Ôn Ngôn hiểu rõ tâm lý của đàn ông, cô biểu diễn cái cảm giác tương phản đến mức tinh tế vô cùng.
Lục Diệu biết cô diễn giỏi, không vạch trần, dùng quy đầu mài ép âm đế mẫn cảm của cô, kích thích hoa huyệt của cô không ngừng co vào, phun ra một lượng lớn dâm dịch rồi mới bằng lòng dùng dương vật chậm rãi đâm vào bên trong hoa huyệt chật chội của cô.
"Ưm! " Cuối cùng cũng được lấp đầy, mi tâm của Ôn Ngôn vừa mới giãn ra lại cau chặt vào, hai tay cào lên ghế sô pha làm bằng da thật ở dưới thân, thân thể trắng như tuyết vặn vẹo không ngừng: "Ừ! Anh Tứ! "
Thanh âm rên rỉ của cô rất êm tai, có cảm giác trêu chọc lòng người, cho dù là diễn, nghe cũng cũng không thấy có chút giả tạo nào.
Lục Diệu nâng tay của cô đặt ở trên vai, nhìn thấy tính khí to dài của mình ra vào trong huyệt động của cô, lại nghĩ tới đêm đầu tiên cưỡng bức cô, cô trúc trắc đáp lại còn vô cùng chật chội: "Từng làm với Thịnh Tây Quyết rồi sao?"
Nghe được tên của Thịnh Tây Quyết, Ôn Ngôn lập tức tỉnh táo.
Thấy phản ứng này của cô, Lục Diệu ngừng ra vào trong hoa huyệt của cô, cúi người xuống gần mặt cô, đặt câu hỏi lần nữa: "Đã từng làm rồi sao?"
Ôn Ngôn không thích bị ép hỏi, nhất là chuyện liên quan đến quá khứ của họ, nhấc tay chạm lên gương mặt góc cạnh rõ ràng của anh, đầu ngón tay trượt từ đầu sống mũi cao trượt xuống, dừng lại ở bên môi: "Hình như anh Tứ nhập diễn sâu quá rồi, anh quên rồi hả? Chúng ta là kết hôn giả, trên hiệp ước có ghi chú rõ ràng, dùng làm tình để an ủi đối phương, thỏa mãn nhu cầu của đối phương, ngoại trừ đảm bảo trung thành và trong sạch khi làm những điều trên, còn lại tình cảm và sinh hoạt, chúng ta không thể can thiệp vào của nhau, cũng không được hỏi đến.
"
Đáy mắt tĩnh mịch của Lục Diệu hiện lên một cảm xúc không rõ, chỉ vẻn vẹn mấy giây liền chuyển thành cười yếu ớt, một cái an ủi thật tốt!
Bỗng nhiên anh động thân một cách hung ác đè lên chỗ sâu trong hoa huyệt của cô mà xoay nghiền: "Vẫn còn yêu anh ta?"
Ôn Ngôn quay mặt qua chỗ khác, lựa chọn không trả lời.
Lục Diệu cười nhẹ, di chuyển tính khí giữa háng rút ra rồi lại hung ác đâm đi vào, mỗi một lần đều ma sát đến tận chỗ sâu nhất, thẳng đến khi làm cho dâm thủy của cô chảy ròng ròng, tiếng thở gấp không ngừng, mới rút ra côn thịt vẫn còn cứng như bài ủi.
Đột nhiên bị trống rỗng, Ôn Ngôn mở mắt nhìn về phía anh, lại nhìn thấy anh đi chỗ bàn trà bên cạnh nhặt quần áo lên rồi mặc vào.
Tại sao có thể như vậy được? Không phải người ta vẫn hay nói người đàn ông đang làm tình tuyệt đối sẽ không dừng lại giữa đường sao? Chỉ có một số lượng cực nhỏ người có lý trí siêu cấp mới có thể khống chế được nửa người dưới.
Nhìn thấy sau khi Lục Diệu chỉnh lại thắt lưng thì xoay người, dưới ánh đèn ấm áp u tối chiếu rọi, làm cho gương mặt đẹp trai của anh thêm mười phần yêu mị.
Ôn Ngôn ngồi dậy, trước tiên kéo váy xuống, che khuất nửa người dưới: "Anh Tứ tức giận à?"
"Đúng.
" Lục Diệu không hề che giấu cảm xúc của bản thân, móc bật lửa và thuốc lá từ trong túi quần ra: "Lúc anh tức giận, cảm xúc rất dễ mất khống chế, không muốn lại làm em bị thương.
"
Thở ra một vòng khói, từ trong một túi quần khác lấy ra không cái quần lót viền ren của cô: "Mặc vào đi.
"