Editor: Raining🍀🍀🍀
"Này, Trình Tư Miên!"
Lâm Ánh Hàm nhìn vẻ mặt phấn chấn của Lâm Loan đi về phía Trình Tư Miên, nhất thời trầm mặc: "Lâm Loan!"
Trình Tư Miên đương nhiên nghe được giọng nói của bọn họ, vờ như không nghe thấy gì, bước nhanh hơn. Nhưng mà hôm nay cô bị ngày đèn đỏ kia làm sao có thể đi nhanh hơn một chàng trai được chứ.
"Cậu làm gì mà vội thế! Đợi chút đã!" Lâm Loan cuối cùng cũng đuổi kịp Trình Tư Miên, nắm lấy cổ tay cô.
Trình Tư Miên âm thầm nhắm mắt làm ngơ, nhìn thấy vẻ mặt tức giận của Lâm Ánh Hàm và một đám bạn học đang hóng chuyện phía sau Lâm Loan... Cô tránh thoát khỏi tay Lâm Loan: "Làm gì vậy."
"Vì sao cậu không tìm bọn tôi chơi, tuần trước sinh nhật tôi, cậu cũng không đến."
Trình Tư Miên mím môi, cảm giác dòng nước ngầm nơi nào đó đang trào ra, xong rồi... Phải nhanh chóng đi thôi!
"Đến cái gì mà đến, cậu không thấy tôi đang rất vội sao? Nhường đường, tôi muốn về nhà."
"Này, cậu như vậy là quá nhàm chán rồi." Lâm Loan chắn trước người cô không để cô rời khỏi: "Tớ đến rất sớm chờ cậu tan học mà cậu không muốn nói chuyện với tôi."
"Lâm Loan, thôi được rồi." Lâm Ánh Hàm cười lạnh đi lên phía trước: "Tớ thấy cô ta bây giờ không phải không muốn tìm cậu chơi, mà là, bởi vì mình không có điều kiện để chơi thôi, phải không?"
Lâm Loan trừng mắt nhìn Lâm Ánh Hàm, sau đó nhìn về phía Trình Tư Miên: "Tôi đã nghe nói về chuyện của nhà cậu rồi. Trình Tư Miên, dù sao đi nữa chúng ta cũng là anh em, tôi nhìn qua giống kẻ không nói tình nghĩa vậy sao."
"Bây giờ tôi không có tâm trạng theo mấy người chơi trò tình nghĩa quái quỷ gì đó. Còn nữa, tôi với cậu không quen thân đến vậy đâu. Cậu đừng tới tìm tôi nữa." Bụng bắt đầu đau đớn co giật, Trình Tư Miên biết bây giờ cơn đau một tháng một lần đã đến. Vào thời điểm quan trọng như vậy, còn có người muốn ngăn cản cô lại!
"Trình Tư Miên..."
"Tránh ra!" Trình Tư Miên đau đến nỗi trước mắt biến thành trắng xóa.
"Sắc mặt của cậu..." Lâm Loan còn chưa nói xong, đã thấy cô gái trước mắt đùng một tiếng ngã trên mặt đất.
"Trình Tư Miên!!"
Mơ mơ màng màng mở mắt ra, Trình Tư Miên phát hiện mình đang truyền nước biển.
"Cậu tỉnh rồi a!" Vẻ mặt Lâm Loan lo lắng bước lên.
"Đây là đâu?"
"Bệnh viện gần trường học, cậu đột nhiên ngất xỉu nên tôi đưa cậu tới đây." Lâm Loan nói: "Cậu làm tớ sợ muốn chết, tớ còn tưởng cậu bị làm sao, còn có bác sĩ nói... À, bây giờ cậu thoải mái hơn chút nào chưa."
Trình Tư Miên cau mày, thỉnh thoảng cô sẽ có một tháng bị đau dữ dội như vậy, nằm thẳng trong phòng y tế cũng là chuyện bình thường. Hôm nay đúng là xui xẻo, lại ngất xỉu ở trên đường.
"Cảm ơn." Trình Tư Miên nghiêm mặt nói: "Cậu trở về đi, tôi gọi người tới đón tôi."
"Dù sao tôi cũng chẳng có chuyện gì để làm, tôi ở lại đây chờ xem. Nếu không một mình cậu nhỡ may xảy ra chuyện gì thì sao."
Trình Tư Miên nhìn chằm chằm hắn.
Lâm Loan là tiểu thiếu gia nhà giàu nổi loạn cô quen trong cuộc gặp mặt bạn bè năm trước. Tuổi còn nhỏ mà tiêu tiền như nước. Trước kia thật ra cũng là một người bạn chơi cùng rất tốt, nhưng từ khi nhà cô xảy ra chuyện, cô bắt đầu suy nghĩ lại, nghe lời Tô Hiển Ngôn chăm chỉ học tập.
Cô hoàn toàn không hy vọng lại có quan hệ gì với những người trong vòng luẩn quẩn kia. Dù sao nơi đó, cũng không có bạn bè thật sự, mà Lâm Loan này... Quỷ mới biết vì sao hắn lại đột nhiên đến quấn lấy cô.
Trình Tư Miên lấy điện thoại ra. Đây là cái điện thoại 'Máy ông già' [1] Trình Tần không biết lấy nó ở đâu, ngoại trừ gọi điện thoại cùng gửi tin nhắn, không có tính năng nào khác. Trình Tần nói, là để ngăn cô chơi trò chơi, lướt internet.
[1] 老人机: Thường dùng để chỉ các sản phẩm điện thoại di động dễ vận hành, có phông chữ lớn và có chức năng đơn giản và thuận tiện cho người trung niên và người cao tuổi. Sản phẩm này thường có một chức năng duy nhất.
Trình Tư Miên cảm thấy không sao cả, có vẫn tốt hơn không có. Tuy nhiên, Lâm Loan đã quen nhìn tính cách đại tiểu thư của Trình Tư Miên nhìn thấy cảnh này đã sợ ngây người. Đồng thời cũng cảm thấy xót xa thay Trình Tư Miên! Thật là cô gái đáng thương! Ngay cả smart phone cũng không được dùng! Lần sau nhất định phải mua cho cô một cái...
Trình Tư Miên ấn số điện thoại của Trình Tần, rồi tạm dừng, ánh mắt cô dừng lại ở cái tên bên dưới. Khóe miệng vô thức cong lên, cô ấn xuống, gọi dãy số kia.
"Alo." Bên kia điện thoại truyền đến giọng nói của anh, nhẹ nhàng, hơi lạnh nhạt cũng hơi dịu dàng.
Trình Tư Miên nghe giọng nói này không hiểu vì sao trong lòng ủy khuất: "Tôi đang ở bệnh viện."
Người ở đầu dây bên kia giật mình: "Sao lại như thế, bệnh viện nào."
"Cũng, cũng không có chuyện gì, chỉ là đột nhiên ngất xỉu ở cổng trường học. Đây là bệnh viện ở ngã tư trường tôi."
"Được rồi, chờ ở đó, tôi lập tức đến ngay."
"Ừ." Ngắt điện thoại, Trình Tư Miên cảm thấy trong lòng được lấp đầy, rất vui vẻ... Cảm giác có người quan tâm thật tốt.
"Là chú nhỏ cậu đến đây hả." Lâm Loan nói.
Trình Tư Miên trừng mắt nhìn hắn: "Cậu điều tra tôi?" Nếu không làm sao lại biết bây giờ cô đi theo Trình Tần.
"Hả? Cũng không phải đâu, cậu, cậu là anh em của tôi, cậu xảy ra chuyện tôi nhất định phải hỏi thăm chút thôi mà." Lâm Loan nghiêm túc nói.
Trình Tư Miên cạn lời: "Ai là anh em với cậu."
"Bởi vì lúc trước ở cửa quán bar "Giá Lí" cậu giúp tôi, bắt đầu từ lần đó tôi đã nhận định cậu là anh em của tôi."
Trình Tư Miên trợn trừng mắt, cô chỉ là đi ngang qua với bạn bè. Khi đó người bạn kia quen biết Lâm Loan, nói là Lâm đại thiếu gia gì đó, nhờ cô gọi người đến giúp... Vì thế sau đó tiểu thiếu gia này mới không bị đánh, còn lật bàn hung hăng đánh đối phương.
"Nếu muốn cảm ơn thì cảm ơn Tiểu Phỉ đi, lúc đó cậu ấy ở cùng tôi, cậu ấy nhờ tôi gọi người."
"Tiểu Phỉ là ai, tôi không quen. Dù sao tôi chỉ biết cậu là người giúp tôi." Lâm Loan cứng rắn đến cùng.
Trình Tư Miên không có đủ sức tranh luận với hắn về vấn đề này, xoay người lười nói chuyện với hắn.
Công ty Tô Hiển Ngôn cách trường học cô rất gần, cách bệnh viện này càng gần. 10 phút sau, cửa phòng bệnh đã bị đẩy ra.
Trình Tư Miên nghe được tiếng mở cửa, nhanh chóng quay lại nhìn.
Tô Hiển Ngôn bước vào từ bên ngoài phòng bệnh, mặc bộ đồ vest nghiêm túc, uy nghi. Lúc này, không khí ấm áp của anh đã giảm vài độ, thêm vào một cảm giác rất dữ dội.
Trình Tư Miên vừa định mở miệng nói chuyện, đột nhiên thấy Lâm Loan đứng trong phòng bệnh cúi đầu chào Tô Hiển Ngôn: "Chú, lần đầu gặp mặt, cháu là Lâm Loan."
Tô Hiển Ngôn: "..."
Trình Tư Miên: "..."
Bước chân Tô Hiển Ngôn ngưng lại, nhìn nhìn Lâm Loan, lại nhìn Trình Tư Miên, dùng ánh mắt hỏi cô đây là chuyện gì.
Trình Tư Miên: "Cậu ấy đưa tôi đến bệnh viện, cậu ấy là... Bạn trước kia của tôi."
"Sao lại gọi là bạn trước kia a, bây giờ vẫn là bạn mà." Lâm Loan nhảy dựng lên.
Tô Hiển Ngôn hiểu rõ, nhấc chân đi về phía Trình Tư Miên đưa tay chạm vào trán của cô: "Chuyện gì xảy ra vậy, tại sao đột nhiên ngất đi."
Trình Tư Miên há miệng thở dốc khó khăn, ý thức được chút xấu hổ: "Tôi, tôi, cái đó..."
"Hửm?"
Lâm Loan vội vàng "tốt bụng" giải đáp cho Tô Hiển Ngôn: "Chú nhỏ, bác sĩ nói cậu ấy bị đau bụng kinh!"
Trình Tư Miên: "..."
Tô Hiển Ngôn không thấy xấu hổ, rất bình tĩnh, anh khẽ cau mày: "Nghiêm trọng vậy sao?"
Ánh mắt Trình Tư Miên có phần lảng tránh: "Thỉnh thoảng rất nghiêm trọng."
"Còn có thể về nhà không."
"Có thể, truyền nước biển xong sẽ về đi." Trình Tư Miên ngượng ngùng nhìn anh! Tuy bình thường cô rất táo bạo, nhưng nói loại chuyện riêng tư của nữ sinh này với một người đàn ông vẫn có chút thẹn thùng!
"Trình Tư Miên, cậu như thế này chắc chắn không thể đi được, để tôi cõng cậu xuống tầng."
Ánh mắt Tô Hiển Ngôn nhìn thoáng qua Lâm Loan. Trình Tư Miên thấy vậy vội vàng xua tay: "Tôi không cần cậu cõng."
"Mới vừa rồi cũng là tôi cõng cậu vào mà, cậu không cần ngượng đâu."
Ai ngượng ngùng!
"Lâm Loan?" Tô Hiển Ngôn đi đến trước mặt hắn: "Cô ấy có tôi đến là được rồi, cậu đi về trước đi."
Dù sao Tô Hiển Ngôn cũng là người trưởng thành rồi, Lâm Loan chỉ là cậu nhóc 17 tuổi, chiều cao hai người không chênh nhiều lắm, nhưng khí chất lại kém hơn 10 nghìn 800 dặm[2].
[2]差了十万八千里: Thành ngữ hiện đại, mô tả khoảng cách là rất xa nhau.
Tô Hiển Ngôn lịch sự lại lạnh nhạt nói, tiểu thiếu gia ngang ngược như Lâm Loan ngay lập tức yếu thế: "Cháu..."
"Sắc trời cũng không còn sớm nữa, về nhà quá muộn ba mẹ cậu sẽ lo lắng."
Lâm Loan nhìn Trình Tư Miên, lẩm bẩm nói: "Ba mẹ cháu sẽ không lo lắng..." Ngoài miệng nói như vậy, nhưng mà hắn vẫn không có cách nào khác, đành lui về sau một bước: "Trình Tư Miên, tôi về trước, lần sau tìm cậu."
Khóe miệng Trình Tư Miên giật giật, không đồng ý hắn.
Lâm Loan rời khỏi rồi, trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người.
Tô Hiển Ngôn đi đến bên giường ngồi xuống: "Có nói cho chú cô không."
"Hả? Đừng nói, rất xấu hổ." Nói xong Trình Tư Miên phát hiện ý cười khẽ trên mặt Tô Hiển, cô đột nhiên phản ứng lại. Việc này không nói cho chú mà lại nói cho anh, chẳng lẽ nói cho anh thì sẽ không xấu hổ ư?!
"Ôi, truyền nước xong rồi." Trình Tư Miên chỉ chỉ bình truyền chuyển đề tài.
Tô Hiển Ngôn cũng không nói thêm nữa, ấn nút trên đầu giường: "Vậy để tôi gọi y tá. "
Truyền nước xong, nghỉ ngơi một lúc. Trình Tư Miên cảm thấy cả người đã trở lại bình thường, nhưng bụng vẫn còn khó chịu, cảm giác cả người vẫn lung lay như cũ.
"Tô Hiển Ngôn."
"Hửm."
"Vừa rồi anh đuổi người cõng thuê của tôi đi rồi."
"Người cõng thuê?" Tô Hiển Ngôn nghi hoặc nhìn cô.
Trình Tư Miên giật giật khóe miệng, giảo hoạt nói: "Đúng vậy, chính là Lâm Loan đó. Không phải cậu ấy muốn cõng xuống tầng hay sao."
"Đừng gần gũi với cậu ta quá."
Trình Tư Miên vốn cũng không thân với hắn lắm, nhưng cô vẫn tò mò vì sao Tô Hiển Ngôn lại nói như vậy: "Làm sao vậy."
Tô Hiển Ngôn cũng không nói vì sao, chỉ lạnh nhạt nhìn cô: "Quan hệ của cô với cậu ta tốt không?"
"Thật ra, cũng không tốt lắm."
"Sao lại không được." Tô Hiển Ngôn nói: "Chăm chỉ học tập, đừng đi cùng cùng học sinh không tốt."
Trình Tư Miên ôm bụng của mình, mím môi cười: "Tuân mệnh!"
Tô Hiển Ngôn buồn cười nhìn cô: "Ừ, về nhà thôi."
"Được, vậy anh cõng tôi đi." Trình Tư Miên vươn tay về phía anh. Tô Hiển Ngôn ngước mắt nhìn cô. Trình Tư Miên bẹt bẹt miệng ủy khuất nói: "Anh đuổi người cõng thuê của tôi đi rồi, anh phải chịu trách nhiệm, dù sao tôi cũng không đi được."
Tô Hiển Ngôn cảm thấy bất đắc dĩ, nhưng vẫn không từ chối, xoay người ngồi xổm xuống quay lưng về phía giường cô: "Mau lên đi."
"Ừ!" Trình Tư Miên nhanh chóng leo lên nằm sấp trên vai anh, Tô Hiển Ngôn nhìn cao gầy, nhưng bờ vai rất rắn chắc a...
"Đi được rồi?"
"Ừ."
Tô Hiển Ngôn cõng Trình Tư Miên đi ra phòng bệnh. Anh cao hơn cô một đoạn, hơn nữa người Trình Tư Miên lại gầy nên trên lưng anh không có nhiều trọng lượng.
Lúc này Trình Tư Miên ngoan ngoãn dựa vào bờ vai của anh giống như một cô nữ sinh ngoan còn hơi chút trẻ con. Nếu để đám bạn chơi với cô trước đây nhìn thấy nhất định sẽ mở rộng tầm mắt[3].
[3] 大跌眼镜: Đề cập đến kết quả bất ngờ hoặc không thể tin được những điều nhìn thấy.
Trước đây, Trình Tư Miên không phải là một người ngoan ngoãn như vậy. Lúc đó cô ăn mặc phá cách, cố tình ngụy trang theo hướng người lớn, ăn mặc của cô, tận lực đem chính mình ngụy trang thành người lớn, lại bày ra khuôn mặt lưu manh nổi nóng, không ai dám xem thường cô.
Trình Tư Miên bây giờ, có thể nói... Cô là một con sói nhỏ đột lốt cừu non.