Hoắc Minh Thần nói xong, xoay người bế cô ra xe, bỏ lại những tiếng ồn ào phía sau.
Anh đưa tay mở cửa xe, cẩn thận để cô ngồi xuống, đồng thời ra lệnh cho A Tân lái xe đưa cả hai trở về chung cư của cô.
Trên xe, Mạc Hân Vy im lặng không nói gì.
Hoắc Minh Thần cầm lấy điện thoại nhắn tin báo cô Hoắc phu nhân biết hôm nay cả hai không trở về nhà chính.
Sau hơn hai mươi phút, cả hai cũng đến nơi, Hoắc Minh Thần đưa tay bế cô lên, Mạc Hân Vy cũng im lặng không lên tiếng phản kháng.
Anh mở cửa phòng, đặt cô ngồi xuống sofa.
- Cô ta là em gái em?
- Không phải.
- Tại sao không phản kháng?
- Anh nói tôi phản kháng như thế nào đây?
- Em là vợ tôi.
Dù em có làm gì tôi cũng chống lưng cho em, nhưng tuyệt tối không được để ai làm em tổn thương.
Mạc Hân Vy nghe anh gọi cô là em liền đưa mắt nhìn anh, cô thật sự không hiểu là anh đang giữ thể hiện cho bản thân mình như lời Mạc Y Sương nói hay anh đang quan tâm đến cô.
- Vợ? Anh quan tâm đến tôi sao?
- Ở đây chỉ có tôi với em, không nói em thì tôi nói hai đầu gối của mình chắc.
- Anh thích tôi sao? Anh yêu tôi?
- Không được sao?
- Tại sao?
- Thích là thích, yêu là yêu, ông đây lấy đâu ra nhiều lý do như vậy cho em.
Nghe chính miệng anh nói thích cô, cô thoáng sửng sốt, nhưng hình ảnh về cuộc hôn nhân không trọn vẹn của mẹ cô luôn ám ảnh cô, cô không cho phép bản thân mắc phải sai lầm, yêu thương người ta rồi lại bị chính người mình yêu thương phản bội.
Cách anh che chở, dùng cả lời nói và hành động để bảo vệ cô khiến cô cảm thấy rất ấm áp.
Nhưng cô không thể nào thoát ra khỏi hình ảnh mẹ cô ra đi ngay trước mắt cô vì ba cô có nhân tình bên ngoài.
Cô cố gắng không để bản thân mềm lòng, cô hít một hơi dài, lạnh nhạt đáp.
- Nhưng tôi không yêu anh.
- Kinh tế, tinh tế, thực tế, tử tế tôi đều có đủ cả.
Em thích loại nào?
- Loại anh ra là tốt nhất.
- Mạc Hân Vy, tôi chờ ngày em vả mặt vì lời nói ngày hôm nay của em.
- Sẽ không bao giờ có ngày đó.
- Vậy sao? Em chắc chắn không động lòng trước tôi?
- Chắc chắn.
- Không một ai chiều em như tôi.
- Tôi không cần anh chiều tôi.
- Được.
Em nghỉ ngơi đi.
Hoắc Minh Thần nói xong, quay người bước đi.
- Anh không ở lại à?
- Tôi không ở chung với người lạnh lùng như em.
- Ừ.
Không tiễn.
Hoắc Minh Thần cũng không trả lời, cứ như thế rời khỏi.
Đường đường là Hoắc thiếu gia cao cao tại thượng nay thổ lộ tình cảm lại bị người ta phũ phàng từ chối.
Anh biết trong lòng cô có nhiều điều khó nói, anh sẽ từ từ dùng hành động của mình để chứng minh cho cô thấy, anh hoàn toàn nghiêm túc với cô.
Sau khi Hoắc Minh Thần rời khỏi, Mạc Hân Vy cứ như người mất hồn, cứ ngồi ngẩn ngơ suy nghĩ về những điều anh vừa nói.
Anh yêu cô sao, có khả năng đó sao? Dù anh đã mở lời bày tỏ nhưng có có dũng cảm để đón nhận sao, một người hoàn hảo như anh sao có thể động lòng trước một người con gái như cô chứ?
Mạc Hân Vy lấy quần áo vào phòng tắm, cô đưa mắt nhìn chiếc váy, nỗi uất ức, tủi thân lại xuất hiện, cô lại nhớ mẹ rồi.
Hoắc Minh Thần đứng bên ngoài nghe tiếng cô thúc thít khóc trong lòng lại cảm thấy khó chịu, rốt cuộc người con gái của anh đã trải qua những gì.
Anh biết mỗi khi có chuyện gì cô đều nhốt mình ở đây.
Anh rất muốn bước vào phá vỡ lớp vỏ bọc mạnh mẽ ấy của cô, ôm lấy cô mà vỗ về nhưng lại bất lực chẳng thể làm gì hết.
Anh cứ đứng mãi đến khi tiếng khóc kia ngừng hẳn mới rời khỏi.
[...]
Mạc Y Sương bị Hoắc Minh Thần làm cho bẽ mặt trước mọi người thì ghi hận trong lòng.
“Mạc Hân Vy, tôi sẽ không để cô sông yên ổn”.
Mạc Y Sương đẩy tấm hình Mạc Hân Vy về phía người đàn ông ngồi đối diện
- Anh tiếp cận cô ta, lên giường với cô ta.
Sau đó khiến cô ta mãi mãi không thể thấy mặt trời luôn càng tốt.
Xong việc tôi trả anh 200 triệu.
Người đàn ông cầm lấy tấm hình trên tay, giọng điệu hờ hững hỏi lại.
- Cô ta là gì với cô?
- Không là gì hết.
- Cô có biết tôi bị HIV không?
Mạc Y Sương nghe hắn ta nói thì thoáng lo sợ, cả người run lên nhưng sự căm ghét lại một lần nữa nhanh chóng hiện trên khuôn mặt cô ta.
- Nếu như vậy thì càng tốt.
Anh hiểu ý tôi không?
Nhìn thấy sự hờ hững của hắn ta, Mạc Y Sương đẩy tấm thẻ về phía hắn.
- Trong đây có 50%.
Xong việc, tôi sẽ trả đủ cho anh, không thiếu một xu.
Nếu làm tốt, số tiền anh nhận được chắc chắn không ít hơn 200 triệu.
Tôi có thể đảm bảo điều đó.
- Được.
- Nhận tiền rồi thì nhanh chóng hành động đi, tôi không muốn đêm dài lắm mộng.
Hắn ta cầm lấy tấm thẻ, giọng điệu cười cợt.
- Cô em trông xinh mà coi bộ cũng mưu mô gớm nhỉ.
- Làm tốt chuyện của mình, còn những chuyện khác không mượn anh xen vào..