Anh Phạm Một Sai Lầm

Lúc vào nhà quả nhiên liền nhìn thấy Nghiêm Triết Trí, vẫn cái bộ dáng lịch sự giả tạo, cặn bã đó. Ông ta đang ngồi trên ghế sô pha, nhìn thấy cô liền thân thiện khẽ gật đầu, xem như chào hỏi. 

Triển Ngưng làm ra vẻ gọi một tiếng “Chú”.

Hôm nay Nghiêm Triết Trí tới một mình, nghỉ đông vừa đến, cách lễ mừng năm mới cũng không xa, ông muốn đón Trình Cẩn Ngôn về nhà một đoạn thời gian. 

Chuyện này đối với Triển Ngưng mà nói là một tin tức không thể tốt hơn, trái lại Trình Cẩn Ngôn lại không vui vẻ gì. 

Gia nghiệp Trình gia rất lớn, quần áo, đồ dùng của tiểu thiếu gia muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, muốn đón về nhà cũng không cần cố ý thu xếp cái gì, người vốn nên rời đi tờ sớm, nhưng không biết vì cái gì Trình Cẩn Ngôn lại lấy cớ không muốn đi.  

Cùng Triển Minh Dương chen chúc trong phòng cùng nhau chơi máy chơi game Triển Hoài Nam mới mang về. Lời này là Triển Ngưng nghe Lý Tri Tâm nói, cô hoàn toàn không có ý tứ muốn đi tìm hiểu nguyên nhân, liền trực tiếp trở về phòng mình. 

Từ sau sự việc thang máy, xuất phát từ lo lắng an toàn nên Lý Tri Tâm đã mua cho Triển Ngưng một cái điện thoại di động, vì để không ảnh hưởng đến học tập, bà mua chính là loại điện thoại đời cũ, đáng thương chỉ có hai chức năng là nghe, gọi, cùng gởi tin nhắn. 

Triển Ngưng đang cầm cái điện thoại cùi bắp nhắn tin tám chuyện cùng Tôn Uyển, còn chưa nhắn được hai tin, cửa phòng ngủ đã mở ra. 

Trình Cẩn Ngôn ở đằng kia thò đầu vào, trước ánh mắt không rõ chuyện gì của Triển Ngưng, chậm chạp đi vào cọ đến bên giường cô, gọi một tiếng: “Chị!"

"Ừ,” Triển Ngưng không lạnh không nhạt đáp lời, “Làm sao?”

Ngón tay Trình Cẩn Ngôn lại chọt chọt vài cái trên chăn, “Em phải trở về nhà rồi.”

Triển Ngưng lại “Ừ,” một tiếng. Cô không biết thằng nhóc này đơn thuần là đến báo cáo một tiếng, hay là còn có ý gì khác, xoay xoay cái điện thoại, chậm rãi chờ.

Trình Cẩn Ngôn: “Em về nhà rồi phải đợi tới khai giảng mới trở lại được, trong nhà mời rất nhiều giáo viên, mỗi ngày phải học rất nhiều thứ.” 

Rất bình thường, Trình Cẩn Ngôn mặc dù tạm thời ở lại trong một gia đình bình thường, nhưng không có nghĩa cậu là một người bình thường. Bằng vào Trình gia, cuộc sống của cậu nhất định rất nhiều sóng gió. Cậu là người nối nghiệp Trình thị, là nơi khởi nguồn của vô số người thừa kế. Cậu cần vì tương lai phía trước mà không ngừng tiếp thu các loại kiến thức, vì đặt nền móng cho sau này. 

Người gánh nhiều trọng trách, áp lực sẽ nặng hơn, đây chính là quan hệ tỉ lệ thuận. 

Bất luận chúng ta ở giai cấp, tầng lớp nào, đều có trách nhiệm riêng phải gánh lấy, ở phương diện này ông trời rất công bằng. 

Trình Cẩn Ngôn nhăn nhăn nhó nhó nói tiếp: “Em phải học vài môn ngoại ngữ, còn phải nghe bà giảng về trà đạo, còn phải đi theo chú Nghiêm tới sân học đánh golf.” 


Triển Ngưng lên tiếng: “Thật là trâu bò!” 

Ngữ điệu nghe ra thế nào lại có chút hả hê. 

Trình Cẩn Ngôn mấp máy môi, nhanh chóng liếc nhìn cô một cái, “Ừm…. Chị cùng Tiểu Dương có muốn đến nhà em chơi không? Nhà của em......"

"Không đi, rất bận!" Cuối cùng Triển Ngưng cũng biết rõ cậu lề mề dây dưa trước mặt cô hồi lâu là vì cái gì, không ngờ Trình Cẩn Ngôn thế mà muốn chị em cô đến Trình gia ngây ngốc.

Dù cho linh hồn Triển Ngưng bay đi mất cũng sẽ không đồng ý chuyện phiền phức này. 

Trình Cẩn Ngôn “A” một tiếng, rõ ràng rất thất vọng. Cậu cúi đầu im lặng một lát, đột nhiên từ lồng ngực phun ra một câu: “Kỳ thật nhà em....."

"Không đi!” Ánh mắt Triển Ngưng cũng không thèm chớp một cái nói: “Đừng để cho người ta ở bên ngoài chờ lâu, lúc đi ra ngoài đóng cửa lại giúp tôi.”

Cô biết đại khái vì cái gì Trình Cẩn Ngôn luôn bám lấy cô không tha, chủ yếu là vì hai người “đồng sinh cộng tử” qua một lần, kinh nghiệm bị giam trong thang máy này không phải muốn gặp là gặp, thằng nhóc này đối với cô sinh ra cảm giác ỷ lại vẫn tương đối dễ hiểu. 

Triển Ngưng chỉ là có chút hối hận, lúc trước không nên mềm lòng, bản thân đã bị cắn một lần đến nay vẫn còn chưa lành không nói, “thuốc cao bôi trên da chó” cũng là muốn vứt bỏ cũng không vứt bỏ được nữa rồi. 

Trình Cẩn Ngôn bị cô nói làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, nhíu mày, cuối cùng tiếng “À” trầm thấp vang lên, xoay người ra ngoài. 

Qua một hồi lâu, Triển Ngưng đột nhiên nhìn về phía cửa phòng, cô bỗng nghĩ đến một điều, nếu như đời trước cũng trải qua kinh nghiệm cùng chung hoạn nạn cùng cậu như thế, kết cục có phải là sẽ không giống nhau hay không?

Còn chưa suy nghĩ ra đáp án, Triển Ngưng đã trước một bước lắc đầu, không có ý nghĩa.

_________KẹoĐắng…..dđlqđ_________

Sau khi Trình Cẩn Ngôn đi, Triển Ngưng sẽ thường xuyên dẫn Triển Minh Dương đi siêu thị, thằng nhóc này mê mẩn một loại bánh cá nhỏ, cũng không phải là rất thích ăn, chủ yếu là được tặng kèm một người máy bằng nhựa, không có ngón tay cái lớn, nhưng có thể cầm kiếm, còn có thể chuyển động cánh tay. Tổng cộng có 12 kiểu, thu thập đủ trọn bộ sẽ có thể đổi một người máy càng hoàn mỹ hơn. 

Loại đồ chơi nhỏ dụ dỗ con nít này, có thu thập đủ trọn bộ cũng không nhất định có thể đổi đồ, chỉ là một cách lừa gạt. Triển Ngưng đã nói rõ sự thật tàn khốc này nhiều lần, nhưng Triển Minh Dương đã bị đầu độc rất nặng, tự động bỏ qua thực tế này. 

"Như vậy là em đã có ba cái rồi.” Triển Minh Dương giơ một người máy màu xanh lên cho Triển Ngưng xem, “Cái này em muốn giữ lại cho Cẩn Ngôn, em có rất nhiều thứ muốn tặng cậu ấy.”

Triển Ngưng bỏ hai tay trong túi áo, lắc lư đi bên cạnh Triển Minh Dương, mắt cũng không chớp một cái, “Em đối với người anh em này thật là tốt, người ta lại không hiếm lạ gì thứ này.”


"Em biết Cẩn Ngôn nhất định sẽ thích.”

"Ui,” Triển Ngưng cốc một cái lên đầu cậu, “Tự tin thế, ngốc!”

Triển Minh Dương đối với sự trêu chọc của cô làm lơ, nghiêm túc nói: “Mẹ nói Cẩn Ngôn không có anh em, em là anh em duy nhất của cậu ấy, em phải đối xử tốt với cậu ấy.”

Đúng là tẩy não triệt để, Triển Ngưng nghĩ, “Vốn đã đủ ngốc rồi, lại tẩy não quả thật là ngốc không ra hình dạng gì luôn, tương lai còn có thể đi giải cứu một người khác nữa hay không đây?”

Lấy việc mua bánh cá nhỏ làm điều kiện trao đổi, hôm nay Triển Minh Dương phải làm ba trang bài tập. 

Vừa gặm cá vừa dùng nước trà ấm với táo, nằm một bên nhàn nhã khi có khi không viết vài chữ, thời điểm làm đến một đề bài khó động tác Triển Minh Dương đột nhiên dừng lại, giống như con vit ̣ con ngốc cổ lên kêu: "Cẩn Ngôn!!"

Triển Ngưng “rầm” một tiếng đập xuống khay trà, “Gào thét cái gì?”

Triển Minh Dương nháy nháy mắt, vừa cắn quả táo nhai nhai vài cái rồi nuốt xuống, cúi đầu, “Em quên mất.” 

Trình Cẩn Ngôn rời đi đã gần một tuần, trong một tuần này Triển Minh Dương thỉnh thoảng sẽ không hề báo trước gào lên một tiếng như vậy, có lúc là gặp thứ chơi vui, muốn cùng người chia sẻ, có lúc là gặp phải đề bài khó giảng, muốn tìm người giúp. 

Lý Tri Tâm đi tới, vừa cười vừa nói: “Con đây là đang nhớ tên nhóc kia rồi phải không?”

Triển Minh Dương: “Cẩn Ngôn khi nào mới trở lại nha.”

Lý Tri Tâm: “Thời điểm mấy đứa sắp khai giảng.”

Triển Ngưng xen vào nói: “Nói không chừng cuộc sống người ta trải qua thoải mái liền không muốn trở lại, chúng ta vừa hay không có gì, không dư tinh lực hầu hạ tiểu thiếu gia kia mỗi ngày.”

Lý Tri Tâm: “Lời này không đúng rồi, tuy là tiểu thiếu gia, nhưng cũng không phải là một tiểu thiếu gia quý giá kiêu ngạo, thằng bé nghe lời vô cùng, con đây là có thành kiến.”

Triển Minh Dương không hiểu lắm lời nói phía sau của hai người, nhưng câu trước đó của Triển Ngưng cậu nghe hiểu, la hét nói: “Cẩn Ngôn sẽ trở lại, cậu ấy còn nói sẽ mang đồ ăn ngon cho em.”

Triển Ngưng: “Chỉ biết ăn thôi, chúc em nhanh mập thành một quả cầu.”


________KẹoĐắng~~~d/đ/l/q/đ________

Lại qua mấy ngày nữa chính là sang năm mới, Tôn Uyển gọi điện thoại tới rủ Triển Ngưng cùng đi xem phim. Triển Ngưng tra những phim chiếu rạp gần đây, ngược lại có một bộ phim cô thích liền đồng ý.

Mùa đông sáng sớm chỉ thích hợư ngủ nướng, thời gian hai người hẹn nhau là vào xế chiều. 

Dưới lầu rạp chiếu phim là một chuỗi các quầy hàng quà vặt cùng cửa hàng đồ uống. Lúc Triển Ngưng đến liền trông thấy Tôn Uyển đang bưng một ly trà sữa ngồi trên ghế trong tiệm trà sữa đặt cạnh lối đi nhỏ tương thông Nam Bắc, gió Tây Bắc nhẹ nhàng thổi trông cực kỳ nhàn nhã. 

"Năng lực kháng lạnh mùa đông thật là tăng lên không ít, vậy mà cậu lại ngồi ở chỗ nàu.” Triển Ngưng rụt cổ lướt qua Tôn Uyển đi lên lầu. 

"Ngồi ở chỗ này còn không phải là để cho đại tiểu thư cậu dễ dàng nhìn thấy mình hay sao!” Lời nói còn chưa dứt đã không thấy bóng người đâu, Tôn Uyển liền vội vàng cầm một ly trà sữa khác trên bàn đuổi theo đi lên, trong miệng hô: “Cứ như vậy bỏ quên mình, cậu cũng thật sự quá phũ phàng rồi!”

Cửa ra vào lầu hai vẫn chưa lắp đặt hệ thống sưởi, vẫn rất lạnh.

Triển Ngưng hít hít cái mũi bị đông lạnh: “Người thông minh như cậu gần đây thực giống như đang nuôi cá vậy.”

Tôn Uyển lần lượt cầm hai ly trà sữa đi qua, động tác đột nhiên dừng lại, “Vừa thấy mặt đã muốn chết có phải hay không? Ngứa da rồi hửh?”

Triển Ngưng đoạt lấy ly trà sữa trong tay cô, bóp bóp mấy cái "Lạnh quá!"

"Đáng đời!"

Triển Ngưng duỗi tay về phía thùng rác: “Mình vứt luôn có tin hay không?”

Giọng Tôn Uyển hơi chậm lại, “Aiz, không phải mình nói, người như cậu tương lại còn có thể gả ra ngoài sao?”

Triển Ngưng vui vẻ: “Không ngờ nha, lời này nói ra, tuổi còn nhỏ quan tâm ngược lại nhiều.”

Tôn Uyển chẳng thèm để ý đến cô, loại người này chính là càng phản ứng càng mạnh hơn, nhướng mi, đi vào trước mua vé. 

--- --------

Hai người xem chính là một bộ phim văn nghệ, Triển Ngưng là hướng về phía đề tài, nói về quá trình suy yếu dần của một loại nghệ thuật dân gian, có cũng được mà không có cũng chẳng sao. Người xếp hàng mua vé rất ít, cũng không có bất kỳ tuyên truyền gì, không có diễn viên nổi tiếng, cũng không phải do đạo diễn nổi tiếng quay, có thể tưởng tượng đến cảnh rạp chiếu phim vắng vẻ tiêu điều thế nào. 

Tôn Uyển xem đến thời điểm gần như muốn ngủ gà ngủ gật thì điện thoại vang lên, lại vừa lúc phim chiếu đến đoạn im ắng, âm thanh DJ chói tai đột nhiên vang lên, thành công dẫn đến ánh mắt trừng lại của người xem.

Triển Ngưng, “Khẽ một chút, chị hai!"

"Trí nhớ không tốt, trách mình.” Tôn Uyển lấy điện thoại di động ra, không nhìn tên người gọi đã bắt máy, “Alô?”


"Alô, alô? Như thế nào không có tiếng?” Tôn Uyển nghi ngờ nhíu mày, đang muốn cúp điện thoại, phút chốc thái độ thay đổi 720 độ, “Ai ui… Mẹ ơi….. Không có chạy loạn, con chỉ ra ngoài xem phim mà thôi, lập tức trở về…… Dạ dạ dạ…… Âm thanh quá lớn nghe không được rõ, lập tức trở về, lập tức trở về!”

Điện thoại vừa cúp, Tôn Uyển trong sự kinh sợ đột ngột lập tức chuẩn bị giục ngựa rời đi. Triển Ngưng thế này mới biết bởi vì thành tích cuối kỳ kém nên cô bạn thân này vẫn còn đang bế quan, hôm nay hoàn toàn là tự mình trốn ra ngoài. 

Tôn Uyển: "Bảo bối, năm sau hẹn, năm sau hẹn, đến lúc đó chị điện thoại cho cưng."

Triển Ngưng cũng không biết nên nói cái gì với cô cho phải, cuối cùng bất đắc dĩ khoát khoát tay. 

Tôn Uyển bỉ ổi cho cô một cái hôn gió, sau đó lòng bàn chân như thoa mỡ chạy vút đi trong bóng đêm. 

Bộ phim vẫn đang tiếp tục chiếu, đã tốn tiền vé, không thể lãng phí được, Triển Ngưng liền một mình tiếp tục xem.

Lớp người già đã truyền tài nghệ lại cho lớp người trẻ, nội dung bộ phim bắt đầu đi vào cao trào, diễn viên cũng bắt đầu đi về phía tử vong. 

Triển Ngưng nhìn thời gian, còn hơn 10 phút.

10 phút sau cô từ rạp chiếu phim đi ra, gió lạnh thổi tới lập tức hắc xì vài cái. 

Một người đứng trên đường lớn, còn bị đông lạnh đến nửa chết nửa sống, thật là CMN chịu tội!

Triển Ngưng đi vòng vòng vài vòng, sau đó nhanh chóng chuyển hướng đi về phía trạm xe bus chuẩn bị về nhà.

--- -------

Sau khi cô tiến vào nhà liền phát hiện Lý Tri Tâm thế mà lại ngồi trên mặt đất chơi game, trong tay còn có một đống đồ lộn xộn, rõ ràng trước đó là đang chơi cùng Triển Minh Dương.

Lý Tri Tâm cùng người trẻ tuổi như cô quả thật khác biệt rất lớn, trong sinh hoạt cũng không phải luôn phàn nàn mấy chuyện vụn vặt, thời điểm nên giống người làm ăn thì rất giống người làm ăn, thời điểm tám chuyện sẽ tám chuyện, thời điểm nên ngây ngốc sẽ ngây ngốc, sẽ đứng ở góc độ con cái để nhìn nhận sự việc, mà không phải ở góc độ người trưởng thành đến chỉ điểm.

Lý Tri Tâm kinh ngạc nhìn con gái: “Sao lại về sớm như vậy? Mẹ nghĩ con sẽ đi chơi quên thời gian luôn.”

"Con cũng không phải là người không biết đường về nhà.”

Triển Minh Dương đang nghe điện thoại, nhìn thấy Triển Ngưng liền hét to: “Chị!"

Triển Ngưng gật đầu một cái, tiếp tục đi về phía Lý Tri Tâm bên kia. 

Đầu bên kia điện thoại, Trình Cẩn Ngôn lại ngây ngẩn cả ngừơi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận