Anh Ơi Hình Tượng Của Anh Vỡ Rồi Kìa


Làm thủ tục thuê trọ xong, Trì Dương vừa mới bước ra khỏi văn phòng đã chứng kiến cảnh Lăng Lang bị người ta chặn lại giữa hành lang.
Lăng Lang cau mày nhìn La Dĩ Hành trước mặt, lạnh lùng hỏi: "Cậu không thấy mình phiền à?"
La Dĩ Hành mạnh mẽ gật đầu: "Phiền, em biết mình rất phiền."
Cũng tự biết cơ đấy.
Lăng Lang hơi híp mắt.
La Dĩ Hành hít sâu một hơi, lấy hết dũng khí nói to: "Anh Lang, anh nhận em làm đàn em được không."
(*) Vì La Dĩ Hành không thân với Lăng Lang nên mình để anh Lang nhé.

Lời còn chưa dứt, một tia kinh ngạc đã thoáng hiện lên trên khuôn mặt mất kiên nhẫn của Lăng Lang.
Tuy Bắc Cao mang danh là trường dành cho "con nhà giàu" nhưng không phải tất cả học sinh được nhận đều có xuất thân là con nhà khá giả trở lên.

Vì tỉ lệ đậu đại học của một ngôi trường danh tiếng nên mỗi năm Bắc Cao đều sẽ nhận một số lượng học sinh mũi nhọn nhất định và miễn học phí cho họ.

La Dĩ Hành nằm trong số đó.

Kiểu người như cậu ta bình thường ngứa mắt nhất là đám cô chủ cậu chủ nhà giàu học dốt, chuyên gây chuyện thị phi trong trường.

Mà không khéo sao, Lăng Lang đã từng như thế.
(*) Học sinh mũi nhọn là nhóm những học sinh có thành tích vô cùng nổi bật, xuất sắc toàn diện hoặc thuộc top đầu 1 môn học nào đó.

Thường những học sinh này sẽ được nhà trường chú trọng, tập trung tạo điều kiện hết mức để phát triển và tỉ lệ học lệch khá cao.

Hiểu đơn giản hơn là học sinh trong lớp chọn.
Lăng Lang: "Lý do."
La Dĩ Hành khẽ cắn môi: "Bọn họ, bọn họ lại tới tiệm mẹ em kiếm chuyện."
"Cậu sẽ trốn học à?"
La Dĩ Hành lắc đầu.
"Cậu sẽ đánh nhau chứ?"
La Dĩ Hành lắc đầu.
"Cậu sẽ uống rượu hả?"
La Dĩ Hành vẫn lắc đầu.
...
Lăng Lang liên tục hỏi, còn La Dĩ Hành thì lắc đầu như trống bỏi.
"Cậu cái gì cũng không còn muốn tôi bảo kê cho à?"
"Không phải, em không có..." La Dĩ Hành thấy hơi chột dạ.

"Xem ít phim yakuza thôi, tôi không phải xã hội đen nên không nhận đàn em đâu." Lăng Lang nhàn nhạt nói.
(*) Yakuza: Là thuật ngữ để chỉ nhóm xã hội đen có tổ chức hoạt động tại Nhật Bản và được chính phủ nước này chấp nhận, Yakuza đã có từ hơn 400 năm qua.
Sau khi La Dĩ Hành mất mát rời đi, Trì Dương mới bước tới từ cách đó không xa, xuống phòng nghỉ trưa dưới lầu cùng Lăng Lang.
Lúc đi Trì Dương luôn dán sát vào Lăng Lang như thể đường hẹp lắm vậy, mà Lăng Lang cũng không né tránh.
Trì Dương hỏi: "Người vừa nãy học cùng lớp với tụi mình phải không?"
Hắn ở nước ngoài lâu quá, giờ về nước có hơi mù mờ.
Lăng Lang "Ừ" một tiếng.
"Cậu ta bị sao thế?"
"Ba cậu ta phạm tội, thiếu nợ nên bỏ trốn mười mấy năm.

Mẹ cậu ta tự mình mở một tiệm trà sữa ở con đường sau trường.

Chỗ đó không được tốt, có nhiều kẻ thừa cơ gây khó dễ."
"Trước kia em từng giúp cậu ta nhỉ." Trì Dương nhanh chóng đưa ra kết luận.

Nếu không với khoảng cách thế giới giữa La Dĩ Hành với Lăng Lang thì cậu ta sẽ không trực tiếp đến nhờ Lăng Lang giúp đâu.
Lăng Lang gật đầu: "Cũng xem như thế."
Trì Dương nhìn chằm chằm sườn mặt hờ hững của Lăng Lang, nụ cười nở trên môi: "Sẵn lòng ra tay tương trợ như vậy, coi bộ đống giấy khen danh dự về giáo dục đạo đức hồi xưa em nhận cũng không phải vô ích."
Nghe thấy hai chữ "hồi xưa", mắt Lăng Lang rõ ràng hơi nheo lại.
Cậu đút tay vào túi, lạnh nhạt ngoảnh mặt đi: "Trà sữa nhà cậu ta uống khá ngon, không thể để đám cặn bã kia phá hoại."
Giờ học buổi chiều, Lăng Lang vẫn ngủ như cũ.

Ngay cả cái loa của chị Lan dạy Hóa cũng không thể đánh thức cậu, cứ như bị thần ngủ nhập vậy.

Chỉ khi Trì Dương bị gọi lên thực hiện hội thoại theo tình huống cậu mới ngẩng đầu một lần.
Hợp tác với Trì Dương là lớp phó Diệp Linh Linh.
Suy cho cùng, Trì Dương từng học ở đất nước có tiếng mẹ đẻ là tiếng Anh nên phát âm tiếng Anh của hắn vừa lưu loát lại thuần túy, khiến cả lớp nghe đến ngây người, đặc biệt là Diệp Linh Linh vốn nói Tiếng Anh khập khiễng nghiêm trọng.

Cô nói vấp rất nhiều lần mới miễn cưỡng hoàn thành cuộc hội thoại, đến cuối cũng chẳng dám nhìn thẳng vào mắt Trì Dương.
Trong suốt quá trình, Trì Dương vẫn luôn tỏ ra là một quý ông vô cùng phong độ, kiên nhẫn đợi Diệp Linh Linh suy nghĩ.

Lúc cô thật sự không trả lời nổi, hắn còn đổi một đoạn hội thoại khác đơn giản hơn để giải vây giúp cô.
Sau khi hai người ngồi xuống, Diệp Linh Linh trộm quay đầu lại liếc nhìn Trì Dương một cái, ánh mắt long lanh, hai má đỏ ửng.
Trì Dương không hiểu vẻ mặt này, hỏi bạn cùng bàn: "Cô ấy còn chuyện muốn nói với tôi à?"
Lăng Lang: "Cô ấy sắp tỏ tình với anh."

Trì Dương: "?"
Lăng Lang: "Trước khi đám con gái tỏ tình với tôi đều có kiểu ánh mắt này."
Trì Dương: "Con gái, đám?"
Nhiều người vậy sao.

Trì Dương khẽ nhíu mày.
Lăng Lang "Ừm" một tiếng, lại nằm bò ra bàn ngủ tiếp.
Trì Dương: "..."
Nếu là nam sinh khác nói kiểu này thì chắc chắn sẽ làm người ta cảm thấy sặc mùi giả ngầu và thiếu đánh, nhưng không hiểu sao lúc Lăng Lang nói ra lại chẳng có tí cảm giác khoe khoang nào, giọng điệu còn nhạt nhẽo hơn khi nói câu sáng nay ăn gì nữa.
Thậm chí Trì Dương còn có ảo giác rằng bạn nhỏ Lăng Lang của hắn thật ra vốn không biết hai chữ "tỏ tình" có ý nghĩa gì, vẫn thuần khiết hệt như hồi cậu ba tuổi.
Ngày đầu tiên đi học không có tiết tự học buổi tối, chưa đến 6 giờ cả lớp đã tan học.
Vốn Lăng Lang xuống lầu cùng với Trì Dương, kết quả do đông quá nên tách ra mất.

Lúc Lăng Lang tìm thấy hắn lần nữa thì bên người hắn đã có thêm một nữ sinh là Diệp Linh Linh.
Phía chân trời vừa mới chập tối, từ đầu đến cuối Lăng Lang vẫn đi theo cách bọn họ hai ba thước chéo về phía sau chứ không tiến lên.
Cậu không thân với người lớp 8, với lại xét tới thái độ trốn tránh của các bạn cùng lớp, trừ mấy nữ sinh thấy cậu đẹp trai nên tỏ tình ra thì có lẽ đa số bạn học đều không thích cậu, thậm chí còn sợ là đằng khác.
Diệp Linh Linh nắm chặt quai đeo cặp, ngẩng khuôn mặt nhỏ lên hỏi: "Trì Dương, ông luyện như nào mà nói tiếng Anh tốt dữ vậy?"
Trì Dương: "Tôi ở nước A vài năm, thường xuyên giao lưu cùng người nước đó nên tự dưng tốt lên thôi, nhưng tôi chắc chắn khi kiểm tra tôi không bằng mọi người được đâu."
"Ông khiêm tốn quá à.

Tui có thể thường..." Diệp Linh Linh nói được một nửa thì bắt gặp tầm mắt không mặn không nhạt của Lăng Lang cách đó không xa, khó khăn nuốt nửa câu sau lại.
"Tui đi trước nha Trì Dương, mai tám tiếp hén ~"
Mặt Diệp Linh Linh đỏ bừng, chạy nhanh như bay qua người Lăng Lang.
"Sao cô ấy mới nói một nửa đã đi rồi." Trì Dương thản nhiên nhìn bóng lưng Diệp Linh Linh, ánh mắt lại rơi xuống trên người Lăng Lang đang bước tới.
Hắn đã sớm phát hiện bóng dáng Lăng Lang âm thầm theo sau mình rồi.

Cậu vừa cô đơn vừa dễ thấy giữa tốp năm tốp ba tại nơi này sau giờ tan học.
Lăng Lang nhàn nhạt trả lời: "Cô ấy muốn hỏi anh có thể thường xuyên luyện nói cùng mình không."
Trì Dương kinh ngạc: "Sao em biết?"
Lăng Lang: "Đây là bước đầu tiên trong lời tỏ tình của mấy cổ."
Đôi mắt sau cặp kính của Trì Dương hơi nheo lại, ôm vai Lăng Lang, đè thấp giọng: "Ghê gớm đó em trai, có kinh nghiệm vậy à?"
Lăng Lang đút tay vào túi, im lặng.

Đấy cũng chẳng phải kinh nghiệm gì, chỉ là loại hành vi vô nghĩa này đã được nhiều người khác nhau lặp đi lặp lại vài lần, làm cậu sinh ra ký ức một cách máy móc thôi.

"Thế rốt cuộc chuyện kia có thể không?"
Lăng Lang ngẩn người: "Anh hỏi tôi?"
"Đương nhiên." Trì Dương nói: "Em là bạn cùng bàn của tôi mà.

Cô ấy tới tìm tôi nhỡ quấy rầy đến em thì thật không tốt."
Vốn Lăng Lang muốn nói mình chẳng ở trong lớp nhiều đâu, nhưng lại cảm thấy vị trí đó là địa bàn của mình mà.

Lúc cậu không ở, nhất định Diệp Linh Linh sẽ ngồi trên ghế cậu nói chuyện cùng Trì Dương.
Nghĩ lại thấy hơi quạu.
"Tôi cảm thấy không được." Lăng Lang nói.
"OK, tôi nghe em."
Trì Dương đi rồi, Lăng Lang ở lại dưới lầu cho Thí Đào ăn, bị nó quấn lấy một hồi mới có thể thoát thân trở về ký túc xá.
Hôm sau là lễ khai giảng, trường học yêu cầu mặc đồng phục.
Lăng Lang lục lọi từ trong ra ngoài, vất vả tìm được hai bộ đồng phục màu dưa muối của Bắc Cao từ trong thùng.
Nhưng không phải để cậu mặc mà là cho Trì Dương.
Vóc dáng Trì Dương quá cao, đặt may đồng phục trường thì cần có thời gian.

Vì vậy trước tiên cậu cho mượn Trì Dương xài tạm.
Lăng Lang đem quần áo tìm được vào phòng vệ sinh, kết quả là máy giặt hỏng đúng lúc nên cậu chỉ đành giặt tay.
Vừa mới ngâm đồ vô nước giặt thì Từ Đồ đã gọi điện tới: "Uây, hú hú anh Sói!"
Bên Từ Đồ ồn khiếp, vừa nghe đã biết là đang nhảy Disco ở hộp đêm rồi.
Đấy là chương trình hàng tuần của hội Từ Đồ, thỉnh thoảng Lăng Lang cũng sang ngồi nhưng không nghiện như đám kia.
Lăng Lang: "Không đi được, đang giặt đồng phục, máy giặt ở ký túc xá hỏng rồi."
Từ Đồ: "Quẳng cho cửa hàng giặt ủi đi mày."
Lăng Lang: "Trì Dương cần mượn gấp, cho cửa hàng giặt ủi thì giặt đến sang năm à."
Phía đối diện lặng thinh một lát: "Trùm trường Bắc Cao tự tay giặt đồ, nguyên nhân đằng sau lại động lòng người thế ư?"
Lăng Lang không chút thương tiếc mà cúp máy luôn, ném di động xuống, tiếp tục giặt đồ.

Thẳng đến khi hai ống quần đều ướt đẫm, cuối cùng cậu cũng giặt sạch được hai chiếc áo khoác.
Nhưng chờ hong khô xong cậu mới phát hiện rằng trên hai bộ đồng phục đều có lỗ thủng.

Cậu ngẫm lại, mơ hồ nhớ ra là bị thủng trong lần đánh nhau hồi năm nhất.
Cậu mở WeChat lên, lướt danh bạ một lúc lâu.

Ngón cái cậu lướt qua một đống tên người lung tung lộn xộn rồi dừng lại trên cái tên "Liên Tuyết Lộc".
Tên Liên Tuyết Lộc được lấy từ võ hiệp Kim Dung "Phi Tuyết Liên Thiên Xạ Bạch Lộc".

Người cũng như tên, cô có loại khí phách cầm được thì buông được chốn giang hồ.

Cô còn là nữ sinh duy nhất từng bị cậu từ chối mà có thể biến tình yêu đơn phương với cậu thành tình hữu nghị, cuối cùng trở thành bạn cậu.
(*) Phi Tuyết Liên Thiên Xạ Bạch Lộc (tạm dịch là "Tuyết bay liền trời bắn hươu trắng"): Là 1 trong hai câu thơ được ghép từ chữ đầu trong 14 tác phẩm của tác giả Kim Dung.

Cũng là một trong số ít người cậu có thể gọi là bạn.
Lăng Lang nhắn tin cho cô, chọn bộ có lỗ thủng nhỏ hơn trong hai bộ đồng phục, trực tiếp đến dưới lầu khu ký túc xá nữ.
Liên Tuyết Lộc đi xuống lấy đồ.
Lăng Lang hỏi: "Lỗ thủng này còn cứu được không?"
Liền Tuyết Lộc nhận lấy, ngắm nghía: "Chuyện nhỏ ấy mà, cho tôi mười lăm phút."
Mười lăm phút sau, cô xuống lầu đúng giờ, còn tặng kèm một cái bánh kem bơ nhỏ màu trắng hồng hình trái tim rất dễ khiến người ta hiểu lầm.
Huyệt Thái Dương của Lăng Lang nảy thình thịch.
Lại nữa à, không phải bảo làm bạn tốt sao?
Cậu hơi dừng lại: "Tôi không tiếp nhận tấm lòng của bà được, đã nói lý do rồi."
Liên Tuyết Lộc nghe vậy thì ôm bụng cười gập cả người: "Tôi biết mà, ông nói ông có vấn đề về mặt cảm xúc, thiếu mất khả năng yêu đương.

Cái đấy được bác sĩ giám định rồi, ông còn muốn bổ sung hả?"
"Không muốn."
Lời nói vô tình lại "tự luyến" của Lăng Lang chẳng làm Liên Tuyết Lộc cảm thấy bị đụng chạm chút nào, ngược lại còn làm cô kiềm không nổi mà bật cười.
Rất nhiều lúc Lăng Lang tựa như một chú sói con, dù đã học xong sự quyết đoán và tỉnh táo của một con sói đầu đàn nhưng vẫn giữ được sự thẳng thắn như cũ và tính hiếu chiến mạnh mẽ không sao mất hết nổi.
Từ thời nguyên thủy con người đã có xu hướng say mê đối với sự ngang bướng rồi.
Huống chi là cái kiểu từ chối như chém đinh chặt sắt cùng cách đối xử bình đẳng với nữ sinh toàn trường này, so với đám trai đểu tình cảm mập mờ chân đạp N thuyền thì tốt hơn gấp bội lần.
"Bánh kem tình bạn thôi, do tiểu thư đây tự mình nướng đó.

Chị em tôi mỗi người một chiếc, thừa ra một cái nên vừa lúc đưa ông luôn.

Ông cứ yên tâm ăn đi, không hảo ngọt thì cho đám anh em tốt, tôi nhớ Hầu Tư Kiệt rất thích mà, nói chung cấm lãng phí thức ăn.

Nếu không còn việc gì nữa thì tôi về ký túc xá trước đây, chào ông nhé."
Liên Tuyết Lộc một hơi nói xong, hà hơi vào lòng bàn tay, xoa xoa rồi xoay người đi về hướng ký túc xá.
"Liên Tuyết Lộc." Lăng Lang gọi cô, "Cảm ơn bà vì bộ đồng phục."
Liên Tuyết Lộc đưa lưng về phía cậu, ra dấu không cần cảm ơn.
Lăng Lang mở nắp hộp bánh kem.

Bề ngoài trông không tồi, mặt trên điểm xuyết hai quả dâu tây đỏ tươi căng mọng.
Cậu không ăn dâu tây.
Nhưng cậu vẫn nhớ rõ rằng Trì Dương thích ăn.
Lăng Lang đậy nắp hộp lại, xoay người.

Trì Dương đang lẳng lặng dựa vào một thân cây cách đó không xa, thân hình cao lớn nghiêng nghiêng tạo thành cái bóng to.
Đối diện với đèn đường, đôi mắt màu xanh xám sâu thẳm kia tựa như đá quý, phản chiếu ánh sáng vừa sắc bén vừa góc cạnh.

Nếu nhìn từ một góc độ nào đó thì còn có vài phần nguy hiểm và âm u.
Lăng Lang nói: "Trùng hợp ghê, tôi cũng đang nghĩ về anh.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận