Anh Nói Tôi Đều Nghe

Tô Hiển Ngôn vừa bước ra khỏi phòng lại đúng lúc nghe thấy tiếng nói trong trẻo của cô nhóc dưới tầng, bước chân anh hơi ngừng lại, nhìn về phía ba người trên bàn ăn.

Tra Dịch Quan trợn tròn mắt, tức giận nói: “Là ai mỗi ngày mang bánh ngọt về cho cô! Tiểu Miên Miên cô thật sự làm tôi rất đau lòng!”

Cô gái nhếch môi, giảo hoạt cười: “Làm gì mà mỗi ngày, đừng nói bậy.”

“Cô! Cô còn tính toán tỉ mỉ với tôi như vậy nữa!”

“Tôi chỉ nói lời thật lòng...”

“Đi!”

“Được rồi, cho anh ăn một chén được chưa.” Cô nhóc quyệt quyệt miệng, dường như hạ quyết tâm rất lớn mới quyết định cho hắn một chén như vậy.
Tra Dịch Quan bị biểu cảm của cô kích thích, khóc càng khoa trương nói cô không cô có lương tâm: “Chỉ biết để lại cho Hiển Ngôn, tôi có chỗ nào không bằng hắn, Tiểu Miên Miên cô cũng quá bất công đi!”

“Không cần phải khoa trương đến mức như vậy, nói như món này là mĩ vị nhân gian không bằng vậy.” Trình Tư Miên vừa nói vừa múc cho hắn một chén: “Này, anh im lặng đi.”

Tra Dịch Quan liếc xéo cô, nghe được tiếng bước chân phía sau, quay đầu lại, nhìn thấy Tô Hiển Ngôn đã vội vàng nói: “Đã dậy rồi, nhanh lại đây đi, nhìn xem đứa nhỏ không lương tâm này có bao nhiêu bất công.”

Tô Hiển Ngôn khẽ cười: “Vừa rồi đang nói cái gì.”

Trình Tần chậc chậc lắc đầu: “Nói đến canh tỉnh rượu, sáng sớm đứa cháu gái này của tớ đã dậy nấu, kết quả bởi vì phân chia không đều cho nên có người không bằng lòng.”

“Cái gì mà phân chia không đều.” Tra Dịch Quan nuốt một ngụm canh to nói: “Là người nào đó căn bản không có chuẩn bị phân chia cho người khác, Hiển Ngôn, căn bản cái này tất cả là để cho cậu.”

Trình Tư Miên ho khan, giả vờ nói: “Tôi cũng làm cho chú tôi nữa.”

“Ồ, không cần đổ cho tôi.”

“...”

Tô Hiển Ngôn sửa sang lại caravat, vỗ vỗ bả vai Tra Dịch Quan: “Còn lại đều cho cậu, tớ ra ngoài trước.”

Trình Tư Miên sửng sốt: “Anh không uống sao, đầu không đau à?”

Tô Hiển Ngôn gật gật đầu: “Công ty có chút việc gấp cần phải xử lý, phải lập tức đi.”

“À.” Trình Tư Miên có chút uể oải.

Tô Hiển Ngôn nhìn cô cúi đầu xuống đất, trong lòng có chút không đành lòng, nhưng anh vẫn không có ở lại, cầm chìa khóa xe đi ra cửa.

Tra Dịch Quan nhìn bóng lưng anh, lẩm bẩm nói: “Có chuyện gấp như vậy sao?”

Trình Tần nhún nhún vai: “Đây là nỗi khổ của boss đi.”

Trình Tư Miên không nói được lời nào, đem canh tỉnh rượu đẩy sang một bên, chạy nhanh về phía cửa.

“Này, Tiểu Miên Miên, cái này...”

Trình Tư Miên cũng không quay đầu lại: “Cho anh hết đó.”


Tô Hiển Ngôn đang chuẩn bị lái xe, Trình Tư Miên nhanh như chớp chạy đến ngoài cửa sổ xe anh.

Cô cũng không nói gì, chỉ là nhìn chằm chằm cổ tay anh, Tô Hiển Ngôn nhìn theo tầm mắt của cô nhìn về phía vòng tay trên cổ tay phải.

“Đây...”

“Đây là tôi tặng cho anh.” Trình Tư Miên ngước mắt nhìn anh, vẻ mặt hết sức nghiêm túc: “Tuy rằng không quý trọng, nhưng mà tôi đã chọn rất lâu, anh nhất định phải mang theo nó.”

Tô Hiển Ngôn trầm mặc, có chút do dự gọi tên cô: “Trình Tư Miên.”

“Anh đáp ứng tôi đi, đây là lần đầu tôi nghiêm túc như vậy tặng quà cho người khác, nếu anh không đeo, vậy, tôi sẽ khó chịu chết mất!”

Đêm qua cô nói, anh là người tốt nhất cô từng gặp... trong lòng Tô Hiển Ngôn khẽ thở dài một hơi, anh làm sao có thể là người tốt nhất được, chẳng qua những chuyện cô từng trải rất tàn nhẫn, cho nên chỉ cần có người quan tâm đến cô một chút đã làm cô để tâm. Tâm tính của trẻ con, bởi vì rất ỷ lại cho nên có loại ảo giác khác đi.

“Anh không vui sao.” Trình Tư Miên thấy anh rất lâu cũng không nói chuyện, có chút không yên nhìn anh.

Tô Hiển Ngôn khẽ cười cười: “Cám ơn quà của cô, tôi sẽ luôn luôn giữ trong người.”

“Không phải là giữ, phải đeo như vậy.”

Tô Hiển Ngôn đưa tay ra cửa sổ xe vỗ vỗ đầu cô: “Biết rồi.”

Kì thi cuối kỳ sắp tới.

Trình Tư Miên càng nỗ lực đọc sách học tập, cô nghĩ, khi thấy cô tiến bộ, anh chắc sẽ rất vui.

Ở trường học, cô rất nghiêm túc nghe giảng bài, gặp công thức nào không hiểu được, cô sẽ đi hỏi Phó Tử Văn.

Phó Tử Văn rất kinh ngạc về khả năng hiểu bài của cô, có một số đề bài chỉ cần giảng một chút cô đã hiểu được. Có một lần đụng phải một đề bài rất khó, Phó Tử Văn cũng không giải được, vậy mà cô lại làm ra.

Ở nhà, lúc Trình Tư Miên gặp phải đề bài khó vẫn sẽ đi tìm Tô Hiển Ngôn. Anh vẫn như trước sẽ rất nhẫn nại giảng bài cho cô, chỉ là cô phát hiện ra, thời gian Tô Hiển Ngôn ở nhà dường như càng ngày càng ít, rất nhiều lúc cô chuẩn bị ngủ cũng chưa thấy anh trở về.

Công ty của anh, có lẽ có rất nhiều việc.

Ba ngày kiểm tra cuối kỳ, một môn địa lý cuối cùng cũng thi xong. Trình Tư Miên thở dài nhẹ nhõm một hơi, bước chân đi ra cửa trường cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

“Trình Tư Miên!”

Trình Tư Miên nhìn thoáng qua người vừa tới: “Sao cậu lại tới nữa.”

Anh trai hai tốt Lâm Loan ôm lấy bờ vai cô: “Nào có lại a, lần trước cậu nói sắp thi cuối kỳ bảo tớ đừng đến quấy rầy cậu. Tớ thật sự lâu lắm rồi không có tới, biết hôm nay cậu thi xong, nên đặc biệt mời cậu đi ăn.”

Trình Tư Miên hất cánh tay hắn ra: “Tôi còn phải về nhà.”

“Mới bốn giờ mà, về nhà làm gì, cậu cũng không cảm thấy buồn chán ư.”

Trình Tư Miên ngừng một chút, so với cô của lúc trước, thật là nhạt giống như một bãi nước đọng, nhưng mà, cô lại rất hưởng thụ.


“Cũng không phải không có người trò chuyện.”

“Trong nhà cậu không có người cùng đi chơi với cậu. Đi một chút đi, đừng nói nhảm, tớ mang cậu đi ăn nhé.”

“Này, này!” Lâm Loan lôi kéo tay cô, đem cô kéo lên xe: “Cơm nước xong tớ lập tức đưa cậu trở về còn không được sao.”

Trình Tư Miên không lay chuyển được hắn, bị Lâm Loan lôi kéo dụ dỗ đi ăn.

Đi ăn sushi Nhật Bản, trước kia cô rất thích ăn ở một cửa hàng. Lúc trước không để ý, bây giờ nhìn nhìn thực đơn, cảm thấy đắt muốn chết.

Cơm nước xong, Lâm Loan đưa cô về nhà.

Xe chạy đến cổng tiểu khu thì ngừng lại.

“Được rồi, cậu về đi.”

“Như vậy sao được, trời cũng đã tối, để tớ đưa cậu về tới tận nhà.” Lâm Loan đi theo Trình Tư Miên xuống xe.

“Chỉ có vài bước nữa là tới rồi.”

“Vậy thì đúng lúc tớ đưa cậu tới cửa nhà đi.” Lâm Loan nói xong trong lòng không khỏi có chút vui vẻ, như vậy là có thể biết Trình Tư Miên đang ở đâu rồi.

Trình Tư Miên bất đắc dĩ: “Tôi nói này Lâm Loan, sao cậu lại bám theo người khác như vậy chứ.”

“Tuy rằng tớ xem cậu là anh em của tôi, nhưng dù sao cậu cũng là một cô gái, lớn lên còn dễ nhìn như vậy, cho nên a, tớ phải đảm bảo an toàn tuyệt đối cho cậu.”

“... Tôi cám ơn cậu.”

Hai người cùng nhau đi về phía biệt thự.

“Đây là nhà cậu đang ở à.” Lâm Loan đánh giá phòng ở trước mắt: “Ừ, tớ yên tâm rồi.” Còn lo lắng bây giờ cô rất thảm, xem phòng ở rồi, cũng cảm thấy không tệ lắm.

Trình Tư Miên: “Tôi vào nhà đây, cậu đi nhanh đi.”

“Biết rồi, cậu còn sợ tớ ở cửa nhà cậu không đi sao.”

Trình Tư Miên cười khẽ một tiếng: “Cũng không phải như vậy sao.”

“Xuy...” Lâm Loan trợn trắng: “Lần sau tớ lại tới trường học tìm cậu a.”

Nói xong xoay người lại, Lâm Loan lập tức ngẩn người. Chờ khi thấy rõ người đứng cách mấy mét phía sau, hắn vội vã bày ra khuôn mặt tươi cười: “Chú, đã lâu không gặp a.”

Trình Tư Miên nghe vậy nhìn lại, ngực không hiểu vì sao bị thắt chặt.

Áo sơmi trắng quần tây đen, thân thể cao ngất, bóng dáng ôn nhu, dưới đèn đường Tô Hiển Ngôn dường như bị bao phủ bởi một tầng ánh sáng mờ ảo, nhìn qua nhu hòa lại tốt đẹp.


Mấy ngày rồi cô không thấy anh về sớm như vậy.

Tô Hiển Ngôn gật đầu với Lâm Loan, xem như chào hỏi. Lúc đi ngang qua người Lâm Loan, anh cũng không nói gì.

Lâm Loan gãi gãi đầu, dần dần ý thức được chú Trình Tư Miên dường như rất không hoan nghênh hắn, việc này thật không tốt, về sau hắn còn muốn tìm Trình Tư Miên đi chơi nữa mà.

Vì thế, Lâm Loan rất nhiệt tình chào hỏi: “Chú, tan làm rồi ư, đã ăn tối chưa ạ.”

Tô Hiển Ngôn ngừng lại một chút, cũng không có giải thích việc anh không phải là chú của Trình Tư Miên, “Ăn rồi.”

Lâm Loan nháy mắt mấy cái: “À, cháu còn đang định nói hôm nay cháu với Tư Miên đi ăn sushi cũng khá ngon, nếu chú chưa ăn cháu bảo tài xế đi tới tiệm đóng gói đem tới đây.”

Tô Hiển Ngôn nhìn hắn: “Cám ơn, không cần.”

“À... Được.”

Trình Tư Miên ho một tiếng, nháy mắt ra hiệu với Lâm Loan, ý tứ chính là mau đi nhanh đi. Lâm Loan hiểu ý: “Vậy, tớ về trước nhé?”

Trình Tư Miên dùng sức gật gật đầu.

Lâm Loan cuối cùng cũng đi, Trình Tư Miên nhẹ nhàng thở ra, nhìn về phía Tô Hiển Ngôn.

Anh đi ngang qua cô, lấy chìa khóa ra mở cửa, Trình Tư Miên lôi kéo góc áo của anh: “Hôm nay tôi mới vừa thi xong.”

“Ừ, cảm giác thế nào.” Tô Hiển Ngôn mở cửa, trên mặt cũng không hiện ra chút không vui nào, nhưng Trình Tư Miên vẫn nhạy cảm cảm thấy anh không vui vẻ. Lần trước anh đã từng nói, không nên gần gũi quá với Lâm Loan, hôm nay thật không may bị anh bắt gặp được, anh sẽ không cảm thấy cô lại học cái xấu chứ.

“Dường như cũng không tệ lắm.”

“Vậy là tốt rồi.”

“A...” Trình Tư Miên suy nghĩ một chút cuối cùng vẫn nói ra: “Tôi vô tình gặp Lâm Loan ở cổng trường, sau đó hắn nhất định lôi kéo tôi đi ăn cơm.”

“Ừ.” Tô Hiển Ngôn cười cười, hỏi: “Thi xong rồi thì có thể thả lỏng một chút, muốn lên mạng thì lấy laptop của Trình Tần mà chơi.”

Không phải đang nói về Lâm Loan sao, đề tài chuyển có chút nhanh a...

Nhìn Tô Hiển Ngôn rất nhanh sẽ lên tầng, Trình Tư Miên chặn lại nói: “Tôi sẽ không học cái xấu.”

Bước chân Tô Hiển Ngôn khựng lại, ánh mắt dừng ở trên mặt cô.

Trình Tư Miên giải thích nói: “Tôi là nói về Lâm Loan, lúc trước anh có nói không nên quá gần gũi với hắn, tôi nghe theo. Hắn quả thật có chút ồn ào, tôi...”

“Tư Miên.” Tô Hiển Ngôn đột nhiên ngắt lời cô, thanh âm êm dịu mà nhẹ nhàng. Anh chậm rãi nói: “Tin tưởng hiện giờ cô đã hiểu chuyện, cũng biết cách nhận ra bạn bè tốt hay xấu, đúng không.”

Trình Tư Miên gật gật đầu.

Tô Hiển Ngôn vỗ nhẹ đầu cô: “Chỉ cần kết bạn với những người cô cảm thấy là bạn thật tâm là được rồi, thật ra không cần sự đồng ý của tôi.”

“Không được.” Trình Tư Miên kiên quyết làm Tô Hiển Ngôn ngẩn người.

“Là anh nói tôi phải nghe lời anh, bây giờ anh lại muốn nuốt lời sao.”

Tô Hiển Ngôn có chút sững sốt, khuôn mặt trước mắt trắng nõn nhỏ nhắn mang theo chút đơn thuần của thiếu nữ cùng quật cường. Cô ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt hiện ra một tia cô đơn, cô nói: “Tô Hiển Ngôn, anh có phải không muốn để ý đến tôi nữa hay không.”

Chỉ trong nháy mắt, Tô Hiển Ngôn đột nhiên cảm thấy lồng ngực có chút chua xót xa lạ. Cô đáng thương hề hề giống như chú mèo nhỏ mờ mịt luống cuống, dường như chỉ cần anh gật đầu cô sẽ ngay lập tức rơi nước mắt. Anh do dự, lại không đành lòng nói ra lời lạnh nhạt.

Nhiều ngày qua anh chỉ nghĩ đến có lẽ nên lạnh nhạt với cô một chút, để cô đừng sinh ra cảm xúc không nên có.


Nhưng anh lại quên cô đối với anh là tuyệt đối tin tưởng.

Làm sao anh có thể nuốt lời.

“Tôi không có bỏ mặc cô.”

Hử? Trình Tư Miên nháy nháy mắt, bỗng chốc không kịp phản ứng.

Nhưng Tô Hiển Ngôn lại không tiếp tục đề tài này, mà hỏi: “Thành tích lúc nào mới có.”

“Chắc hai ba ngày...”

“Ừ, đến lúc đó nói với tôi.”

“Đương nhiên!” Trình Tư Miên vui vẻ, vội hỏi: “Vậy có phải anh vẫn tiếp tục dạy tôi học hay không?”

Khuôn mặt tràn ngập vui sướng, làm cho khóe miệng người nhìn cũng nhịn không được nhiễm lên ý cười, Tô Hiển Ngôn gật gật đầu: “Ừ, nếu thi không tốt thì phải bị trừng phạt.”

“Thi nhất định tốt!”

Tô Hiển Ngôn cười cười, xoay người lên tầng.

Trình Tư Miên vui vẻ nhìn anh vào phòng, sau đó mới đi về phía sofa: “Xem tivi!”

Tô Hiển Ngôn trở về phòng, theo thói quen mở máy tính ra, nhớ tới khuôn mặt vui vẻ vừa rồi của Trình Tư Miên, trong mắt anh cũng vô ý thức nhiễm lên ý cười.

Đúng lúc này, điện thoại vang lên.

Anh nhìn thoáng qua, là điện thoại trong nhà gọi đến.

“Alo.”

“Anh, là em.”

Tô Hiển Ngôn có chút ngoài ý muốn: “Em đã trở lại.”

“Vâng, hôm nay vừa đến nhà. Anh, anh có về không.”

Tô Hiển Ngôn: “Không về.”

“Vậy, vậy ngày mai về sao.”

“Có thời gian sẽ về.”

“À...” Đầu kia điện thoại có chút thất vọng, sau đó có thanh âm truyền đến: “Gia Nam, để ông nói.”

“Anh, ông nội muốn nghe điện thoại.”

“Ừ.” Tô Hiển Ngôn đổi bên, lão gia tử cũng lấy đến điện thoại.

“Đã bao lâu không trở về rồi, một nhà chú ba con đều về nhà, trở về nhìn một chút.” Thanh âm già nua lại nghiêm túc, một tay Tô Hiển Ngôn ấn bàn phím: “Được rồi.”

“Đừng có qua loa, trưa ngày mai trở về ăn cơm.”

Tô Hiển Ngôn nhắm chặt mắt, lúc mở ra đã hoàn toàn khác so với lúc đối mặt với Trình Tư Miên, sâu thẳm, mang theo sắc bén rõ ràng. Anh cong môi, trong mắt lại không có chút ý cười nào: “Đã biết rồi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận