Anh Nói Tôi Đều Nghe

Editor: Raining🍀🍀🍀
_________

Trình Tư Miên là một cái tên rất dịu dàng, đọc lên mềm mại, nhẹ nhàng như một làn gió thoảng qua. Nhưng người quen biết Trình Tư Miên đều biết, cô không hề phù hợp với tên của mình chút nào, nếu cô thật sự là gió, vậy thì đó cũng là một cơn lốc xoáy.

Có lẽ cũng bởi vì cô rất bướng bỉnh ngang ngược nên khi bị vứt bỏ cô thậm chí còn thảm hại hơn.

Bây giờ Trình Tư Miên đang đứng trước một căn biệt thự nhỏ, bên cạnh chỉ có một vali hành lý.

Mười phút sau, có người lái xe đến chỗ đỗ xe. Một người đàn ông bước xuống từ trên xe, mặc tây trang đơn giản, đi một đôi giày da bóng loáng.

Trình Tư Miên theo dõi từng bước hắn đi vào, ánh mắt lướt qua gương mặt tức giận của hắn, hơi lạnh lùng, đôi môi hồng nhạt mím thành một đường thẳng.

"Nhìn cái gì, cô nhìn tôi như vậy là có ý gì!" Trình Tần có cảm giác da đầu mình run lên: " Vì sao bố cô đẩy cô cho tôi, vì sao cô lại thật sự đến tìm tôi! Tôi có quan hệ gì với hắn hả!"

Trình Tư Miên để vali hành lý xuống, ngước mắt nhìn hắn, không chút bận tâm trả lời: "Chú, ông ấy là anh trai ruột của chú. Ông ấy phá sản chạy trốn, cũng chỉ có một người thân là chú, ừ... Cho nên ném con cho chú."

"Anh ruột cái rắm gì? Từ khi ba tôi, cũng chính là ông nội của cô mất, tôi đã không còn quan hệ gì với hắn. Lúc hắn giàu sang phú quý cho đến giờ cũng chưa từng nghĩ tới tôi, bây giờ phá sản rồi chạy trốn, đã ngay lập tức quay lại tìm tôi giúp?" Trình Tần hừ hừ: "Cô tìm người khác đi, muốn sống cùng ai thì sống."

"Nhưng mà ngoài chú ra, con không có ai khác để tìm." Trình Tư Miên thu lại sự lạnh lẽo trong mắt, biểu hiện ra vẻ ủy khuất: "Hơn nữa con không có một xu nào hết."

Trình Tần suýt chút nữa thì cạn lời: "Tôi làm sao mà chăm sóc cô được, tôi còn muốn tìm bạn gái, đứa con riêng như cô cũng quá lớn rồi!"

"Chú không cần phải chăm sóc con đâu, con sẽ không làm phiền chú tìm bạn gái."

Vẻ mặt Trình Tư Miên nghiêm túc nói: "Chỉ cần chú cho con một nơi để ở, lúc ăn cơm nhiều thêm hai chiếc đũa là được rồi, học phí trong trường học đã nộp từ trước rồi, chú cũng không cần lo học phí cho con. Nếu chú có lòng tốt một chút... Có thể cho con thêm chút tiền tiêu vặt."

"Cô!" Trình Tần ngã gục tại chỗ.

Trình Tư Miên bẹp bẹp môi, hai mắt to tràn đầy nước mắt: "Chú, con chỉ có một người thân là chú, mẹ con không cần con, ba con cũng không cần con. Nếu chú không thu nhận con, con sẽ lưu lạc đầu đường, chú nhỏ, con rất sợ hãi."

Giọng nói Trình Tư Miên mang theo âm rung, cộng với khả năng có thể đoạt giải Oscar, nhìn qua thật sự rất đáng thương.

Trình Tần thấy Trình Tư Miên như vậy, trong lòng còn có chút xúc động. 
Vài năm trước khi quan hệ hai bên còn chưa tan vỡ, hắn cũng rất yêu thương đứa cháu gái này.

Nhưng mà, hắn chính là chán ghét người anh trai hồ đồ kia. Dựa vào đâu khi làm việc sai thì chính mình bỏ trốn không một dấu vết ném con gái lại cho hắn?! Rất quen thân với hắn sao!

"Ba con sẽ về mà, con sẽ không làm phiền chú lâu lắm đâu, có được không." Trình Tư Miên lôi kéo tay áo Trình Tần: "Chú, con cầu xin chú, chú cho con ở lại đi mà, nếu không kẻ thù của ba con nhiều như vậy, con cũng không biết có bị.... "


Trình Tần nhắm chặt mắt, cuối cùng thỏa hiệp, thực ra lúc đầu hắn cũng đã có ý muốn thỏa hiệp, nếu không hắn thậm chí đã không xuất hiện rồi:  "Nơi này không phải chỉ có mình chú, hơn nữa chú cũng sẽ không cho con nhiều tiền tiêu vặt, con không còn là đại tiểu thư, hiểu chưa!"

Trình Tư Miên dùng sức gật đầu: "Con rất hiểu!"

"Hừ, tốt nhất là như vậy, con theo chú đi vào." Trình Tần lấy chìa khóa ra mở cửa: "Chú chút nữa còn có việc, con cứ đợi ở đây trước đã."

"Vâng ạ."

"Bởi vì con mà bữa tiệc của chú bị gián đoạn, đúng thật là..."

"Chú, chú còn chưa có tốt nghiệp mà, năm 4 phải không?" Trình Tư Miên đi theo sau hắn vào cửa: "Vậy chú thực sự lợi hại nha."

"Hừ, chú không lợi hại thì đã bị chết chết đói rồi, kẻ lang tâm cẩu phế [1] như ba con, thừa dịp chú còn nhỏ không hiểu chuyện lấy đi hơn nửa tài sản sau khi ông nội con mất. Mẹ nó, nghĩ lại càng bực mình!"

[1] 狼心狗肺:Thành ngữ chỉ kẻ hung dữ, xấu xa và vô ơn.

"Đừng tức giận đừng tức giận, chú xem ông ấy bây giờ không phải gặp báo ứng rồi sao." Trình Tư Miên cong cong môi: "Người quá tham lam mà."

Trình Tần quay đầu nhìn cô: "Con nói ba con như vậy?"

"Chú, bây giờ con với chú đang ở cùng mặt trận thống nhất. Chú xem, chú là một đứa em trai bị bỏ rơi, con cũng là đứa con gái bị bỏ rơi, đây không phải là đồng bệnh tương liên sao."

"Đi chết đi, ai đồng bệnh tương liên với con." Trình Tần kéo kéo caravat: "Trên tầng bên trái là phòng chú, phòng còn lại là của người khác. Con đó, đừng di chuyển lung tung trước khi chú trở lại, ngoan ngoãn ngồi ở phòng khách, hiểu chưa."

Trình Tư Miên gật đầu.

"Tốt, chú còn có việc gấp, đi trước."

"Ôi, chú!"

Trình Tần căn bản phớt lờ cô, mở cửa lập tức đi ra ngoài.

Trình Tư Miên nghe thấy tiếng xe khởi động, cô buông tha việc gọi Trình Tần lại.

Cô không có tiền, hôm nay đã dùng hết tiền để đi tới nơi này. Đi cả một ngày, cô gần như là kiệt sức, cũng sắp đói chết rồi.

Trình Tư Miên vừa mệt vừa đói chỉ đành lựa chọn quên cái sau, vì thế vùi đầu ở trên sofa ngủ.

Sau khi ngủ được 2 tiếng bị đói tỉnh. Cô mở mắt ra nhìn xung quanh, im ắng, chỉ có một cây đèn chùm sáng.


Hơn mười một giờ, Trình Tần còn chưa về.

Trình Tư Miên đứng lên đi tới phòng bếp tìm thức ăn, mở tủ lạnh ra, một mảnh trống rỗng, chỉ có một quả táo không biết đã bỏ vào bên trong bao lâu rồi.

Trình Tư Miên: "..."

"Rắc." Có người dùng chìa khóa mở cửa.

Ánh mắt Trình Tư Miên sáng lên, chỉ cần nghĩ đến Trình Tần trở về cô lập tức có đồ ăn. Vì thế vui vẻ chạy ra cửa, cố gắng nghênh đón hắn với trạng thái nhiệt tình nhất.

"Chú ~ Cuối cùng chú đã về, con..." Sau đó lập tức im bặt, Trình Tư Miên kinh ngạc nhìn ngoài cửa.

Mà ngoài cửa, bàn tay mở cánh cửa cũng dừng lại trên nắm cửa.

Người mở cửa mặc tây trang màu đen, đeo caravat đen, tóc được chải chuốt cẩn thận tỉ mỉ. Anh đứng ở nơi đó, mang theo chút rét lạnh bên ngoài.

Đây là bạn của chú? Trình Tư Miên rất bình tĩnh đánh giá, lớn lên thật là đẹp trai.

Làn da hơi trắng, mặt mày rất tĩnh lặng, môi khẽ mím, ánh mắt tinh xảo kia nhìn cô một cách kỳ quái.

Dịu dàng nhưng lại không phải là kiểu dịu dàng làm cho người ta nhìn rồi muốn bắt chuyện, mà là, chỉ dám nhìn như vậy, có lẽ chỉ có thể nhìn từ xa mà không thể khinh thường.

"Cô là?" Môi anh khẽ mở, mang theo một chút nghi ngờ.

Trình Tư Miên luôn luôn rất biết diễn kịch, nhưng giờ phút này, người cô lại khựng lại.

Anh đến gần một bước, nhìn cô từ trên cao xuống: "Chú? Cô gọi ai?"

Trình Tư Miên vô thức lui lại một bước: "Tôi tên Trình Tư Miên."

Anh không nói chuyện.

Trình Tư Miên khẽ ho, tiếp tục nói: "Tôi tới tìm chú tôi, chính là Trình Tần. Chú bảo tôi ở nhà chờ sau đó đã ra ngoài, đến bây giờ cũng chưa có trở về, anh có biết chú ấy ở đâu không?"

Anh hơi nhíu mày, dường như đã hiểu ý cô: "Đêm nay hắn có xã giao, có thể sẽ về trễ một chút."

"À..."


Anh gật gật đầu, vòng qua cô, đi vài bước sau đó quay người lại, khẽ cau mày: "Cô có cần tôi giúp cô liên lạc với hắn không?"

Trình Tư Miên vội gật đầu: "Được a."

Nói xong, Trình Tư Miên nhìn thấy anh rút điện thoại ra.

Ánh mắt Trình Tư Miên đảo qua tay anh, khớp xương rõ ràng, thon dài trắng nõn. Móng tay được cắt tỉa rất gọn gàng giống như vỏ sò trơn bóng bám vào đầu ngón tay.

"Nghe đi."

Trình Tư Miên thu hồi ánh mắt, cầm lấy điện thoại trên tay anh.

Điện thoại vang lên rất lâu sau Trình Tần cũng không tiếp máy, chờ bên kia truyền đến giọng nữ tự động, Trình Tư Miên lập tức đưa lại điện thoại cho anh: "Không có người nhận."

"Ừ." Anh cầm lại điện thoại: "Chắc là sẽ về trễ một chút, cô nếu muốn ngủ thì tới phòng cậu ấy nghỉ ngơi đi." Nói xong, anh xoay người đi lên cầu thang.

"Này! Chờ một chút!" Trình Tư Miên gọi anh lại: "Anh tên là gì."

Anh quay người, dừng lại, nhưng vẫn vẫn trả lời: "Tô Hiển Ngôn."

Lịch sự lại xa cách.

Trong lòng Trình Tư Miên yên lặng đọc một lần. Sau đó, ngay lúc anh muốn lên tầng, cô nhanh chóng tiến lên giữ chặt tay áo anh, giọng nói trong trẻo lại đáng thương: "Tô Hiển Ngôn, tôi sắp chết đói rồi, anh có thể cho tôi ăn chút gì đó, có được hay không?"

Vài phút sau, Trình Tư Miên ngồi ở bên cạnh bàn, tay chống cằm nhìn Tô Hiển Ngôn đang nấu nước ở trong phòng bếp.

"Có cần tôi giúp gì không?."

"Ngồi đi." Giọng anh hơi trầm, nhưng lại mượt mà, đặc biệt giàu cảm xúc.

"Ừ." Trình Tư Miên lắc lắc chân.

Trình Tư Miên là một người rất tinh ranh, cô biết khi nào nên tỏ ra đáng thương, khi nào nên mạnh mẽ. Trước kia cô có thể làm xằng làm bậy, nhưng bây giờ thì không.

Cô cần ở lại nơi này, bởi vậy cô tỏ ra đáng thương trước mặt Trình Tần, muốn bao nhiêu ngoan ngoãn là có bấy nhiêu. Bây giờ cô cần ăn cơm, cho nên cô lại càng nghe lời ở trước mặt Tô Hiển Ngôn.

Nửa giờ trôi qua.

"Ăn đi." Tô Hiển Ngôn đặt một phần sủi cảo nóng hôi hổi trước mặt cô: "Trong nhà chỉ còn cái này."

"Tôi tưởng chỉ còn một quả táo, thì ra trong tủ lạnh còn có sủi cảo." Trình Tư Miên cầm chén lên, vội vội vàng vàng ăn. Sau một ngày đói bụng lại được ăn thức ăn nóng hổi, còn là sủi cảo nhân thịt, Trình Tư Miên có cảm giác như muốn bay lên trời.

Tô Hiển Ngôn nhìn cô gái nhỏ trước mắt, mơ hồ nhớ đến lúc trước Trình Tần từng nhắc đến trước mặt anh... Châm chọc chuyện của ba ba cô gái nhỏ này.

Khoảng thời gian trước nghe nói anh trai hắn phá sản, Trình Tần còn cảm thán cô cháu gái kia của hắn chắc phải từ công chúa biến thành cô bé lọ lem. Thật bất ngờ hôm nay anh lại nhìn thấy cô cháu gái trong lời nói của hắn ở trong nhà.


"Tô Hiển Ngôn, anh thật tốt." Trình Tư Miên đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn anh, ánh mắt rất sáng, mang theo chút thỏa mãn của trẻ con. Tô Hiển Ngôn bị cô nhìn đến ngẩn người, lại nghe cô nói: "Đây là bữa cơm duy nhất hôm nay tôi được ăn, không có người quan tâm tôi có đói hay không, chỉ có anh nấu sủi cảo cho tôi."

Tô Hiển Ngôn: "..."

Anh không phải là người tốt, chỉ bởi vì cô quấn chặt lấy anh, đáng thương như vậy nhất định muốn anh nấu đồ cho cô ăn.

Trình Tư Miên thật sự rất đói, rất nhanh đã ăn hết một bát sủi cảo.

Cô thỏa mãn thở hắt ra, đứng dậy: "Tôi đi dọn dẹp."

Rất ân cần cầm chén đũa lên.

Tô Hiển Ngôn nhìn cô gái nhỏ đi qua trước mặt, chỉ mới cao tới ngực anh, gầy teo yếu đuối. Anh nhớ lúc trước Trình Tần có nói đứa nhỏ này rất lỗ mãng, không nghe lời, có điều bây giờ xem ra, không phải rất tốt sao.

Cửa lại vang lên, lần này thật sự Trình Tần đã trở lại. Trình Tần vào cửa nhìn thấy Tô Hiển Ngôn, có chút kinh ngạc: "Cậu hôm nay không ngủ ở công ty à?."

"Ừ, đã trở lại."

"Vậy cậu có gặp Trình Tư Miên chưa." Vừa dứt lời, Trình Tần liền nhìn thấy Trình Tư Miên chui ra từ phòng bếp, vẻ mặt đầy ý cười: "Chú, chú đã về rồi, vừa rồi anh làm sủi cảo cho con, con ăn rất no."

Trình Tần hơi trừng lớn mắt: "Cậu làm sủi cảo cho nó?"

Tô Hiển Ngôn ừ một tiếng: "Cậu ném một đứa nhỏ như vậy ở nhà, điện thoại cũng không nhận?"

"Làm phiền cậu rồi." Trình Tần nhức đầu: "Hôm nay đi ăn cùng bọn Lâm tổng, vội muốn chết, tớ làm gì còn có thời gian chăm sóc nó."

"Không có việc gì đâu chú, chú có việc thì cứ làm, không cần phải để ý con." Vẻ mặt Trình Tư Miên dường như muốn nói: "Con thật sự rất ngoan".

Trình Tần liếc nhìn cô: "Cám ơn người ta đi kìa."

"Con đã cảm ơn rồi, phải không Tô Hiển Ngôn."

Trình Tần gõ gõ đầu cô: "Gọi chú, kêu thẳng tên người ta, ai dạy như vậy hả."

Trình Tư Miên nhìn Tô Hiển Ngôn, có thể gọi chú là chú bởi vì cùng huyết thống, cho nên sẽ không cảm thấy kỳ quái. Nhưng mà người trước mắt này... Đại soái ca tuổi trẻ như vậy lại gọi là chú sao?

"Gọi chú Tô? Bình thường có uốn cong lưỡi lên cũng gọi không được."

"Này, con..."

Tô Hiển Ngôn cười khẽ: "Tùy tiện gọi đi. Không cần chú ý nhiều như vậy." Nói xong, anh nhìn về phía Trình Tần: "Tớ về phòng trước, hai người nói chuyện tiếp đi."

"Ờ, được rồi."

Tô Hiển Ngôn nói xong lập tức lên tầng. Ánh mắt Trình Tư Miên liên tục dõi theo anh, mãi cho đến khi anh biến mất ở góc cầu thang...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận