Anh Như Lửa FULL


…..

Sau khi làm việc này xong Lục Diệu rất dịu dàng, hoàn toàn đối lập với hình ảnh lúc anh đang làm tình.

Khi làm tình anh bá đạo thô bạo, rất nhiều lần anh suýt nữa đã nhịn không được mà bùng nổ.

Nhưng Ôn Ngôn biết đêm nay vẫn chưa phải bộ mặt thật của anh, rốt cuộc thì những người đàn ông trong xương cốt đều là cầm thú.

Khi vẻ ngoài thân sĩ kia được loại bỏ thì sự xấu xa trong xương cốt sẽ dần dần bại lộ.

Cũng giống như những cô gái, ngay từ đầu rụt rè, đáy lòng hỗn loạn áp lực, không dám thể hiện hết con người thật của mình.

Ôn Ngôn tự nhận cô đã quay mấy bộ phim tình dục lớn nên đã quá quen thuộc với việc này, nhưng lý luận suông vẫn khác với lúc lên chiến trường, bởi vì lúc nãy làm tình với Lục Diệu, tiết tấu của cô hoàn toàn rối loạn.

Từ phòng tắm lại lên đến trên giường, vì muốn cho cô thời gian nghỉ ngơi, Lục Diệu đã đi đến phòng tắm để hút thuốc.


Sau khi nghỉ ngơi được một lúc, Ôn Ngôn cảm thấy giọng nói của mình hơi khàn, cô muốn xuống giường đi ra bên ngoài uống nước.

Vừa mở cửa cô đã nghe được tiếng nói trầm thấp của Lục Diệu.

“Ừm, bốn giờ cũng được.

Tôi sẽ xuất phát từ Tương Thành đến.”

Bốn giờ?

Bây giờ đã một giờ rồi.

Lục Diệu biết cô đã nghe được, anh cũng không giấu giếm, anh mở chiếc rương có mật mã, bên trong có một bộ âu phục màu đen mới tinh và một cái áo khoác màu xám.

“Ba giờ bọn họ sẽ đến đây đón anh.”


Ôn Ngôn vừa uống một ngụm nước, cổ họng của cô đã đỡ hơn rất nhiều.

Cô đi qua lấy quần áo từ trong chiếc rương ra sau đó cởi từng chiếc cúc một.

“Em sẽ giải thích rõ ràng với bố mẹ, anh Tứ cứ yên tâm đi đi.”

Lục Diệu không nói gì nữa, anh cởi áo tắm dài lộ ra phần lưng được che kín những vết sẹo, trước kia Ôn Ngôn đã nhìn thấy nên cô cũng không hỏi nhiều nữa, cô biết khi chấp hành nhiệm vụ, phải giữ thật bí mật về thân phận của mình.

Cô cầm chiếc áo sơ mi trắng lên sau đó mặc vào giúp anh, cài từng chiếc cúc áo một từ dưới lên trên, cởi bỏ quân trang.

Trang phục thương vụ này giúp anh càng thêm trầm ổn hơn, khi nhìn thấy điều đầu tiên xuất hiện trong đầu chính là bá đạo tổng tài trong truyện tiểu thuyết ngôn tình.

Giờ phút này, Lục Diệu chính là bá đạo tổng tài tôn quý.

Tưởng tượng như vậy khiến cô không nhịn được mà cong môi cười.

Nhìn thấy nụ cười ở trên môi của cô, Lục Diệu nhấc tay véo vào dưới cằm của cô, ngón tay cái nhẹ nhàng xoa lên da thịt non mịn.

“Em chờ đến lúc anh đi rồi mới cười không được sao?”




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận