.

Nghiên Dương cúi đầu tiế tục nấu nướng, anh thấy cậu im lặng thì lấy làm lạ, đứng sang bên cạnh khoang tay hỏi:

- " Sao em không nhìn anh?"

- " Dạ."

Y ngẩng đầu nhìn trực diện vào anh, coa chút ngơ ngẩn, lắp bắp nói:

- " Tại…em đang nấu mà."

Anh nghiêng đầu nhướn mày, nửa tin nửa ngờ rồi cũng bỏ qua, xua tay.

- " Được rồi, anh đi tắm đây."

Nghiên Dương ngơ một lúc nhưng sau vẫn gật đầu.

- " Vâng. Anh đi tắm đi."

Anh vừa rời đi thì y đã nhanh chóng tắt bếp, ngó xem anh đã vào phòng tắm chưa rồi nhanh chóng vào phòng bản thân khoá trái cửa lại. Không ngoài dự đoán, tiếng gọi của anh vọng ra từ phòng tắm.

- " Nghiên Dương!"

Lyaan Phong chạy từ phòng tắm ra, không nhìn thất y, anh biết chắc rằng y đã trốn vào phòng liền chạy tới gõ cửa.

- " Tiểu quỷ, em ra đây cho anh!"

- " Không đâu, tại anh dỗi em trước mà!"

Anh cố xoay tay nắm cửa, hai người này thực sự như hai đứa trẻ con, không ai chịu nhường ai, anh muốn lộ cậu ra nhéo tai, cho rằng chiều cậu quá nên cậu đem anh ra bỡn cợt.

Sau cùng, không thấy động tĩnh nữa, y tưởng anh đã không còn giận nữa, nhưng lập tức nghe thấy tiếng cười qua vách cửa, anh cười nghe khá đê tiện…

- " Bảo Bảo, em quên rằng đây là nhà của anh sao? Chìa khoá đều là anh giữ mà…"

- " …!! "

Tiếng mở cửa la hj cạch bắt đầu vang lên, y giật mình giữ chặt cửa, luống cuống nói:

- " Ah, Em…em xin lỗi mà."

- " Em ra đây cho anh!"

Luân Ôhng một lực mạnh mẽ đẩy cửa ra, thấy y nửa ngồi nửa bỏ dưới đất, gương mặt cười gượng gạo muốn né tránh, nhỏ giọng.

- " Em xin lỗi mà."

- " Tiểu quỷ đáng phạt."

Anh tiến tới đúng theo ý kéo hai tai y sang hai bên khiến nó đỏ ửng lên, y đau mà la oai oái, cố giằng tay anh ra.

- " Em đau ah, bỏ em ra."

- " Không thể không phạt em."

Bị đau mà anh không chịu buông, y nghĩ ra cách, biết rõ rằng điều anh lo sợ, điều làm anh mủi lòng, mắt y mau chóng ngấn lệ, ngước lên nhìn anh, đúng như thế, anh mau chóng hạ bệ trước ánh mắt trong trẻo đang đỏ hoe đó, buông tai y ra.

- " …thật không mắng nổi em."

Lòng Luân Phong ngữa ngáy, cúi xuống hôn lên mặt y không chừa chỗ nào, nắm chặt hai tay không cho y cử động, tự cho đây là một hình phạt, có vẻ hình phạt này ai cũng muốn được nhận.

Xong hình phạt, Luân Phong để y ngồi lên giường với gương mặt chưa hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ nói.

- " Anh đi tắm đây."

Luân Phong quay lưng rời đi, y sờ lên gương mặt đang nóng bừng của mình, ngại ngùng nhưng lại bày ra vẻ oan ức.

- " Anh…đồ đáng ghét."

Ba từ cuối y cố ý nhỏ giọng nói, sau cũng đứng dậy ra ngoài ngồi lên bàn ăn, có vẻ vẫn còn hậm hực lắm. Sau khoảng tầm 15 phút, anh đi ra, mang theo đó là hơi nước toát ra từ phòng tắm cho tới phòng khách, anh lại không mặc đồ, dưới bên dưới chỉ quấn chiếc khắn tắm dài, bên trên thì quàng chiếc khăn trắn qua cổ, dáng vẻ đó làm y giật mình, lập tức che mặt:

- " Anh…Anh làm gì vậy?"

Anh đội chiếc khăn trên cổ lên đầu mà lau tóc, cười cười ngồi xuống ghế đối diện, chẳng hiểu từ bao giờ mà anh trở nên vô sỉ như vậy…

- " Đâu phải lần đầu thấy, em ngại à?"

- " Ngại? Em không ngại. Chỉ là…trời lạnh lắm, sao anh không mặc đồ vào."

- " Anh vào tắm mà quên mang đồ, tắm xong không thấy nên ra lấy, nhưng thấy em ngồi đợi cơm nên anh ra đây luôn."

- " Anh không cần làm vậy đâu."

Anh không nghe lời, lấy bát cơm đưa cho y, vui vẻ nói.

- " Không cần lo cho anh, anh mạnh mẽ mà."

Nghiên Dương không biết nói như thế nào, lo lắng mà thấy anh cứng đầu nên cũng chẳng thể ép, vừa ăn vừa dục.

- " Vậy anh ăn nhanh lên, không sẽ ốm đó."

- " Được rồi, nghe em."

Anh gật đầu nghe theo, hai người ăn xong trong khoảng thời gian ngắn, Luân Phong ngỏ ý muốn rửa bát nhưng tất nhiên y nhất quyết không cho, bắt anh phải đi mặc đồ vào rồi mới để anh làm gì thì làm.

Xong hết công việc, anh cũng đã mặc được một bộ đồ thoải mái, vì cả ngày đã ngủ quá nhiều nên giờ khuya hai người cũng chẳng chợp mắt nổi, anh kéo cậu vào phòng chiếu phim trong nhà, rủ cậu xem phim cùng nhau.

Vào căn phòng tối chỉ có chiếc sofa, Nghiên Dương ngỡ ngàng nhìn xung quanh, vừa nhìn vừa hỏi anh.

- " Nhà anh rốt cục có bao nhiêu phòng vậy ah…"

- " Không nhiều, chỉ là em không đi tham quan thôi."

- " Nơi này anh không làm để cho người cũ xem đấy chứ?"

Anh nhìn y, vài giây không biết nói gì, không phải anh chột dạ, chỉ là bất ngờ, cậu là đang ghen đấy ah.

- " Không, căn nhà này, em là người đầu tiên được tới."

Cùng với lời nói giải thích, anh cười nhẹ nắm tay y kéo lại ngồi trên ghế sofa, Luân Phong để y ngồi trong lòng, gục đầu vào cổ nhận hương thơm, y chăm chú xem phim chẳng nói lời nào, anh lại dùng giọng nói trầm ấm nói cạnh tai y.

- " Em ghen với ai đó ah?"

- " Không có, em tò mò thôi."

Y lắc đầu, cậu chỉ có chút hiếu kì, không nghĩ rằng một mình anh có thể tận dụng hết các phòng trong căn nhà to lớn này, chẳng hề câu nói làm cho anh có chút hoang mang.

- " Thật không?"

Anh ân cần hôn nhẹ vào cổ, tạo sự tin tưởng với y dù biết giờ cậu không có ý gì.

- " Trước kia chỉ là quá khứ, em đừng nghĩ tới được chứ?"

Nghiên Dương ngước lên, lấy hành động thay cho lời nói, chạm môi lên má anh, mỉm cười trả lời.

- " Vâng."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui