Lưu Nguyệt vừa mở cửa vừa gượng cười để chào khách tới nhà:
- Cho hỏi ai đến nhà tôi vào giờ này ạ?
Khi cánh cửa vừa mở hết ra, nụ cười của cô đông cứng lại.
Trước mặt Lưu Nguyệt là người chồng hôn ước của cô.
Mạc Thuận đứng đó người hơi run vì lạnh mặc dù anh đã mặc áo khoác rất dày, trên tay cầm một bó hoa và một giỏ bánh kẹo với hoa quả.
Thấy anh đang run người như thế Lưu Nguyệt vội kéo anh vào nhà:
- Mau vào đi.
Ngoài trời rất lạnh đấy.
Mạc Thuận nhanh chóng bước vào.
Anh nhìn xung quanh phòng của Lưu Nguyệt.
Tuy không rộng nhưng rất gọn gàng, lại được trang trí rất đẹp nữa.
Nhưng anh cũng không nghĩ một tổng tài như cô lại đi ở một căn chung cư nhỏ bé như thế này.
Đáng lí ra theo anh nghĩ thì cô có thể thuê một căn nhà rộng rãi, hoặc ít ra thì thuê căn chung cư nào to rộng hơn.
- Sao anh lại đến đây giờ này?
- Tôi muốn tạo bất ngờ cho cô thôi mà.
- Bất ngờ? Mà sao anh lại biết tôi ở đây?
- Tôi đến công ty hỏi trợ lí của cô.
- Anh hỏi lúc nào mà tôi không biết?
- Mới sáng nay thôi.
- Sao anh không đến nhà người yêu anh mà đón giao thừa? Đến đây làm gì cho mất công?
Nghe giọng cô, anh nghĩ chắc cô vẫn giận chuyện hôm đấy.
- Cô ấy về quê với gia đình rồi.
Giờ còn một mình tôi ở lại nên đành tìm cô...!Mà...!tôi đến đây cũng là...!muốn xin lỗi cô...!chuyện hôm trước...
Lưu Nguyệt sững người.
Đến đây chỉ để xin lỗi cô ư? Vậy tại sao lại phải đến vào nửa đêm như thế này chứ?
- Anh cũng không phải áy náy đâu.
Tôi cũng chả để bụng chuyện đó làm gì.
Mà anh cũng không cần đến vào đêm hôm thế này đâu.
Để đến sáng đi cũng được mà.
Anh liếc trộm quan sát vẻ mặt của cô.
Anh nghĩ cô nói thế chắc cũng không muốn anh ở đây lâu.
- Ừ.
Vậy...!tôi về nhé...!Năm mới vui vẻ.
Lưu Nguyệt im lặng.
Trông cô có vẻ muốn nói gì đó với anh nhưng còn lưỡng lự.
- Tôi về đây.
Nhớ cẩn thận và chăm sóc tốt bản thân nhé.
Đừng để bị bản thân bị ốm nữa nhé! Con gái ở một mình nhớ khóa cửa cẩn thận nhé!
Nói xong, Mạc Thuận quay lưng ra cửa để về.
- Khoan...
Lưu Nguyệt lên tiếng.
- ...!Anh...!anh đừng đi...!được không?...
Cô muốn anh ở lại ư?
- Sao thế?
- Tôi...!tôi không muốn ở một mình lúc này...
Lúc này Mạc Thuận mới để ý đến đôi mắt của cô.
Chúng đỏ hoe.
- Cô khóc à?
Lần này cô òa khóc thực sự.
- Tôi...!lúc này...!tôi thấy cô đơn lắm...!Tôi rất nhớ...!nhớ mọi người...!Chưa bao giờ...!chưa bao giờ tôi...!ở một mình...!đón tết một mình...!như thế này cả...!Tôi không dám về...!về Lưu gia...!cũng như về quê...!tôi sợ...!mọi người biết...!chuyện của chúng ta...!tôi sợ họ lo lắng cho tôi...!Anh ở đây với tôi...!được không?...!Đừng đi được không?...
Mạc Thuận nhìn Lưu Nguyệt.
Trông cô khóc thật đáng thương.
Thấy cô khóc như vậy, tự dưng anh cảm thấy tim mình đau thắt lại.
Không nghĩ gì nhiều, anh bước nhanh lại gần cô và ôm chặt cô vào lòng.
- Ừ.
Tôi không đi nữa.
Tôi ở đây với cô.
Đừng khóc nữa.
Khóc lúc đầu năm mới thế này không vui đâu.
Là tổng tài mà lại khóc thế này à? Oai phong đâu hết rồi?
Mạc Thuận vừa dỗ vừa chọc cười cho cô để cô ngừng khóc nhưng không hiệu quả.
Lưu Nguyệt vẫn nằm gọn trong tay anh khóc nức nở.
Càng khóc cô càng cảm thấy tủi thân.
Mãi một lúc lâu sau cô mới dừng khóc.
Mạc Thuận nhìn xuống thì thấy cô đã thiếp đi từ lúc nào rồi.
Chắc do mệt vì khóc nhiều quá.
Anh liền cuốn gọn cô trong chiếc chăn bông cô đem ra trùm ban nãy rồi bế cô đi tìm phòng ngủ.
Tìm được rồi, anh nhẹ nhàng đặt cô nằm xuống rồi đắp chăn cẩn thận cho cô.
Anh nhìn cô ngủ mà thấy cô đáng yêu, xinh đẹp đến nhường nào.
Ở khóe mắt vẫn còn đọng lại giọt nước mắt chưa khô.
Anh lấy tay gạt nhẹ nó.
Rồi anh lại nghĩ.
Thật ra, cô vẫn đáng thương và khổ hơn anh nhiều.
Bên ngoài cô xinh đẹp đa tài như thế nhưng bên trong cô có rất nhiều đau khổ.
Có lẽ vì tình yêu che mắt khiến anh không thấy được điều đấy mà đã đối xử bất công với cô như vậy.
Rồi anh nhớ lại những gì cô đối xử với anh.
Cô dịu dàng, nhẹ nhàng, từ tốn, có chút phần quyết đoán nhưng chưa nặng lời với anh điều gì, cũng chưa bỏ mặc anh bất cứ lúc nào.
Vậy mà anh lại...
Lưu Nguyệt chợt thức giấc.
Cô thấy Mạc Thuận ngồi cạnh giường mình đang suy nghĩ gì đó.
Cô định khuyên anh đi ngủ nhưng bỗng nhận ra cô căn chung cư cô thuê chỉ có một phòng ngủ.
Cô ngồi dậy nói nhẹ:
- À...!Anh có thể lên giường này ngủ tạm được không?
Thấy cô dậy, Mạc Thuận vội nói:
- Tôi làm cô thức giấc à? Xin lỗi nhé!
- Không, không sao.
Thỉnh thoảng tôi cũng bị thức giấc nửa đêm thế này mà.
Chỉ là...!trời lạnh thế này mà anh lại nằm dưới đất cũng không hay lắm.
Anh lên đây nằm ngủ cho ấm, để tôi ra ngoài phòng khách...
- Ai lại để cô ngủ thế.
Cô cứ nằm đây đi tôi ra đó được rồi.
Chăn cô cất đâu để tôi lấy?
- Nhưng ngoài đó lạnh lắm.
Tôi không nỡ...
Cả hai nhìn nhau.
Sau một hồi thương lượng thì cả hai đành...!nằm chung giường vậy.
Lưu Nguyệt cảm thấy có gì đó ngường ngượng nhưng rồi cô nghĩ dù sao trên danh nghĩa cả hai cũng là vợ chồng thì ngủ chung giường cũng không việc gì ha.
Nghĩ thế nên cô thấy an tâm phần nào và nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Còn Mạc Thuận, anh không nghĩ nhiều như cô mà chỉ im lặng ngắm nhìn tấm lưng nhỏ bé quay về phía anh mà ngủ ngon lành.
Bất giác anh mỉm cười rồi anh kéo chăn đắp cho cô và khẽ ôm cô vào lòng.
Anh cảm thấy ấm áp và hạnh phúc lạ thường.
Đối với Lyly, anh chưa bao giờ có cảm giác như vậy cả.
Hay là...
Nhưng cuối cùng anh cũng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ...