Anh Nhẹ Chút Được Không?

Lời nói của Cừ Ý dường như đã tác động đến suy nghĩ của Mạnh Vân.

Cô lập tức vứt chuyện của Việt Lan ra sau đầu, sau đó bắt đầu nhớ lại, rốt cuộc thì khi học đại học cô đã bỏ lỡ chuyện gì?

Vì sao một người ít nói trầm tính như Cừ Ý lại có thể nhìn ra, mà trong khi cô là người trong cuộc lại không hề biết chuyện gì?

Cô cũng không nhớ rõ nữa..

Nhưng bây giờ có nghĩ cũng chả để làm gì cả.

Đối với cô, hiện tại như thế này là quá mãn nguyện rồi.

Ăn xong bữa cơm, Cừ Ý lại mời mọi người trong lớp đi hát karaoke.

Ở tuổi này rồi, những lần họp lớp như thế này cũng coi như là một dịp giao lưu mở rộng quan hệ. Bởi vì có không ít người đã kết hôn, đã có gia đình, có công việc ổn định.

Bình thường Mạnh Vân đã là người da mặt mỏng, càng không phải người hăng hái sôi nổi. Mà Qúy Hiểu Thích phải đón Qúy Trì nên đã về trước, Mạnh Vân cũng không có hứng thú tham gia nên cũng tạm biệt mọi người rồi cả hai cùng về luôn.

Bên khoa của Lục Dã vẫn còn đang liên hoan thì Mạnh Vân đã gửi tin nhắn cho anh.

Ngụy Tống Từ ngồi bên cạnh đang định nói gì đó, nhìn thấy Lục Dã cầm điện thoại thì liền yên lặng.

Lục Dã đọc tin nhắn của Mạnh Vân, cười đến nỗi hai mắt híp lại cong cong, anh nói “Xin lỗi” với bạn học đang nói chuyện với mình, sau đó lại cúi mặt trả lời tin nhắn của cô.

“Tan tiệc sớm thế à?”

Mạnh Vân ngoan ngoãn trả lời, “Ừ, em với Qúy Hiểu Thích ra trước, cậu ấy có việc nên đi trước rồi.”

Đằng sau vẫn còn một tin nữa, “Anh có đi được không? Hay em ở ngoài đại sảnh chờ anh?”

Lục Dã bị cô chọc cười.

Bạn gái hiểu chuyện quá cũng là một vấn đề.

“Anh ăn thêm một chút rồi sẽ xuống ngay.”

“… Em không vội.”

Lục Dã do dự một lúc, rốt cuộc cũng chịu nói ý định của mình ra, “Nếu không thì em lên chỗ anh đi, anh gửi vị trí cho em.”

“…”

Mạnh Vân đã xem tin nhắn lâu rồi nhưng vẫn chưa trả lời lại.

Mà Lục Dã cũng rất có kiên nhẫn, anh nắm chặt điện thoại, cô không trả lời thì anh càng gửi nhiều sticker bựa bựa.

“Em không lên đâu.”


“Ừ, cũng đúng, anh sẽ xuống ngay.”

Cô không muốn thì anh cũng không ép cô.

Mặc dù anh có ý định riêng, nhưng anh không muốn để cô lâm vào thế khó xử.

Là cô gái nhỏ anh ngày đêm mong nhớ, nâng trên tay sợ vỡ, ngậm trong miệng sợ tan, làm sao có thể để cô không vui được.

Lục Dã cất điện thoại, sau đó anh chào hỏi mọi người một chút rồi dứt khoát ra về.

Lúc này chỉ còn có Ngụy Tống Từ đang nhìn bóng dáng của anh khuất dần, ánh mắt lại có chút phức tạp.

Trong lớp quả nhiên cũng có rất nhiều người hiếu kỳ, bọn họ liền lấy danh nghĩa ra bạn học cũ ra hỏi Ngụy Tống Từ, rốt cuộc cũng chỉ để thỏa mãn sự tò mò của mọi người mà thôi.

“Đầu ba trăm, bạn gái của Lục Dã có phải là học muội hồi trước hay đến tìm cậu không? Tôi thấy tên quen lắm…”

Hôm nay ai nhìn thấy áo của Lục Dã cũng đều rất tò mò rồi.

Ngụy Tống Từ cầm lấy ly nước uống một ngụm, giọng điệu lạnh nhạt nói.

“Không biết.”

“Lục Dã không phải là bạn cùng phòng của cậu sao, sao lại không biết…”

“Không biết.”

Giọng của Ngụy Tống Từ càng ngày càng lạnh, mà nếu bây giờ mấy người bọn họ xuống nước trước thì sẽ rất mất mặt, thế nên ai nấy đều lẳng lặng ngậm miệng lại.

Anh nặng nề đặt ly nước xuống, hơi nghiêng cổ một chút sau đó bắt đầu nhớ về quá khứ.

Nhiều năm rồi, chuyện cũ đã qua, nhưng đột nhiên Ngụy Tống Từ lại nhớ đến lúc Mạnh Vân chuẩn bị tốt nghiệp đã gọi điện cho anh.

Lúc ấy anh không học trong trường mà ra ngoài phòng khám tư để thực tập, khi đó bỗng dưng Mạnh Vân gọi điện tới, anh có hơi chần chừ.

Ngụy Tống Từ nhíu mày không kiên nhẫn.

Nếu là bình thường thì anh sẽ tắt máy, nhưng lúc đó ma xui quỷ khiến anh lại vào WC nghe điện thoại của cô.

Đầu bên kia truyền đến giọng nói mềm mại của Mạnh Vân, thậm chí anh còn nghe được từng hơi thở của cô.

“Ngụy học trưởng, em sắp tốt nghiệp rồi.”

Ngụy Tống Từ còn nghĩ là cô gọi cho anh chỉ để nói chuyện này nên có hơi hối hận, anh nhấp môi “Ừ” một tiếng để cô hiểu anh đã biết rồi.

Mà Mạnh Vân dường như còn có chút vui vẻ vì nghe thấy anh đáp lại, sau đó cô hít sâu một hơi, cố gắng lấy dũng khí nói với anh, “Em phải rời trường, cũng không biết có thể ở lại thành phố này hay không… Anh nói xem, em có nên về nhà không?”

Ngụy Tống Từ lại không nói gì.


Khi ấy giọng của Mạnh Vân thấp xuống, “Ngụy học trưởng, anh có hi vọng em sẽ ở lại đây không?”

“…” Đầu dây bên kia vẫn yên lặng.

Mạnh Vân cũng yên lặng trong chốc lát, cô liền thở dài, giọng nói vang lên tiếng nức nở, “Em hiểu rồi.”

Cho đến khi Mạnh Vân cúp máy, Ngụy Tống Từ mới nắm chặt điện thoại.

“Hi vọng.”

Chỉ là lời này nói ra cô cũng không thể nghe thấy được.

“Hi vọng gì cơ?” Trong WC còn một bác sĩ nữa, cậu ta nhìn thấy vẻ mặt anh đang ngơ ngác, lại còn đứng lẩm bẩm một mình nên mới hỏi một câu.

Ngụy Tống Từ cất điện thoại đi, “Không có gì.”

Nếu như lúc Mạnh Vân đến xem thi biện luận, người đứng trên đó là Lục Dã, có lẽ đã không xảy ra nhiều chuyện như vậy.

Tính cách Ngụy Tống Từ có hơi kiêu ngạo, vậy nên chỉ cần nghĩ đến chuyện Mạnh Vân thích anh vì anh thi biện luận bằng bản viết sơ của Lục Dã thì trong lòng Ngụy Tống Từ như có một cái gai, khó chịu vô cùng.

Hơn nữa bản thân anh cũng không xứng đôi với Mạnh Vân.

Gia đình của anh như vậy, ngoại trừ nỗ lực học hành ra thì không còn đường lùi, anh cũng không thể cho cô một tương lai hạnh phúc.

Bởi vậy, hai người bọn họ không cần thiết phải bắt đầu.

Nhưng nhiều năm trôi qua, khi Ngụy Tống Từ dựa vào nỗ lực để có được sự nghiệp vẹn toàn như ngày hôm nay thì anh lại cảm thấy nỗi cô đơn đang dần nhấn chìm mình.

Vì bên ngoài xã hội sẽ không bao giờ có người nào ngốc nghếch như Mạnh Vân.

Ngụy Tống Từ lại nghĩ đến lúc Lục Dã cười đầy ngọt ngào, trong lòng anh chỉ cảm thấy mông lung phức tạp, chua ngọt đắng cay, cái nào cũng có.

Là anh đã bỏ lỡ.

Mà bỏ lỡ chính là bỏ lỡ.



Mạnh Vân ngồi ở đại sảnh tầm mười phút thì đã thấy Lục Dã đi xuống.

Từ xa cô đã thấy được anh.

Mắt của Lục Dã rất đẹp, nhìn từ xa mà dường như có một ngôi sao đang rơi xuống.


Mà ngôi sao kia chỉ hướng về một mình cô.

Càng nghĩ Mạnh Vân càng không nhịn được, cô liền nở một nụ cười, “Lục Dã.”

Anh vừa đến, toàn bộ thế giới này liền như nở hoa.

Lục Dã không biết Mạnh Vân đang nghĩ gì, chỉ thấy cô đang tủm tỉm cười, anh chạy nhanh hơn, đi tới cầm tay cô.

“Chờ anh có lâu không?”

Mạnh Vân lắc lắc đầu.

“Vậy tốt rồi.” Anh nắm tay cô nghênh ngang đi ra khỏi nhà hàng, “Anh đỗ xe trong trường, chúng ta qua đó nhé?”

“Được.”

Bây giờ đã là hơn 9 giờ tối, những hàng quán bên ngoài cổng trường đều lên đèn sáng trưng, vô cùng nhộn nhịp.

Cũng vì hôm nay là ngày kỉ niệm thành lập trường nên quán nào cũng chật kín khách khứa. Ngồi bên trong ngoài sinh viên của trường ra thì còn vài người trưởng thành cũng cởi áo khoác, nhưng không hề ảnh hưởng đến hình tượng của hàng quán.

Hai người đi dọc đường, các hàng quán từ các ngóc ngách, chỗ nào cũng phảng phất mùi hương quen thuộc, khiến người ta lại thấy thèm thèm.

Lục Dã mua một xiên xúc xích nướng đưa cho Mạnh Vân, còn lấy giấy ăn quấn quanh xiên rồi mới để cô cầm, “Bác sĩ Lục của em có thói quen sạch sẽ, cho nên anh chỉ cho em ăn một lần, sẽ không có lần sau đâu đấy.”

Mạnh Vân nở nụ cười, sau đó cắn một miếng.

Đúng là hương vị quen thuộc, khiến cô nhớ lại hồi học đại học, tối nào cũng bị Qúy Hiểu Thích kéo ra đường kiếm chỗ ăn vặt.

Mạnh Vân đang ăn xiên xúc xích, trên đường Lục Dã vừa đi vừa nói chuyện với cô.

Chuyện là cũng sắp đến lúc Mạnh Vân dọn sang ở chung rồi, mà Lục Dã đã tưởng tượng ra vạn vạn những thứ tươi đẹp, thậm chí còn hỏi cô xem có muốn cùng nuôi một con mèo ở nhà hay không.

Mạnh Vân dừng một chút, “Bác sĩ Lục, không phải anh bị bệnh sạch sẽ à?”

Lục Dã cười gian, “Anh sợ em ở nhà một mình sẽ thấy chán.”

Trong lúc Mạnh Vân được nghỉ hè, chắc chắn Lục Dã sẽ phải đi công tác, để cô ở nhà một mình anh sợ cô sẽ không vui.

Nhưng thật ra mục đích chính của anh là để cho cô cái thứ gì ràng buộc đến nỗi không nỡ đi, níu chân cô ở lại càng lâu càng tốt.

Bởi vì lúc trước Mạnh Vân có nói cô sẽ không trả lại phòng cho chủ nhà, chính vì chuyện này đã làm Lục Dã cảm thấy hơi áp lực. Mạnh Vân nói là nhỡ khi hai người họ cãi nhau thì cô còn có đường lui, yêu đương khó tránh khỏi cãi cọ mà, cô không trả phòng để sau này có chuyện gì thì ở còn có chỗ ở.

Nuôi mèo cũng được.

Lục Dã bắt đầu nghĩ đến tương lai, đợi đến khi hai người kết hôn thì sẽ chuyển sang nhà mới, tầng một chỉ để nuôi chó mèo, bọn họ ở tầng hai. Lúc có con thì… nếu có một đứa thì cho nó ở tầng hai với bọn họ, còn nếu có hai đứa thì anh sẽ mua căn nhà khác.

Nếu Mạnh Vân mà biết được anh đang nghĩ gì thì chắc chắn sẽ phải khen anh một câu, Lục Dã đúng là giỏi suy tưởng!

Bọn họ còn chưa xem bát tự mà đã nghĩ đến hai đứa con luôn rồi.

Chỉ là nghe Lục Dã nói vậy thì Mạnh Vân lại không nhịn được mà tự tưởng tượng một chút. Mà chính cô cũng cảm thấy vô cùng ngọt ngào.

Lúc lên xe, Mạnh Vân lấy khăn ướt lau tay, sau đó cô liền kéo tay áo của Lục Dã.

Lục Dã đang khởi động xe thì thấy cô kéo tay áo mình, anh dừng lại, “Sao vậy?”


Mạnh Vân hơi ngượng ngùng, “Hôm nay bạn học của em có nói, cô ấy biết anh thích em từ hồi đại học.”

Lục Dã nghe vậy thì không biêt nên khóc hay nên cười.

Anh còn tưởng từ trước đến giờ là cô cố tình giả vờ không biết, nào ngờ đúng là cô không biết gì thật.

“Anh còn nghĩ em đã nhận ra rồi chứ, hóa ra em với Qúy Hiểu Thích đều ngốc như nhau, nhiều năm như vậy mà vẫn không phát hiện ra.”

Bản thân Mạnh Vân đã rất nhát gan rồi, làm sao cô có thể tự tin nói rằng anh thích mình được. Nhưng nếu Qúy Hiểu Thích phát hiện ra thì hai người đã có thể thảo luận chuyện này sớm hơn rồi.

Chỉ là Qúy Hiểu Thích với cô lại là hai thái cực, tuy là đã lớn nhưng đối với chuyện tình cảm thì vẫn như đứa ngốc mà thôi.

Mạnh Vân bị anh nói vậy liền nổi giận, cô hung hăng vỗ anh một cái, “Sao anh không nói từ sớm.”

“Nếu anh nói thì em không cảm thấy khó xử sao?”

Thật ra khi cô theo đuổi Ngụy Tống Từ có rất nhiều lần cảm thấy khó xử, mà lần nào cũng là Lục Dã giải vây giúp cô. Nếu lúc ấy Lục Dã thổ lộ, với tính cách của Mạnh Vân thì chắc chắn cô sẽ ngại ngùng mà tiếp tục theo đuổi Ngụy Tống Từ.

Lục Dã thấy cô đang bị rối, anh liền duỗi tay quơ quơ trước mặt cô, “Chuyện qua rồi thì cứ để nó qua đi.”

Nói xong anh lại nở một nụ cười, “Bây giờ anh chỉ cảm thấy mình vô cùng may mắn, tuy là em không biết anh thích em, nhưng ngày đó cũng không ngủ nhầm người…”

Mạnh Vân sửng sốt một chút, sau đó mặt cô liền đỏ bừng cả lên.

Chỉ là lần này cô không biện minh nữa. Bao năm qua đều là Lục Dã chủ động, bây giờ cũng nên đổi ngược lại rồi.

Nếu không cô sẽ cảm thấy bản thân mình không thể so bì được với Việt Lan hay Trương Lan với Lý Lan gì đó.

Mạnh Vân đỏ mặt, cô nhẹ nhàng duỗi tay ôm cổ Lục Dã.

Cả người Lục Dã trong nháy mắt đã cứng đờ, giống như biết được cô chuẩn bị làm gì, hai mắt anh mở to, vẻ mặt vui đến nỗi phát khóc, “Vân Vân…”

Mạnh Vân nâng người lên, cô dịu dàng hôn lên môi anh.

Lục Dã sững sờ trong chốc lát, sau đó liền ôm cô vào lòng, chuyển từ thế bị động sang chủ động.

Bản tính của đàn ông là chiếm hữu, Mạnh Vân giãy giụa một chút mà đã bị anh chiếm lợi thế, đốt lửa khắp nơi, khiến cho hai mắt của cô dần mê mang.

Ngay lập tức cả không gian nhỏ trong xe dường như đã bị đốt lửa, bầu không khí cũng trở nên ái muội.

Khó lắm mới có một lần Lục Dã thấy Mạnh Vân chủ động, khiến anh không thể buông cô ra được. Lúc hai người tách nhau ra thì môi của Mạnh Vân đã đỏ bừng, nhìn qua còn hơi sưng.

Anh vuốt nhẹ một chút, sau đó lại đau lòng, “Anh làm em đau à?”

Mạnh Vân lắc lắc đầu.

Thật sự là không đau, vừa nãy cô hơi chìm đắm nên không cảm thấy gì. Nhưng bây giờ Lục Dã hỏi thì cô mới thấy có chút nóng rát.

“Không sao, so với lúc anh trám răng cho em thì vẫn nhẹ hơn nhiều.”

Mặt cô đã đỏ bừng cả lên, trông vừa dịu dàng lại vừa đáng yêu, khiến cho Lục Dã nhìn đến đỏ mắt.

“Hôn lại lần nữa đi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận