《Anh ở Vân Chi Nam》Tác giả: Cảnh Hành
Châu Hạ Vi dịch
Vui lòng không mang bản dịch nơi khác.
- ------------------------------------------------------
Chương 2.2/ Morpheus.
"Cảm ơn Trình đội".
Vương Tiểu Mỹ ôm ngực, hô hấp không ổn định.
"Cảm ơn".
Thẩm Tầm nói theo.
“Không phải tôi bảo cô đứng yên sao?" Anh không hài lòng nhìn cô, sau đó chuyển ánh mát lạnh lùng sang Vương Tiểu Mỹ, "Còn cô, tôi đã nói nhiệm vụ hôm nay của cô là điều tra, tôi cũng không kêu cô, xông ra đuổi người, không tự lượng sức mình."
Thẩm Tầm và Vương Tiểu Mỹ nhìn nhau, cúi đầu đi theo Trình Lập và nghi phạm quay lại quán bar.
Ở lối vào quán bar, Trình Tử Ninh và Giang Bắc cũng bắt giữ một số người và đợi ở lối vào.
Trình Lập liếc nhìn chiếc xe đậu bên đường, khẽ nói: "Đưa người về trước".
Anh đốt một điều thuốc, ảnh mắt rơi vào trên người Thẩm Tầm: “Cô ở lại đi."
Thẩm Tầm gật đầu, mặc dù rất khó hiểu, nhưng hôm nay cô đã được anh giáo huấn hai lần,
nên khéo léo chờ ở một bên.
Vừa hút thuốc, anh vừa lấy điện thoại di động ra áp vào tai vài lần.
"Tế Hằng, tôi nhìn thấy xe của anh", Thẩm Tầm nghe anh trầm giọng cười, "Được, hiện tại tôi đang rảnh rỗi, đi lên chơi chút."
Thầm Tầm nhìn theo tầm mắt của anh, nhìn thấy một chiếc siêu xe màu xám bạc.
Sau khi cúp điện thoại, anh nhìn cô rồi khẽ quay đầu, ra hiệu cho cô đi theo anh vào quán bar.
Lầu hai của quán bar giống như một thế giới yên tĩnh khác, trên hành lang không một bóng
người.
Anh đi tới trước cửa một căn phòng, gõ hai cái rồi đẩy cửa bước vào.
Đó là một chiếc phòng lớn, được trang trí sang trọng.
Xung quanh bàn đánh bài có bảy, tám người, bao gồm cả nam và nữ, trong đó có một người đàn ông ngồi ngay đối diện cửa thấy họ bước vào, đặt quân bài trên tay xuống, đứng dậy chào hỏi.
Người đàn ông mặc áo sơ mi trắng, quần tây màu be, đeo kính không gọng, da trắng, trông đẹp trai và hiền lành.
Anh ta vừa đứng lên, những người ngồi khác cũng đứng lên.
“Tế Hằng, xin lỗi, không ngờ anh lại ở đây." Trình Lập cười với người đàn ông, giọng điệu quen
thuộc.
"Hiếm khi gặp được anh, chúng ta cùng nhau ngồi xuống chơi đi." Người đàn ông nắm lấy vai Trình Lập, đẩy anh ngồi xuống ghế, “Bắt được người thật sự không dễ dàng".
"Em ngồi ở chỗ này".
Trình Lập ngẩng đầu nhìn Thẩm Tầm, chỉ vào bên cạnh anh có chỗ trống.
Người đàn ông sau đó nhìn về phía Thẩm Tầm, trong mắt mang theo một tia dò hỏi, nhưng lại rất lễ phép đưa tay ra: “Giang Tế Hằng, rất vui được gặp cô."
"Thẩm Tầm." Cô bắt tay với anh ta, lễ phép cười rồi ngồi xuống bên cạnh Trinh Lập.
Một ván bài mới bắt đầu, những người bên cạnh tiếp tục xem văn bài.
Một người phụ nữ mặc váy đen chữ V sâu trước ngực, ngồi bên trái Trình Lập đi tới châm một điếu thuốc, anh nghiêng người, nheo mắt cười với người phụ nữ, bộ dạng có chút tà ác.
Thẩm Tầm im lặng nhìn bóng dáng lạnh lùng của anh.
Với điều thuốc trên miệng, anh chơi bài một cách điều luyện và thành thạo, khi đùa giỡn với người khác, anh thỉnh thoảng thốt ra vài lời tục tĩu.
Cô đột nhiên cảm thấy người đàn ông này không giống cảnh sát, mà giống thành viên của thế giới ngầm hơn.
Cô nghĩ đến ngày đầu tiên họ gặp nhau, anh ngồi yên trong bóng tối, nhìn chằm chằm vào cô như một con thú khát máu, với giọng điệu nguy hiểm và độc ác.
Đang miên man trong dòng suy nghĩ, cô đụng phải ánh mắt của anh.
Chính anh là người quay lại nhìn cô vào lúc những người khác đang xáo bài.
Anh nhếch khóe miệng cười với cô: " Em thấy nhàm chán sao?"
Đôi mắt đen sâu thẳm lúc này tràn đầy yêu chiều và ấm áp, cô suýt chút nữa đã ngờ rằng đó là đôi mặt bị lóa của chính mình.
Nhưng phải công nhận rằng anh đang nhìn cô cười, và cách anh cười rất đẹp.
"Có anh ở đây làm sao em chán được?" Cô cười hỏi lại.
"Ừm." Anh đáp, trong giọng nói trầm thấp ấy chứa một tia vui sướng, tựa hồ lời nói của cô đã giúp ích rất nhiều cho anh.
“Thẩm Tầm, giọng của cô nghe như người phương bắc?" Khương Tế Hằng cười hỏi.
"À, từ Bắc Kinh, tôi tới đây để kiểm tra công việc của anh ấy" Giọng điệu của cô nửa đùa nửa
thật, nhưng lại thêm một chút thân mật.
“Em ngồi cạnh anh, anh có chút áp lực" Trình Lập tiếp lời, nghiêng đầu nhìn cô, "Em xem, anh thua rồi."
“Anh không mang đủ tiền đi đánh bài sao?" Thẩm Tầm nhướng mày hỏi.
Trình Lập lắc đầu cười: "Anh không mang, em mang theo?"
Thẩm Tầm cũng lắc đầu.
"Đùa thôi mà, không cần…" Giang Tế Hằng vừa mở miệng.
Trinh Lập đã giơ tay cắt ngang.
“Trả tiền cái này thì sao?" Anh ném một túi nhỏ đựng đồ lên bàn.
Vẻ mặt của Giang Tế Hằng thay đổi, và những người khác trong phòng cũng vậy.
Thẩm Tầm ấn vào túi, bên trong trống không — cô còn không biết anh khi nào đem cái túi này mang đi.
"Anh ba, ý của anh là?" Giang Tế Hằng chậm rãi nói.
“Tôi làm gì, anh không biết sao?" Trinh Lập nhướng mắt, ngữ khí bình tĩnh, nhưng trong mắt lại tựa đao kiếm, “Quán bar này anh cũng có cổ phần sao?"
“À." Giang Tế Hằng chỉ vào người đàn ông đầu húi cua mặc áo phông đen bên cạnh, "Tôi có bỏ chút tiền vào để mở quán bar, nhưng A Chấn mới là chủ ở đây.
Bố anh ấy từng lái xe cho bố tôi, và chúng tôi từ nhỏ quen biết.
Lúc trước anh ấy bị người ta lừa, lại xảy ra chuyện, nên vào bốn năm, nửa năm trước mới được thả ra, rốt cuộc cũng có cơ hội bắt đầu lại, cho nên anh ấy sẽ không làm loạn."
"Vâng, anh ba, xin hãy tin tưởng em", A Chấn cung kính gật đầu, hướng Trình Lập khom lưng, "Mấy năm nay em chịu đủ khổ sở, hiện tại muốn làm một chuyện làm ăn chân chính, còn loại chuyện này.
Có vạn lá gan cũng không dám dính vào."
"Vậy người phía dưới vừa rồi nói lão đại không có ở đây?" Trình Lập nhìn anh ta nhẹ giọng nói.
"Em không biết anh tự mình tới.." A Chấn xấu hổ gãi gãi đầu, "Yên tâm đi, em nhất định sẽ điều tra kỹ lưỡng tình huống."
Trình Lập nhìn anh ta chằm chằm không nói lời nào, anh dùng ngón tay thon dài cầm chiếc túi nhỏ lên, gõ gõ liên tục trên bàn, giống như đang cân nhắc thực hư lời nói hay đang suy nghĩ điều gì khác.
Cả căn phòng yên tĩnh đến mức chỉ có tiếng gõ bàn nhẹ, bầu không khí buồn tẻ đến ngột ngạt, nhưng khuôn mặt Trình Lập lại vô cùng bình tĩnh.
Ước chừng nửa phút sau, khóe miệng anh hơi nhếch lên; "Được, tôi tin câu."
A Chấn liên tục cảm ơn.
"Mệt không?" Trình Lập quay đầu nhìn về phía Thẩm Tầm, trên môi nụ cười càng đậm, "Chúng ta trở về đi?"
Thẩm Tầm mỉm cười gật đầu.
"Tế Hằng, tối nay làm phiền anh rồi, nếu anh còn chơi nữa, chúng tôi sẽ không ở lại chơi cùng anh." Anh đứng dậy, "Lần sau cùng nhau ăn cơm".
“Được, lần sau đừng dọa mấy anh em chưa từng thấy thế giới này của tôi nữa", Giang Tế Hằng đứng dậy, cười nói: "Tôi tiễn anh đi."
"Không cần." Trình Lập khoát khoát tay, nằm lấy tay Thẩm Tầm, dẫn cô đi mở cửa.
Hơi ẩm trên mu bàn tay khiến tim Thẩm Tầm loạn nhịp, cô như một con rối bị anh dắt đi xuống cầu thang, ra khỏi quán bar.
Anh không buông tay cô cho đến khi lên xe.
Sau khi xe chạy được mấy trăm mét, Thẩm Tầm nhìn nghiêng "Trình, tôi phối hợp tốt như thế nào?"
Anh nhìn thẳng phía trước, nhàn nhạt nói: "Không tồi."
“Vậy thì tốt." Cô gật đầu, không nói gì nhìn ra ngoài cửa sổ nhìn vào màn đêm sâu thẳm.
“Em không tò mò về vai diễn tôi nhờ em đóng sao?" Không biết qua bao lâu, anh hỏi, giọng trầm xuống.
"Cảnh này là do anh dẫn dắt, tôi chỉ cần diễn theo kịch bản của anh là được.
Dù sao cũng không phải vai chính, còn quan trọng gì nữa? Dù sao anh nhất định có lý do của mình"
“Đúng vậy, em tới xem kịch." Anh dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn cô một cái.
“Tôi để em ở cổng, có có thể tự đi vào được không?" Khi xe đến gần đồn cảnh sát, anh hỏi.
“Anh không trở về sao?" Thẩm Tầm nhịn không được hỏi.
“Tôi sống ở bên ngoài." Anh đáp.
“Ồ, có người đang đợi ở nhà." Cô cười nhẹ.
Anh liếc nhìn cô không nói gì.
"Ngủ ngon" Cô đang định mở cửa, lại bị anh ngăn lại, "Chờ một chút."
Cô bối rồi quay lại nhìn anh.
“Cho tôi xem cánh tay." Anh nhẹ nhàng nói.
"Xem cái gì?"
“Đừng lừa tôi." Đôi mắt đen của anh tối sầm lại.
Thẩm Tầm mở cửa và định rời đi, nhưng anh đã nắm lấy cổ tay cô và nhanh chóng xắn tay áo lên.
Vẻ mặt của cô thay đổi.
Khuôn mặt của Trình Lập hơi trầm xuống.
Theo như anh thấy, trên cánh tay củ sen trắng như tuyết có một vết tím bầm, nhìn màu sắc có thể thấy đối phương đã đánh rất mạnh, cô gái như cô vẫn luôn chịu đựng, không rên một tiếng.
“Không bị gãy xương à?" Anh ấn vào vết bầm tím, cau mày khi nhìn thấy cô đau đớn.
"Không", cô lắc đầu.
"Tôi chỉ xác nhận thôi."
Anh từ từ buông bàn tay ra, nhưng nhìn chằm chằm vào nó một lúc.
Trên cổ tay có có một hình xăm tròn.
Anh hiểu lý do cho vẻ mặt khó chịu vừa rồi của cô.
"Em từng tự sát sao?” Anh nhìn chăm chăm vòng hoa văn, ngữ khí thẳng thắn hỏi.
Trái tim của Thẩm Tầm đột nhiên co rút lại.
Cô biết rằng mình không thể thoát khỏi đôi mắt của anh.
Người đàn ông này không thể chịu
đựng được người đối diện trốn tránh và che giấu chút nào.
"Ừ" Cô dễ dàng thừa nhận.
"Tôi nhớ ngày đó em đã nói không sợ chết, không cần tôi bảo vệ, em nói, một người đã tự sát làm sao có thể sợ chết?" Cô nhìn anh, thanh âm lạnh lùng, "Trình đội, tôi không phải loại người như anh tưởng tượng.
Một cô gái tự phụ yếu ớt, không biết đau khổ, tôi chỉ quen sống lạc quan hơn, điều đó khiến tôi cảm thấy dễ chịu."
Dưới ánh mắt im lặng của anh, cô xuống xe bước nhanh vào cổng.
Đèn pha ô tô xuyên qua màn đêm đen kịt, suốt một đường về phía tây, mãi cho đến một trung tâm tắm rửa ở rìa thành phố mới dừng lại.
Trình Lập mở cửa đi vào.
Nhân viên lễ tân nhìn thấy anh, gọi một cách kính trọng là "Anh ba", và đưa cho anh chìa khóa tủ.
Trong bồn tắm bao phủ bởi sương trắng, chỉ có một người.
Trình Lập xuống nước, dựa vào một góc và nhắm mắt nghỉ ngơi.
"Có mang theo thuốc lá không?” Một lúc lâu sau, một giọng nói trầm thấp vang lên.
Mở mắt ra, Trình Lập đưa tay lấy hộp thuốc lá từ chiếc bàn cà phê nhỏ cạnh bồn rửa, nhét chiếc bật lửa vào và ném nó qua.
Hộp thuốc là rơi chắc vào lòng bàn tay người đàn ông.
“Nói đi, muốn biết chuyện gì." Người đàn ông hút một hơi thuốc, chậm rãi nói.
"Khâu Chấn, chủ nhân của quán bar Emerald ở phía nam thành phố, cậu đã nghe nói về nó
chưa?" Trình Lập hỏi.
"Tôi không nhớ, xung quanh anh ta còn có ai nữa?"
"Hai người đàn ông.
Một người cao ngang tôi, có hình xăm rồng ở cổ tay trái, giọng địa phương, người kia cao 1,7m, có vết sẹo dưới mắt phải, tôi không nghe anh ta nói chuyện."
'Người có vết sẹo trên mặt, chẳng lẽ anh ta có một nốt ruồi nhỏ ở giữa cằm và một vết sẹo trên mu bàn tay phải?"
Trình Lập nghĩ một lúc, trả lời ngắn gọn.
"Ừm."
"Scar Wen," người đàn ông đột nhiên ngồi thẳng dậy.
"Anh ta đến từ Myanmar.
Tôi nghe nói tên anh ta có chữ Wen vì trên người có rất nhiều vết sẹo nên người đi đường gọi anh ta là Scar Wen.
Người đàn ông này, không xuất hiện trong ba năm rồi."
"Ba năm" Trình Lập nhẹ giọng nhắc lại, từng chữ một.
"Anh ba, cậu thật muốn tiếp tục đuổi theo hắn sao? Nếu Diệp Tuyết biết, cô ấy không nỡ nhìn cậu vất vả như vậy"
“Tô An, tôi còn tưởng rằng cậu là người cuối cùng hỏi tôi câu đó." Sương mù bốc lên bao phủ vẻ mặt Trình Lập, chỉ có một giọng nói lạnh lùng vang vọng trong phòng.
"Cho dù phải mất mạng, tôi cũng sẽ cho cô ấy một lời giải thích thích."
"Vậy còn cuộc sống của cậu thì sao?" Tô An thở dài, "Anh ba, cậu nên quên hết mọi chuyện trong quá khứ, quay về Bắc Kinh, cưới vợ sinh con, sống ổn định."
"Tôi đã lâu không để ý những thứ này, trong nhà còn có anh trai nối dõi tông đường." Trình Lập thanh âm đều đều, "Là cậu, hi vọng cậu bình an, có thể sớm trở về với chúng tôi."
"Yên tâm, tôi sẽ cẩn thận".
Tô An đứng dậy và mặc áo choàng tắm, "Đúng rồi, lần trước cậu nhờ tôi hỏi thăm tình hình của Giang Tế Hằng, tôi không tìm thấy bất kỳ mối liên hệ nào với anh ta ở đó,ít nhất có vẻ như anh ta trong sạch"
Trình Lập gật đầu vẫy tay tạm biệt anh ta mà không nói thêm lời nào.
Anh là người duy nhất còn lại trong phòng tắm lớn.
Anh nhắm mắt lại và ngã đầu ra sau thành bể.
—- Cảnh này là do anh dẫn dắt, tôi chỉ cần diễn theo kịch bản của anh là được, dù sao anh
cũng phải có lý do của mình.
Đột nhiên trong đầu anh hiện lên một khuôn mặt tươi cười xinh đẹp, mới tối hôm qua, cô gái đó nhìn anh với vẻ mặt tin tưởng.
Tại sao cô lại tin tưởng anh đến thế?
Khỏe miệng nhếch lên, cười nhạo chính mình.
Anh đã từng tự cho mình là đúng khi chỉ đạo một hành động, nhưng lại đánh mất tình yêu
của mình vì nó.
Và người anh yêu đã từng tin tưởng anh rất nhiều.
Những sai lầm và tội lỗi như vậy có thể khiến anh phải dành cả phần đời còn lại để trả giá
cho chúng.
Ngày hôm sau, Thẩm Tầm đang ở căng tin ăn sáng, điện thoại trong túi vang lên, cô nhìn màn hình gần mười giây mới nhấc máy.
"Tầm Tầm, sao không trả lời tin nhắn của anh?" Hứa Trạch Ninh ở đầu bên kia điện thoại thở dài.
"Có chút bận rộn nên quên mất", cô trả lời.
"Vẫn còn giận anh à?” anh hỏi.
"Không" Cô đang nói sự thật.
"Ngày hôm đó anh đã hôn em là do xúc động,.."
"Đã là xúc động, nói cũng vô ích", cô vội vàng cắt ngang lời anh ta.
"Em còn có việc phải làm,
không nói nữa."
Sau khi cúp điện thoại, cô vô thức cầm thìa khuấy bát cháo trước mặt.
Trong mắt người khác, Hứa Trạch Ninh là một anh tài tuấn tú, ôn nhu nho nhã, gia thế hiển hách, anh ta thật sự là một lựa chọn tốt.
Nhưng đối với cô, cảm giác thật tồi tệ khi bị cưỡng hôn bởi một người mà cô luôn coi là anh trai.
"Chị Tầm, bát cháo này với chỉ có thù oán gì à?" Một giọng nói do dự từ phía trên truyền đến.
Thẩm Tầm ngẩng đầu lên, Trương Tử Ninh ngồi xuống đối diện với cô, tay cầm một que bột
chiên giòn.
"Thẩm vấn cả tối qua?" Thẩm Tầm nhìn kiểu tóc bù xù của anh.
"Ừm".
Trương Tử Ninh gật đầu.
"Nhưng không có kết quả.
Đội trưởng Trình nói rằng họ chỉ đang giao hàng.
Những người giao hàng cấp thấp sẽ liều mạng vì một ít tiền"
"Anh ấy cũng thức khuya với em?" Thẩm Tầm có chút kinh ngạc, Trình Lập không phải đưa cô về rồi rời đi sao?
“Đúng vậy, anh ấy vẫn luôn theo dõi, hơn năm giờ mới đi ngủ".
Trương Tử Ninh uống một hợp
sửa đậu nành, giơ tay chỉ hướng cửa, "Chị xem, anh ấy đã tỉnh lại bây giờ còn tới đây."
Thẩm Tầm quay đầu lại thấy Trình Lập đang đi về phía họ, anh đã thay một chiếc áo sơ mi màu xanh đậm, và không có dấu hiệu mệt mỏi nào trên khuôn mặt.
"Em đi lấy cho anh".
Trương Tử Ninh lập tức giống như "chân chó" đứng lên, chạy đến bên cửa phòng ăn.
Trình Lập ngồi xuống đối diện, Thẩm Tầm sau đó nhìn thấy đôi mắt đỏ ngầu trên mặt anh.
"Tử Ninh đã nói, anh chỉ ngủ một lúc", cô nói.
“Không phải giới truyền thông cũng thường thức khuya sao?" Anh nhẹ giọng nhìn cô.
“Ừm, vậy không thể không có cà phê" Thẩm Tầm tiếp tục, "Ở Cảnh Thanh anh có biết quán cà phê nào ngon không?"
"Không có." Anh vội vàng trả lời, nhưng lại nói.
"Tôi có chúng trong ký túc xá của mình "
Thẩm Tầm trợn to hai mắt.
"Anh muốn mời tôi tới ký túc xá uống cà phê sao? Cái gì? Nestle liền?"
Trình Lập khẽ nhếch môi, nhưng mặc kệ cô, nhận lấy đĩa từ Trương Tử Ninh và bắt đầu ăn bữa sáng.
Sau khi ăn xong, Thẩm Tầm mới ăn xong bát cháo.
Anh đứng dậy, đi được vài bước, quay lại và gõ các đốt ngón tay lên mặt bàn.
“Cái gì?" Thẩm Tầm ngẩng đầu, khó hiểu nhìn anh.
“Đi thôi, uống Nestle liền." Anh nói.
Thẩm Tầm đi theo anh với những vạch đen trên đầu.
Tiến vào ký túc xá của Trình Lập, bài trí trong phòng cũng giống như phòng của cô, không lớn nhưng vì ít đồ nên nhìn có vẻ thoải mái.
Cô liếc nhìn xung quanh, ánh mắt dán chặt vào chiếc bàn kê sát tường, cô kinh ngạc quay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh.
'Anh thực sự có một LaMarzoccon."
Đây không phải là ký túc xá, nó thực sự là một quán cà phê.
"Anh tôi đưa cho tôi." Anh cầm một chiếc cốc sạch, "Một mình tôi uống không hết, đồng nghiệp thường xuyên tới dùng, buổi sáng họ đã uống hết rồi."
“Anh của anh là bạo chúa địa phương?" Thẩm Tầm gật đầu, nhìn chất lỏng màu nâu sẫm nhỏ
xuống.
" Tại sao anh lại trở thành cảnh sát? Tại sao anh lại đến tận đây?"Cô hỏi.
Anh liếc nhìn cô.
" Tôi tự nguyện."
Cô đã rất ngạc nhiên.
"Muốn viết vào bản báo cáo sao?” Anh đưa cốc cà phê cho cô, chậm rãi nói: “Vậy nếu em muốn viết tôi thành, dùng bạo lực đánh nhau, trừ bạo cho dân cũng được."
Thẩm Tầm cúi đầu bưng chén, không khỏi trợn tròn mắt.
"Đậu có nguồn gốc từ Vân Nam." Anh nói.
"Mùi vị rất ngon." Cô chân thành thở dài, sau đó lại nghĩ ra một câu hỏi mới, “Bọn họ sao lại gọi anh là anh ba?"
"Tôi là người thứ ba trong gia đình." Anh ấy trả lời trong khi pha cà phê cho cô.
"Có một anh trai và một chị gái.
Họ là cặp song sinh"
Thẩm Tầm nhướng mày, thì ra là thế.
Trình Lập dựa vào bàn, ngẩng đầu lên uống cà phê, quả Adam của anh giật giật.
Thẩm Tầm nhìn xuống cổ anh, hạ ánh mắt xuống chiếc cúc áo lỏng lẻo quanh cổ và làn da màu lúa mì ở giữa.
Cô chống cằm, có chút lơ đễnh, anh thật sự rất quyến rũ.
Trình Lập đặt cốc xuống bắt gặp ánh mắt của cô, không khỏi khẽ nhíu mày.
Đôi mắt của cô quá thẳng thắn.
“Nhìn cái gì?“ Anh không nhịn được hỏi.
“Nhìn anh." Cô nhe răng cười, lộ ra hàm răng trắng nõn, hai mắt như trăng lưỡi liềm, có chút trẻ con lại mị hoặc.
Hai tay cô cầm tách, cúi đầu uống cà phê, nhưng lại lẳng lặng nhìn anh qua tóc mái thưa.
Trình Lập quay đầu đi khỏi tầm nhìn của cô, và khóe miệng anh từ từ mím chặt.
Ánh năng ban mai từ cửa sổ chiếu vào, chiếu lên khuôn mặt tuấn tú hoàn mỹ của anh, Thẩm Tầm trong lòng hơi trầm xuống.
Cô có thể cảm nhận rõ ràng sự lạnh lùng đột ngột trên nét mặt anh.
Toàn bộ cắ phòng đột nhiên rơi vào một bầu không khí im lặng và khó xử, và âm thanh của
cuộc tập trận từ bên ngoài dường như đặc biệt lớn.
Cô không biết mình đã xúc phạm người đàn ông này ở đầu.
Đặt chén xuống, Thẩm Tầm đứng dậy, trong lòng dâng lên một tia tức giận.
“Uống xong rồi, tôi đi đây".
Cô nói xong liền bước tới nhìn anh.
"Ừm." Anh nhàn nhạt đáp, ngữ khí lạnh lùng, không thèm nhìn cô một cái.
"Cảm ơn".
Cô tiếp tục, đôi mắt vẫn hướng nhìn dán chặt vào khuôn mặt điển trai đó.
Cuối cùng anh cũng ngước nhìn cô, nhưng trong mắt anh hiện lên sự thiếu kiên nhẫn và xa
cách.
Cô híp mắt, gằn từng chữ nói "Trình Lập, tôi làm gì có thể khiến anh không hài lòng?".
"Không" Anh trả lời đơn giản.
Thẩm Tầm không nhìn anh nữa nhấc chân rời đi, đi tới cửa liền quay người lại, tựa hồ đột nhiên nhớ tới cái gì.
"Trình Lập, tôi cảm thấy mình tích cực đánh giá không có vấn đề gì.
về ngoại hình của anh, và tôi không có ý làm hài lòng anh.
Thực chất, khi tôi nói anh trông đẹp, cũng giống như khi tôi nói rằng con chó cảnh sát bên ngoài sủa inh ỏi có chút lớn."
“Ai trông đẹp? Chó cảnh sát gì?" Cô vừa nói xong, giọng nói của Trương Tử Ninh đã cắt ngang.
Anh ta cầm một chiếc cốc thủy tinh, đi đến trước mặt Thẩm Tầm.
"Tôi nói cho cảnh sát ở sân chơi rất đẹp." Thẩm Tầm nhìn anh ta cười nói..