Anh Nhẹ Chút Được Không?

Mạnh Vân đã sớm quen với mấy trò đùa này của Lục Dã những lúc lên cơn như thế này rồi.

Cô đẩy ngực Lục Dã ra, “Còn nói đùa nữa thì anh xuống sàn ngủ đi.”

Lục Dã cũng chỉ muốn đùa chút cho cô vui thôi chứ không có ý định gì cả.

Anh cười cười, siết cánh tay lại, ôm chặt người trong lòng, “Cũng khuya rồi, ngủ thôi.”

“Ừ… Ngủ ngon.”

Lần tiếp theo mở mắt ra thì đã sang ngày mới.

Đây là lần đầu tiên Mạnh Vân tỉnh dậy mà đang nằm trong ngực đàn ông. Thực ra thì cũng không phải lần đầu tiên, ba năm trước cũng có một ngày như thế này. Chỉ là lúc đó cô sợ đến nỗi phát hoảng, cả người run run không biết phải làm sao, chỉ có thể vội vàng mặc quần áo rồi chạy như bay khỏi khách sạn, sau đó ra nước ngoài biệt tăm biệt tích luôn.

Lúc ấy giống như có người đuổi theo cô sát đít vậy.

Đâu có nhàn nhã như ngày hôm nay đâu.

Cô cảm nhận được hô hấp của Lục Dã đang gần ngay trong gang tấc, Mạnh Vân không nhịn được liền đỏ mặt, cô định lui ra đằng sau một chút nhưng lại hơi do dự, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn nằm không nhúc nhích.

Cô ngẩng đầu nhìn khuôn mặt của Lục Dã. Từ góc độ này, làn da của anh lại đẹp kinh hồn, mềm mịn giống da con gái, khuôn môi cũng đẹp, mũi cao, lông mi vừa cong lại vừa dài…

Tóm lại nhìn chỗ nào cũng thấy đẹp.

Mạnh Vân càng nghĩ càng thấy buồn cười, cô không nhịn được cong khóe môi cười thầm.

“Em cười cái gì?”

Mà không biết từ lúc nào Lục Dã đã tỉnh rồi, còn đang híp mắt nhìn cô.

Mạnh Vân có hơi xấu hổ, cô quay đầu lại, “Xem anh còn không dậy nổi kìa, hôm nay không đi làm sao?”

Lục Dã véo nhẹ vành tai của cô, “Hôm nay là thứ bảy.”

“…”

Mạnh Vân mới nghỉ được một tuần mà đã không nhớ rõ thứ ngày tháng nữa rồi.

Nếu hôm nay là thứ bảy thì ngủ thêm một lúc cũng không thành vấn đề, chỉ là bị Lục Dã nhìn chằm chằm như vậy thì làm sao mà ngủ nổi, cô đẩy tay của anh ra, nhẹ nhàng nói: “Em dậy đây, anh ngủ thêm đi.”

Lục Dã cười một tiếng, sau đó cũng tung chăn dậy theo, “Dậy thôi, anh đưa em đi ăn sáng.”

“…”

“Lát ăn xong chúng ta tiện đường đi mua ít rau nhé, anh sẽ cho em nếm thử tay nghề của anh.”

Lần trước Lục Dã đã từng biểu diễn tay nghề một lần rồi, nhưng Mạnh Vân không biết là anh vẫn còn biết nấu món khác nữa.

Chỉ là cô đang ăn ở nhà người ta, ăn uống cũng hơi ngại, vẫn nên để cô vào bếp thì hơn.

Hai người nói chuyện được mấy câu thì liền đứng dậy làm vệ sinh cá nhân.

Mấy hành động này nhìn có khác gì vợ chồng bình thường đâu.

Mạnh Vân càng nghĩ trong lòng lại cảm thấy vô cùng ngọt ngào, tâm trạng cũng vui vẻ hẳn lên.

Nhưng hôm qua cô bị tát hơi mạnh tay, hôm nay lúc rửa mặt nhìn vào gương mới thấy được hai bên má đã sưng lên, mà lại còn hai bên sưng to sưng nhỏ không đều nhau.

Mạnh Vân sợ Lục Dã nhìn thấy sẽ lại tự trách nên liền rón rén đi ra phòng khách, mở túi của mình lấy thuốc, lén lút bôi, chờ nó đỡ sưng thì nhìn sẽ không nghiêm trọng như bây giờ nữa.

Chỉ là bôi xong trên má lại hiện lên một mảng hồng hồng, càng nhìn càng thấy đáng sợ…

Cô do dự một lúc lâu, cuối cùng ủ rũ vẫn không lau đi.

Ai mà biết được Lục Dã vẫn còn đang dựa vào tường phòng tắm, kiên nhẫn đứng đợi cô.

“Ăn cái gì mà…” Mà lời còn chưa dứt thì cô đã thấy Lục Dã nhìn chằm chằm, sau đó ánh mắt liền lạnh đi.

Mạnh Vân rụt rè liếc anh một cái, sau đó nhẹ nhàng kéo kéo tay áo anh, “Ăn bánh bao nhỏ đó.”

Nói xong cô lại nghĩ nghĩ một chút, “Chỉ là bôi ít thuốc thôi, anh còn như vậy em sẽ giận đấy. Lục Dã ngốc nghếch đâu? Anh trốn đâu rồi? Mau trả người lại cho em!”

Lục Dã đành thở dài, cũng không nói thêm nữa, anh chỉ nhẹ nhàng vỗ đầu cô.

“Thay quần áo đi.”

Nhưng Mạnh Vân biết chắc chắn Lục Dã sẽ không để chuyện này cho qua dễ dàng như vậy. Cô có nghe thấy Lục Dã đang nói chuyện điện thoại trong xe, tuy là nói chung chung nhưng cô cũng đoán đại khái được anh muốn làm gì.

Lại nghĩ đến chuyện của Trần Hi lúc trước, Mạnh Vân mím môi, “Lục Dã, anh đừng…”

Cô không muốn Lục Dã phải phí tâm phí sức vì cô như vậy. Bởi vì cô chỉ có thể dùng hết sức yêu anh, chuyện cô có thể làm cho anh quá ít.

Như vậy vốn dĩ đã không công bằng.

Mạnh Vân sợ rằng khi một bên nỗ lực, một bên lại không thể đáp trả lại sự nỗ lực ấy với cái giá tương ứng thì cán cân trong tình yêu sẽ nghiêng hẳn về một bên, tình cảm này sẽ hoàn toàn bị sụp đổ. Không phải cô đang khinh thường bản thân mình, mà là năng lực của cô có hạn.

Mà nếu lợi dụng tình yêu để làm những chuyện như vậy thì đây càng không phải tình yêu thật sự.

Lục Dã dường như biết cô muốn nói gì.

Anh do dự một chút, cuối cùng vẫn quyết định nói suy nghĩ của mình cho cô gái nhỏ.

“Mạnh Vân, có thể làm chuyện gì đó vì em thì đó là niềm hạnh phúc của anh, em có hiểu không? Nghĩ đến việc được làm gì đó cho em, anh chỉ cảm thấy vô cùng vô cùng may mắn, bởi vì anh còn có tư cách…”

Anh cầm tay của Mạnh Vân.

“Em đừng cảm thấy áp lực, bảo vệ em là nhiệm vụ của anh mà.”

Mà sau đó mọi chuyện như thế nào, cô cũng không biết.

Đây là lần đầu tiên Mạnh Vân nghỉ hè dưới thân phận là một giáo viên, thậm chí cô còn cảm thấy hào hứng hơn những năm nghỉ hè hồi học đại học, phải nhân lúc được nghỉ hè mà lên kế hoạch đi du lịch mới được.

Nhưng khi nhớ ra mình vẫn còn nợ tiền của mẹ nuôi, còn phải trả tiền nhà thì Mạnh Vân lại mất hết động lực, chỉ còn cách mỗi ngày ở nhà chăm chỉ đọc sách, nghiên cứu những món ăn mới trên TV thôi.

Lục Dã lại không có ở nhà, cô cũng chẳng có ai để nói chuyện, kì nghỉ hè này bỗng dưng lại trở nên vô cùng nhàm chán.

Chưa kể đến dạo này Qúy Hiểu Thích lại bận hơn thường lệ. Bên trường của cô ấy lại mở lớp cả ngày trong kì nghỉ đông lẫn nghỉ hè, thế nên ngày nào Qúy Hiểu Thích cũng phải đến sớm để trông lớp.

Mà trong lúc Mạnh Vân ở nhà Lục Dã sắp chán muốn chết thì Cừ Ý lại liên lạc với cô.

“Vân Vân, gần đây cậu có rảnh không? Chúng ta gặp nhau tâm sự nhé.”

Mạnh Vân nhận được tin nhắn của Lục Dã nói anh sẽ về ăn tối thì trong lòng Mạnh Vân liền hừng hực khí thế, dùng cả buổi trưa đổ tâm huyết vào để nghiên cứu cách nấu món nầm bò cay. Nhưng kết quả lại không thành công, gia vị không đều mà mùi vị cũng hơi kì lạ.

May mà Lục Dã cũng không chê món này, một mình anh xử lý hơn nửa nồi nầm bò cay của cô nấu, “Về sau em đừng làm mấy việc này, cảm giác như em đến làm bảo mẫu cho anh ấy, cứ làm công chúa nhỏ của anh là được rồi.”

Mạnh Vân mặc kệ anh. Mà Lục Dã thì lại muốn mỗi ngày đều để cô hết ăn lại ngủ, để cô béo lên, có thịt một chút, có như thế thì sau này mỗi lần ôm một cái, hôn một cái, thân mật một cái, anh mới có thể vui được.

“Vậy anh đừng ăn nữa, lát nữa em đổ nồi này đi.”

Lục Dã lại không nói gì.

Vào lúc này đột nhiên điện thoại lại rung nhẹ.

Mạnh Vân định cầm lên xem thì bị Lục Dã chặn lại, “Ăn cơm trước đã.”

Anh nghĩ nghĩ, sau đó lại không nhịn được mà nở nụ cười, “Câu này có hơi giống với bố mẹ em nhỉ.”

Lục Dã cũng biết chuyện của gia đình cô, nói xong lại thấy không thích hợp nên định giải thích một chút, nhưng cuối cùng lại không nói được câu nào, chỉ đành cẩn thận nhìn sắc mặt cô.

Nhưng hình như Mạnh Vân không để ý câu vừa rồi của anh, cô giữ tay anh lại, “Em xem chuyện gì thôi mà.”

Sau đó cô thấy được tin nhắn hẹn gặp của Cừ Ý.

Ăn cơm xong Mạnh Vân ngồi trên sô pha nghỉ ngơi, cô cân nhắc một hồi lâu rồi mới quyết định lấy điện thoại ra trả lời tin nhắn của Cừ Ý.

“Tớ rảnh, cậu xem khi nào thì cậu đi được?”

Cô muốn hỏi thêm về chuyện của Lục Dã hồi đại học.

Tuy là đều là những chuyện đã qua rồi, nhưng nếu biết được thêm… thì có lẽ cô sẽ cảm thấy hối hận, cũng sẽ khiến cô càng quý trọng tương lai hơn.

Bây giờ Cừ Ý đang ở nhà làm nội trợ, mà Mạnh Vân cũng đang nghỉ hè, vậy nên hai người liền hẹn nhau đi ăn một bữa.

Lần này Mạnh Vân gặp Cừ Ý, so với hình tượng xinh đẹp trong buổi họp lớp lần trước thì lại khác xa. Tuy rằng trên người vẫn mặc bộ đồ xa xỉ nhưng cô ấy lại không trang điểm, nhìn tổng thể lại vô cùng giản dị, lúc cười rộ lên dường như còn có thể thấy được hình ảnh của cô sinh viên ngượng ngùng năm nào.

Thật ra Mạnh Vân không thân với Cừ Ý lắm, khi ấy cô bận theo đuổi Ngụy Tống Từ, mà Cừ Ý thì lại trầm tính, không hay nói chuyện. Trừ những lúc hai người cần phải làm bài tập nhóm mới thảo luận, còn bình thường cũng chỉ là nói chuyện xã giao, mỗi lần đều không nói quá 20 câu.

Bởi vậy ra trường cũng mấy năm rồi hai người lại hẹn nhau ra gặp mặt như thế này cũng là chuyện không thể ngờ được.

Cừ Ý rất hào phóng, cô ấy chủ động gọi mấy món, sau đó đưa thực đơn cho Mạnh Vân.

Chuyện gì cũng ra tay hào phóng cởi mở, không hề giống với hình tượng rụt rè nhút nhát hồi xưa.

Cừ Ý nghịch lọn tóc xoăn của mình, “Bây giờ cậu đang làm ở đâu? Trường mẫu giáo à?”

Mạnh Vân nói tên trường học chỗ cô đang làm cho cô ấy.

Cừ Ý gật đầu, “Không tệ nha.”

Sau đó lại ngừng một chút, “Chỉ là mấy kiểu trường như vậy có hơi phức tạp đấy, từ giáo viên đến phụ huynh học sinh đều rất phiền phức… Cũng đúng, cậu có bằng cấp cao, vẻ ngoài cũng ưa nhìn.”

Mạnh Vân lại cảm thấy lời của Cừ Ý nói có ẩn ý, thế nên cô không vội vàng tiếp chuyện.

“Hồi đó tớ cũng làm ở trường tư, suýt nữa thì làm đến nỗi không có thời gian để thở nữa.” Cừ Ý lại cong môi cười nhẹ, “Nhưng bây giờ, tớ là hiệu trưởng của trường đó.”

“…”

Dường như Cừ Ý cũng phát hiện ra mình nói hơi lan man thì liền chuyển chủ đề, hỏi thẳng chuyện muốn hỏi ngay từ đầu, “Cậu với Lục Dã… Dạo này có gì tiến triển hả?”

“Không có…”

“Chuyện là thế này, hôm họp lớp tớ có nghe được mấy tin đồn không hay lắm, cho nên hôm nay cũng muốn nhắc nhở cậu một chút.” Cừ Ý nhấp một ngụm nước trái cây, “Tớ cũng là người từng trải, dù sao chúng ta cũng từng học chung, tớ vẫn nên nhắc nhở cậu vài câu. Vì rốt cuộc Vân Vân cũng đáng yêu như thế cơ mà.”

Mạnh Vân sửng sốt một chút.

Cô nghĩ ngay đến hôm kỉ niệm thành lập trường, chắc chắn vụ đó sẽ bị mang ra bàn tán, dù sao thì Lục Dã cũng lớn tiếng với Cảnh Lị như vậy, bị bàn tán cũng là chuyện hết sức bình thường.

Biết là người tính không bằng trời tính, nhưng cô cảm thấy cũng không phải chuyện gì to tát cả.

Cừ Ý nhìn sắc mặt của cô thì liền hiểu cô vẫn chưa biết gì cả, “Cậu biết nhà Lục Dã làm gì không?”

Mạnh Vân chớp chớp mắt, “Nghe nói đều làm bác sĩ.”

“Nhà anh ấy có truyền thống làm nghề y nên cũng không phải loại bác sĩ đơn giản đâu. Nói tiếp này, cậu biết Việt Lan là ai không?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui