Tin tức từ Cục Công an huyện Lũng Hải cho biết, chiếc xe tải mà Đoạn Chí Cường vận chuyển m a túy đã bị đánh cắp, chiếc xe này đã bị đánh cắp hơn một năm trước, chủ xe là chủ một xưởng sản xuất dược liệu thuộc Tập đoàn Trọng Hằng nổi danh.
Giang Trọng Sơn, người sáng lập Trọng Hằng đã qua đời cách đây hai năm rưỡi, hiện con trai ông đang nắm quyền, năm Giang công tử sinh ra, Giang Trọng Sơn mới bắt đầu gây dựng sự nghiệp không lâu, vậy nên ông mới đặt tên cho con trai là "Tế Hằng".
Kiều Quân nói nhà máy dược liệu dựa vào gia nghiệp lớn của Trọng Hằng, Trọng Hằng trả lời rằng nếu chiếc xe bị mất thì mất, vì nó được dùng để vận chuyển m a túy nên coi như phế liệu, nếu yêu cầu phối hợp điều tra thì nhất định sẽ toàn lực phối hợp.
Cuối cùng, Kiều Quân ở đầu dây bên kia hỏi có muốn điều tra không, lời nói có chút ngập ngừng, có lẽ là do chịu áp lực nào đó, nếu có hiểu lầm gì thì tốn công vô ích.
Trình Lập lặng lẽ trả lời: "Trước cứ như vậy đi, có tình huống gì thì liên hệ lại."
Đặt điện thoại xuống, ánh mắt anh lại rơi vào những bức ảnh được in ra.
Kẻ sát nhân đã giết Lý Quyên muốn moi gì từ miệng cô ấy? Bọn họ cố gắng giết người xóa dấu vết thì muốn xóa cái gì? Mọi người đã sao chép đoạn ghi âm cuộc trò chuyện giữa Thẩm Tầm và Lý Quyên ngày hôm đó, nghe đi nghe lại, nhưng càng nghe họ càng băn khoăn.
Nếu kẻ giết người đang tìm kiếm cuốn album ảnh, làm sao chúng biết nó tồn tại? Là manh mối quan trọng nhất trong các bức ảnh được chụp bởi Thẩm Tầm, hay còn có những để sót nào khác? Nó có liên quan đến Diệp Tuyết không? Tại sao Diệp Tuyết lại xuất hiện trong camera của Phùng Quý Bình? Trong bức ảnh, cô ấy có vẻ bình an vô sự, nhưng lúc trước cô ấy...!Tình cảnh bi thảm của cô ấy vẫn còn rõ ràng trước mắt.
Trình Lập nhắm mắt lại dựa vào trên ghế, nhưng đầu óc lại giống như đèn lồ ng xoay tròn, một giây cũng không dừng lại.
Đủ loại manh mối va chạm, đan xen, chắp nối nhanh chóng hiện ra trước mắt, trong nháy mắt, anh mở mắt ra, đột nhiên ngồi thẳng dậy, cầm điện thoại vừa bấm, đứng dậy đi ra ngoài.
Từ "Thẩm Tầm" chỉ ở trên màn hình trong vài giây trước khi một giọng nữ lạnh lùng vang lên - "số điện thoại bạn gọi tạm thời không liên lạc được, xin vui lòng gọi lại sau."
Ngực anh chợt chùng xuống.
Anh mở WeChat ra thì thấy tin nhắn của cô: Vết thương bị ướt, hình như bị nhiễm trùng, em đi bệnh viện.
Vừa nãy anh mải mê nên không để ý tin của cô.
Trong lúc nhất thời, trong đôi mắt đen lóe lên một tia khó chịu, sau đó là vẻ mặt nghiêm nghị.
Anh mím đôi môi mỏng vội vã xuống lầu.
Nửa giờ trước, Thẩm Tầm mang theo tai nghe, ngồi ở băng ghế bệnh viện chờ bác sĩ.
Một lúc sau, cô chỉ cảm thấy chiếc ghế khẽ rung lên, bên cạnh có một người ngồi xuống.
Cô cũng lười trả lời nhưng cảm thấy một cái vỗ nhẹ trên vai.
Thẩm Tầm ngẩng đầu lên, đụng phải một con ngươi màu hổ phách, người kia mặt mày tuấn tú, đôi mắt giống như bạch y công tử trong tranh cổ, khóe miệng hơi cong tăng thêm vài phần quỷ dị mỹ lệ.
Đáng tiếc bạch y vẫn là bạch y, trên có chút máu tươi bắn tung tóe, giống như đóa hoa màu đỏ, diễm lệ dị thường.
Máu có lẽ chảy ra từ vết thương trên lông mày của anh ta, vết thương đang rỉ máu nhưng anh ta dường như không quan tâm chút nào.
"Người đẹp, đang nghe gì vậy?" Anh hỏi, giọng nói có chút lười biếng.
Thẩm Tầm muốn giả vờ không nghe thấy, người nọ lại không thuận theo, không ngừng nhìn chằm chằm cô, trong mắt phượng mang theo ý cười.
Cô không còn cách nào khác đành phải tháo một bên tai nghe: "Mạc Văn Úy."
"Tôi cũng thích cô ấy," người nọ nhướng mày, sau đó hít một hơi, có lẽ vì động vào vết thương, "Không phải cuối năm ngoái cô ấy mới phát hành một album mới, tên là "Không tan, không thấy" sao? Cái tên rất thú vị, tôi thích nhất bài hát có tên là "Chẳng sợ", tôi đoán cô cũng thích nó.
Lời bài hát rất hay - "nếu như có nếu như, thì cứ sống thế này.
Phải không, trong cuộc đời này, làm gì có nhiều lựa chọn."
Thẩm Tầm nhìn anh ta, không khỏi khẽ cười một tiếng.
Nụ cười bất chợt, đôi môi đỏ mọng phản chiếu trên làn da trắng như tuyết, khí chất ngời ngời, cô là một người con gái có ngoại hình cực kỳ bắt mắt.
"Người như anh, đúng là có thể tự quyết định." cô nói.
Trong chiếc tai nghe khác mà cô đang đeo, Mạc Văn Úy tình cờ hát bài hát "Chẳng sợ" - "chẳng sợ nói lời gặp gỡ, là bắt đầu cuộc ly biệt".
Người nọ nhìn cô, có vẻ sững sờ, không chắc lắm.
Anh như trong nháy mắt trở về nhiều năm trước, đợi chị gái đứng dưới ánh chiều hôm ở đầu ngõ, lẳng lặng nhìn anh với nụ cười dịu dàng bất đắc dĩ: "Tiểu An đúng là có thể tự mình quyết định, nói toạc ra, cha cũng muốn tét mông." Khi đó, mặt trời lặn xuống thấp, chiếu sáng mặt mày thanh tú của cô, đó là đương lúc tuổi trẻ tuyệt sắc của chị ấy.
Sau đó, chị ấy thân hình tiều tụy, dở khóc dở cười nhìn anh, khàn giọng nói: "Tiểu An, xin em, xin em đấy, em cho chị chết đi có được không?"
Lúc này bác sĩ đang gọi tên Thẩm Tầm, cô tháo tai nghe đi vào phòng khám.
Chờ cô khám xong đi ra, người nọ lại gần cô, anh ta lại làm bộ dáng trêu chọc: "Người đẹp có muốn đợi anh không?"
Thẩm Tầm dở khóc dở cười, mặc kệ anh, đi xuống lầu lấy thuốc.
Đi ra khỏi cổng bệnh viện, cô lấy điện thoại di động ra xem, hộp thoại với Trình Lập vẫn đang ở nơi cô nói chuyện, trong lòng không khỏi có chút thất vọng, nhưng nghĩ anh chắc đang bận, cô cũng không rối rắm nữa.
Đột nhiên, một chiếc xe thương vụ màu đen dừng trước mặt, cô hoảng sợ, tưởng rằng mình chắn đường, cô cất điện thoại di động vào túi xách, tránh sang một bên.
Vừa cúi đầu xuống, cô liền nghe thấy tiếng cửa xe mở ra, sau đó gáy đau nhói, bóng tối đột nhiên xâm chiếm lấy cô.
Bóng tối vô biên và vô tận.
Không gian nhỏ, kín gió.
Cô cảm thấy ngay cả hô hấp cũng khó khăn, muốn lên tiếng nhưng lại phát hiện miệng bị băng keo dán chặt.
"Sẽ không có người tới cứu em đâu..." Trong lúc ngây người, cô tựa hồ nghe được có người cười lạnh, nâng cằm cô lên.
"Khuôn mặt đẹp như vậy, khó trách..." Có một tiếng thở dài yếu ớt, nghe rất quỷ dị.
"Bé cưng xinh đẹp quá, múa tiếp đi nào."
Không, không.
Cô lắc đầu.
Dưới ảnh hưởng của thuốc mê, cô ấy đang phải vật lộn giữa cơn ác mộng và hiện thực.
Mồ hôi nhỏ xuống, ướt cả tóc, ướt đẫm cả người.
Ai mang cô chạy đi đây? Cô không thở được...
Mơ hồ, cô nghe thấy tiếng chuông điện thoại, như tìm thấy ánh sáng trong đêm tối, cô vùng vẫy một cách tuyệt vọng.
"Sao mày lại mở điện thoại di động của cô ta?" Người đàn ông đứng trong góc kinh ngạc nhìn người bạn đồng hành của mình.
Đầu dây bên kia không trả lời anh ta, mà chỉ nhìn chằm chằm vào màn hình sáng, trên đó là một từ - Morpheus.
Điện thoại vừa kết nối, một tiếng hét to vang lên: "Thẩm Tầm, em ở đâu?"
Không có phản ứng lại, giọng nói lập tức trở nên nghiêm túc: "Là ai? Bảo Thẩm Tầm nghe điện thoại."
Rầm một tiếng, chiếc điện thoại bị tắt lại bị ném xuống đất, màn hình vỡ thành từng mảnh.
"Làm sao?" Lâm Duật nhìn chằm chằm Trình Lập đối diện.
"Tắt điện thoại rồi," Trình Lập vẻ mặt âm trầm trả lời, "Không định vị được nữa."
"Nếu như Tầm Tầm bị bắt cóc, như vậy hành động đối phương trả lời điện thoại rất kỳ quái," Lâm Duật bình tĩnh nói, nhưng lại nhíu mày, "Nghĩ những manh mối khác, nhanh lên."
"Tôi hiểu."
"Không, cậu không hiểu." Lâm Duật nhìn anh, trong giọng điệu có một tia bất đắc dĩ.
Đôi mắt của Trình Lập di chuyển, chờ đợi câu trả lời của anh.
"Tôi sợ Tầm Tầm sẽ hỏng mất.
Năm 15 tuổi, con bé bị bắt cóc ở Anh," Lâm Duật tiết lộ quá khứ trong vài từ, "Đó là một tên bi3n thái.
Hắn ta bắt cóc trẻ con, thật đấy, nhốt ở nhà để chơi với hắn, Tầm Tầm là đứa trẻ phương Đông mà hắn thích nhất.
Hắn đem con bé nhốt ở tầng hầm ngầm đen như mực, bắt con bé ca hát, khiêu vũ, nếu không làm sẽ lấy roi đánh nó.
Chị cả tôi, chính là mẹ của Tầm Tầm, vì tìm con bé đã xảy ra tai nạn xr cộ.
Tôi không biết lần này đối phương sẽ làm gì với con bé."
1
Lâm Duật vừa dứt lời, Trình Lập trong mắt liền tràn ngập ý lạnh.
Anh nhớ Thẩm Tầm đã đề cập ngắn gọn về đoạn thời gian đó với Kiều Mẫn, mà đêm đó cô ấy ở trong vòng tay anh rất sợ hãi và bất an, cô ấy nói mình gặp ác mộng ở nhà của Phùng Quý Bình, anh biết cô đang nói dối mình, trải nghiệm này có thể là cơn ác mộng cả đời cô.
Anh hít một hơi thật sâu, cảm giác như trái tim mình đang bị ai đó nắm thật chặt, cảm giác đau nhói.
Anh thậm chí không dám nghĩ đến những gì cô đang phải đối mặt bây giờ..