Ý thức được bản thân có chút giận dỗi quá mức, Ôn Ngôn kéo chăn mềm quấn lấy che thân thể đang bị lộ ra, né tránh ánh mắt, cầm lấy máy tính: "Anh Tứ có thể trở về, chỉ là...!cũng đừng làm lâu như vậy, làm quá lâu em sẽ bị đau, bởi vì cái kia của anh...!Quá lớn."
Biết cô có thể nói ra những lời này, cho thấy đã không còn tức giận.
Lục Diệu đi sang ngồi, lấy lại máy tính trên tay của cô, ném qua một bên, ôm eo nhỏ của cô, kéo cô ôm vào trong ngực, cúi đầu hôn một cái trên trán cô: "Trước đó chưa từng thấy cái lớn như vậy?"
"..." Cô có thể nói là chỉ nhìn thấy của anh không?
Không muốn tiếp tục cái đề tài này, Ôn Ngôn quay mặt qua chỗ khác: "Anh Tứ, em buồn ngủ rồi."
Tối hôm qua giày vò cô một đêm, Lục Diệu thẹn trong lòng, không hỏi nữa, nằm xuống nghiêng sang bên cạnh ôm cô vào lòng, duỗi tay tắt đèn bàn: "Ngủ đi."
*
Lễ mừng năm mới tới gần, Ôn Ngôn và Lục Diệu ở lại nhà họ Lục.
Qua vài ngày nữa, anh cả Lục Cảnh Thâm và chị dâu cả Dung Lộ sẽ mang theo con trai trở về.
Ba mươi tết, anh hai Lục Kiêu và anh ba Lục Mặc Phàm mới lần lượt trở về gấp.
Lần đầu tiên Ôn Ngôn không ăn tết tại nhà họ Ôn, đối mặt với người nhà họ Lục luôn cảm thấy có chút không hợp nhau, mỗi lần đi ra sảnh trước ăn cơm, cô đều im lặng nhìn Nguyễn Ương nói chuyện phiếm với mọi người, mỗi lần đều là chị dâu cả Dung Lộ tìm lời để cho cô tham gia vào tán gẫu cùng, mới giúp cô không giống một người trong suốt.
Lúc ăn cơm tất niên, Ôn Ngôn ăn được một nửa, thì nhận được cuộc gọi video của mẹ Lưu Vân, đi ra ngoài sân, nhìn thấy mẹ trong video hai mắt phiếm hồng, cô cũng không nhịn được có chút muốn khóc, bên kia video người nhà họ Ôn cũng đang ăn cơm tất niên, anh trai còn trêu chọc cô là con gái gả đi như bát nước hắt đi, bị cha đánh vào đầu một phát.
Nhìn thấy bên kia video trong nhà náo nhiệt, lại vừa nghĩ tới mình ở nhà họ Lục bên này, lần đầu tiên Ôn Ngôn là người kết thúc cuộc gọi.
Kết thúc cuộc trò chuyện, nhận được wechat của Tân Nhiễm.
[Ăn xong cơm tất niên chưa? Gọi chồng của cậu nữa cùng đi đón giao thừa?]
Mang theo Lục Diệu?
Này làm sao có thể?
Cũng may Lục Diệu ăn xong cơm tất niên liền đi ra ngoài, chơi cờ với Yến Tống, còn dặn dò cô có thể đêm nay sẽ không trở về, hẳn là lại nghĩ bản thân có thể uống say.
Chân trước anh vừa đi, Ôn Ngôn chân sau liền rời khỏi nhà họ Lục, đi đến quán bar đã hẹn trước với Tân Nhiễm, tiếc rằng quán Bar quá nhiều người, chỉ có thể đổi thành hội sở tư nhân - Triêu Đường.
Trên đường đi, Tân Nhiễm hào hứng giới thiệu về các tiểu thịt tươi bên trong Triêu Đường: "Các tiểu thịt tươi bên trong Triêu Đường đều rất tuyệt.
Bọn họ ai cũng giống với thần tượng trong nhóm nhạc Hàn Quốc, giỏi ca hát nhảy múa, miệng còn ngọt gọi chị gái, gọi cho đến vô cùng sung sướng, đều muốn tìm một cái tiểu lang đến làm một phát! Đáng tiếc tớ có tâm làm tặc nhưng không có can đảm làm tặc, chẳng may bị lão gia tử nhà tớ biết được, nhất định sẽ chém tớ thành củi đốt!"
Đến Triêu Đường, đi ngang qua một gian phòng VIP, Tân Nhiễm tranh thủ thời gian níu cánh tay của Ôn Ngôn: "Mau nhìn mau nhìn, bọn họ chính là tiểu thịt tươi mà tớ vừa nói với cậu, có phải vừa mềm vừa non hay không!"
Ôn Ngôn không cảm thấy quá kinh ngạc với vẻ đẹp này, nhìn tiểu thịt tươi bên trong, cô vẫn thích một người đàn ông tràn đầy hormone nam tính hơn, nói cách khác? Thân thể cưởng tráng, giống như ...!Lục Diệu.
Lúc này thang máy mở ra, một nhóm người mặc âu phục thẳng tắp, toàn thân đều tỏa ra hương vị đàn ông trưởng thành đi ra từ trong thang máy, ánh mắt Tân Nhiễm lướt nhìn phía sau, lập tức từ bỏ tiểu thịt tươi bên trong, hưng phấn nói với Ôn Ngôn: "Ngọa tào! Trai bao của Triêu Đường nam tính như thế sao! Lần đầu tiên tớ thấy nhiều trai bao đẹp trai đến như vậy!"
Trai bao?
Những người đàn ông này khí chất còn ở đó, làm sao lại là trai bao được?
Cảm giác của Ôn Ngôn là đúng, lần lượt có người đi ra, người đàn ông đi ra sau cùng là Lục Diệu và Yến Tống.