Ánh đèn u ám chiếu xuống, mặt Ôn Ngôn đỏ bừng, ánh mắt mơ hồ khẽ nhếch miệng lên, cô sớm đã không còn lý trí nữa.
“Anh Tứ… Cắm vào đi.”
“Muốn cái gì cắm vào trong?”
“Dương vật to lớn của anh Tứ.” Ôn Ngôn nức nở, cô không khống chế được tình dục của mình nữa, chỗ sâu nhất trong hoa huyệt trống rỗng ép cô phát điên.
“Muốn dương vật to lớn cắm vào trong tiểu huyệt.”
Thấy cô gái dưới háng không diễn nữa, Lục Diệu hài lòng đứng dậy, anh quỳ gối giữa hai chân của cô sau đó quy đầu to lớn chậm rãi đâm vào hoa huyệt ướt đẫm của cô.
Miệng huyệt căng ra, hai bên môi âm hộ tách sang hai bên, âm đế ở giữa đã trở nên sưng đỏ.
Đôi tay của Ôn Ngôn gãi lên đầu, mỗi lần dương vậy cắm vào được một chút là cô vừa thống khổ vừa sung sướng mà rên rỉ.
“A a….
Ưm….
Anh Tứ, sướng quá….”
Cảm giác sung sướng thật sự, sau cao trào hoa huyệt vẫn còn rất mẫn cảm, hơn nữa Ôn Ngôn lại ngây thơ không biết về việc này, cô không phải là đối thủ của Lục Diệu cáo già như vậy.
Đêm nay Lục Diệu va chạm từ chậm đến nhanh, anh biết cô đã chấp nhận được cách làm tình như vậy.
Ngoài miệng thì nói không thích thô bạo nhưng mỗi lần động tình đều sẽ năn nỉ anh sâu hơn một chút.
“Anh Tứ….
A a… Chỗ đó, chỗ đó sướng quá….
Cắm mạnh vào nơi đó đi….
A a….” Hai chân Ôn Ngôn kẹp chặt lấy eo của người đàn ông, dưới mông lót một cái gối ôm, cặp vú trước ngực bị tiết tấu thọc vào rút ra của anh làm cho đong đưa.
“A a….
Sâu hơn một chút, đụ em mạnh lên, a a….”
Anh rất thích bộ dáng dâm đãng này của cô, không hề có chút dấu vết nào như đang diễn, hoàn toàn là phát ra từ trong đáy lòng.
Nhưng chỉ cần nghĩ đến việc cô cũng dùng ánh mắt này nhìn Thịnh Tây Quyết, bàn tay nắm lấy vú của cô bóp càng chặt hơn, đột nhiên anh động một cái thật mạnh vào hoa huyệt của cô.
“A a….” Ôn Ngôn ngẩng đầu nhắm mắt hưởng thụ sự thô bạo của anh.
“Sướng quá, a a…..”
Cô càng nói sướng, Lục Diệu càng đụ mạnh hơn, vốn dĩ dùng tư thế nam nữ truyền thống nhưng lại đổi thành anh đè cô lên trên cửa sổ sát đất, tư thế nhập từ phía sau này rất sâu, mỗi một lần đều chọc vào tận miệng tử cung của cô.
Cửa sổ sát đất của tầng năm mươi sáu không hề có vật gì che chắn, ở đây có thể quan sát cảnh đêm phồn hoa của thành phố này, ở chỗ này này lại đang châm ngòi nổ giống như pháo hoa, cơ thể và thị giác cùng hưởng thụ khiến người thích bắt bẻ như Ôn Ngôn không hề nhìn ra chút khuyết điểm nào.
Móng tay của cô cào lên mặt kính, nhìn hình ảnh hai cơ thể đang giao phối phản chiếu ở trong gương, Ôn Ngôn lại nhắm mắt lại đắm chìm trong sự thô bạo của người đàn ông ở sau lưng.
Không chỉ có cô cảm thấy sung sướng mà Lục Diệu cũng cảm thấy rất sướng, rất nhiều lần anh đã muốn bắn tinh nhưng đều kịp khống chế lại, anh quay mặt của cô lại sau đó hôn lên môi cô, môi lưỡi quyện vào nhau, hạ thân va chạm liên tục, vào thời khắc cô động tình, anh dán sát vào tai cô hỏi.
“Có phải em chỉ có một mình anh không?”
“Có phải hay không!”
Anh thay đổi cách hỏi, không hề nhắc đến cái tên Thịnh Tây Quyết dù chỉ nửa chữ.
Ôn Ngôn gật đầu thừa nhận, hoa huyệt bên dưới kẹp chặt lấy dương vật của anh.
“Chỉ có một mình anh Tứ…..
Chỉ có anh….
Chỉ bị mỗi anh Tứ đụ như vậy…”