- Dừng xe!
Lưu Nguyệt ra hiệu cho tài xế dừng xe trước một ngôi nhà lớn rất đẹp.
Cô tự tay xách toàn bộ số quà mà trợ lí hôm qua đã chuẩn bị đem vào trong ngôi nhà đó.
Gần đến sảnh, cô gọi to:
- Ngoại ơi con về rồi! Mấy đứa ơi, hai về rồi nè!
Cô vừa dứt lời, một đám trẻ con lao ra xúm xít quanh cô, theo sau là bà ngoại cô.
- Con về rồi hả, Tiểu Nguyệt? Công việc xong hết chưa mà về?
- Ngoại ơi, công việc ngoại không phải lo.
Con sắp xếp một chút là có thời gian về với ngoại rồi!
- Chị hai về mệt không?
- Chị hai xách nặng không để tụi em xách cho?
- Tụi em nhớ chị hai lắm!
Lũ trẻ cứ ríu rít xung quanh Lưu Nguyệt khiến cô thấy rất vui, mọi mệt mỏi bỗng tan biến đâu mất.
Tụi nhỏ thấy cô xách nhiều đồ nên mỗi đứa xúm vào xách giúp cô mỗi đứa một ít.
- Con mau vào nhà nghỉ ngơi chút đi, đợi ngoại một lát ngoại đi chợ mua ít thức ăn về nấu cho con ăn nhé!
- Ngoại cho con đi cùng với! Con không mệt đâu! - Lưu Nguyệt xua tay rồi vội lấy túi xách rồi chạy theo bà.
- Được rồi! Được rồi! Chạy từ từ thôi.
- Rồi bà quay sang một cô bé tầm 16 tuổi - Tiểu San, con ở nhà trông nhà với các em cho ngoại để ngoại với chị đi chợ nhé!
- Dạ! - San San vui vẻ đáp.
Ra đến chợ, Lưu Nguyệt sáng hết cả mắt lên.
Cô rất thích đi chợ tự tay chọn đồ tươi mua về nấu.
Nhưng ở trên thành phố, vì bận nhiều công việc nên cô không có thời gian thong thả đi chợ như vậy.
Chỉ khi nào về quê cô mới có thể đi chợ với bà được.
Lưu Nguyệt lượn hết hàng này đến hàng nọ.
Cô mua rất nhiều rau, cá, thịt,...!rồi mới chịu về.
Về đến nhà, như thường lệ, tụi nhỏ lại chạy ra xách đồ giúp cô và bà đem vào bếp.
- Thôi, con lên nhà chơi với mấy em, để ngoại với Tiểu San nấu cơm được rồi.
- Sau khi đặt đồ xuống, bà đẩy cô lên nhà.
- Ngoại! - Lưu Nguyệt quay người lại làm nũng - Con về đây một ngày với ngoại và các em thôi.
Ngoại để con nấu giúp ngoại mất bao nhiêu thời gian đâu.
Vẫn còn nhiều thời gian để con chơi với các em cơ mà! Nha ngoại?
- Được rồi! Thế con qua phụ ngoại nhặt rau đi! - Đúng là phải chịu thua trước kiểu làm nũng này của cô mà.
- Dạ!
Lưu Nguyệt cùng bà và San San nấu cơm rất vui vẻ.
Hơn hai tiếng đồng hồ sau thì ba người nấu cơm xong.
- Mau ăn cơm thôi mấy đứa! - San San gọi to.
- Dạ! - Lũ trẻ đồng thanh đáp.
- Tụi con mời ngoại, mời chị hai, mời chị ba ăn cơm ạ! - Lũ trẻ tiếp tục đồng thanh.
- Ừ, mấy đứa ăn đi.
Ăn từ từ thôi kẻo nghẹn.
Hôm nay mấy đứa ăn thử xem đồ hai nấu có ngon không nhé!
Lũ trẻ ăn uống rất vui vẻ.
Đã lâu rồi Lưu Nguyệt chưa được ăn cơm với bà và các em vui vẻ như thế này.
Cô ước ngày nào cô cũng được ăn cơm vui vẻ với mọi người như vậy, nhưng có lẽ nó chỉ là ước thôi.
Phần vì công việc nhiều, phần vì bà cô không muốn lên thành phố ở với cô.
Vì thế cô rất trân trọng những bữa cơm như vậy.
Ăn xong, Lưu Nguyệt cho lũ trẻ đi ngủ trưa rồi xuống giúp bà và San San rửa bát.
Rửa xong, cô lặng lẽ ra đồng cỏ trước nhà ngồi một mình ở đó.
Giá như cô có thể ở đây mãi với mọi người nhỉ?
- Hai ngồi một mình ở đây à?
Lưu Nguyệt giật mình quay lại.
- Tiểu San à! Sao em lại ra đây? Em không ngủ trưa à?
- Em thấy hai ngồi một mình nên ra đây với hai.
Hai có chuyện gì buồn đúng không? Thường em thấy hai có chuyện gì buồn mới đi đâu đó ngồi một mình.
- Chỉ có Tiểu San hiểu hai nhất.
Đúng là hai có chuyện thật.
Hai muốn ngoại với mấy đứa chuyển lên thành phố ở với hai cho tiện nhiều mặt, nhưng ngoại không đồng ý.
- Không chỉ ngoại đâu, tụi em cũng không muốn.
E là lên đấy ngoại với tụi em không quen.
Đúng là ở đây mọi người lo cho sức khỏe của hai cũng như hai lo cho mọi người nhưng vì một số lí do nào đó mà hai bên không thể ở gần nhau đúng không? Hai đừng cố thuyết phục ngoại nữa.
Hai cứ tập trung lo công việc và sức khỏe là mọi người an tâm rồi.
Sau này em học xong đại học, cùng lúc đấy tụi nhỏ lớn rồi thì em sẽ lên giúp hai.
Được không?
- Ừm.
Cũng được.
- Mà em nghe ngoại nói hai có hôn ước với ai đó đúng không? Người đó có tốt không? Em thấy có cảm giác hơi lo khi nghĩ về chuyện này của hai.
- Không có gì đâu.
Người ta cũng tốt mà.
Em không phải lo cho hai.
Cả hai nói chuyện một lúc lâu nữa rồi mới trở về.
Về đến nơi thì tụi nhỏ cũng đã dậy rồi.
Lưu Nguyệt ở lại chơi với bà ngoại và tụi nhỏ đến tối mới trở về thành phố.
Trước khi về bà cô và San San dặn dò nhắc nhở cô đủ thứ rồi mới để cô về.